Nhớ em không?
- Ta! Ta ở nhà một mình được không hả? Hay anh dắt Ta đi công tác chung với anh nhá, em ở nhà một mình anh chẳng an tâm chút nào._p'Tong ôm Ta nằm trên người của mình vừa vuốt vẻ tấm lưng trần thẳng tắp cao lớn vừa xoa đầu của cậu.
- Sao lại dắt Ta theo? Lần này p'Tong đi công tác đâu cần kết hợp với Ta. Nếu đi theo làm ảnh hưởng công việc của pi với mọi người thì sao, Ta cũng đâu phải là con nít 2 tuổi._Ta đè lên người, vừa hít hà vừa liếm lên hõm cổ đã đầy kín dấu hôn mút mát đỏ đỏ tím tím của p'Tong.
- Nếu Ta là con nít thì anh đỡ phải lo biết mấy, như vậy thì đi đâu cũng có thể đưa đi cùng không cần phải bỏ em ở nhà một mình._tiếng thở dài rầu rỉ của ai đó khiến Ta sắp rơi vào giấc ngủ rồi cũng phải ngước mặt lên nhìn.
Khổ quá, quen người nhỏ tuổi như có thêm một đứa con vậy.
- Thực sự không có sao đâu mà, đừng lo lắng, lo lắng nhiều sẽ già đó ngủ đi em vỗ lưng cho, quay qua đây!_Ta lật người p'Tong lại vỗ nhẹ vào lưng âu yếm.
Những ngày tiếp theo p'Tong lúc nào cũng hỏi Ta có thật sự muốn ở nhà không?
Lại là câu trả lời quen thuộc.
- Nghe anh dặn này: vòi nước dùng xong phải khoá kỹ lại, bếp phải tắt trước khi ra ngoài, nhớ đóng cửa sổ khi ngủ, phải tắm nước nóng, không được tắm khuya, điều hoà bật không được quá thấp, phải mang vớ trước khi đi ngủ, còn phải tẩy trang rồi mới được rửa mặt...
- Xong chưa vậy?
- Chưa đâu, anh đã mua rất nhiều thức ăn cho em rau củ bánh mì thịt cá trứng sữa đầy đủ hết cả tháp dinh dưỡng, cũng sơ chế hết rồi em chỉ cần làm nóng lại là được. Tuyệt đối không được gắp rau bỏ đi hiểu chưa, mỗi bữa anh sẽ gọi về kiểm tra, còn gì nữa nhỉ? Còn...
- Còn em là anh chưa mang theo._Ta kéo p'Tong ngồi vào lòng mình bàn tay bắt đầu không ăn phận, lần mò eo tuột xuống đùi người kia
- Thằng nhóc này! Sao lại hư hỏng đến thế chứ? Chuyện chính không lo lại lo chuyện ngoài lề này.
- Do anh nuông chiều ra cả đấy. Không có việc gì quan trọng hơn nữa đâu! 12 giờ anh bay mà bây giờ là 8 giờ rồi tranh thủ đi, em sẽ đưa anh ra sân bay. Một tuần không được gặp em anh đừng nhớ em quá nhé! Đừng nhớ đến phát điên đấy._Ta nhìn p'Tong với đôi mắt dụ mị, nhanh chóng kéo khoá quần luồn tay vào trong.
- Không có đâu đấy! Chắc chắn không!...aisssssss, chết tiệt._hành động của Ta làm p'Tong ngượng chết đi được nhưng da mặt anh lớn cũng mỏng lắm, cố chống chế rồi nhưng phản ứng cơ thể vẫn là thành thật nhất.
Trước khi đi p'Tong trao cho Ta nụ hôn kiểu Pháp say đắm chìm trong biển tình ngọt ngào, luyến tiếc dứt ra.
- Đợi anh về nhé! Nhớ chăm sóc bản thân mình thật tốt, đừng để anh đau lòng.
- Em biết rồi mà, mỗi ngày gọi điện thoại cho em nhé.
Hai người chia tay nhau, p'Tong bận đến tối mặt xoay vòng vòng trong đống công việc, đôi chân đi lại cũng rã ra mệt nhoài, thở không ra hơi. Nhưng phiền muộn nhất là bé con ở nhà không gọi điện cho anh hai ngày liền rồi. Ở nhà công việc bận rộn lắm sao? Không gọi cho anh được một cuộc nào. Biết người ta trông mong như thế nào không hả? Cái đồ vô lương tâm. Ghét nhất mấy đứa con nít ranh.
Mạnh miệng vậy thôi chứ p'Tong buồn lắm mỗi ngày làm việc đến khuya về không thấy một cuộc gọi nào của người yêu mình, cảm giác trống rỗng lắm, như không có ai quan tâm đến mình vậy.
Ta gọi điện cho anh đi mà.
Còn bốn ngày cuối công việc của anh ngày càng bận rộn hơn nữa, gần 11 giờ mới được về khách sạn, chưa kịp mở đèn phòng đã có một cánh tay bịt miệng p'Tong kéo sát vào người. Lòng gõ một hồi trống sợ hãi mắt trợn to trong bóng tối không biết người đó là ai, muốn làm gì muốn cướp thì cứ cướp đừng làm hại đến tính mạng là được rồi. Sức lực, chiều cao này hẳn là nam chắc rồi.
P'tong dè dặt mở lời đề nghị:
- Tôi... Tôi là công dân lương thiện không làm gì xấu cả, không biết cậu có nhầm lẫn tôi với ai không, tôi không gây thù chuốc oán với ai cả.
Không có lời hồi đáp nào, chỉ có tiếng thở phì phò trong bóng đêm, tiếng thở nặng nề, lực cánh tay càng siết người p'Tong mạnh hơn. Người anh run nhẹ lên sợ hãi.
- Được rồi cậu cần tiền phải không? Bây giờ tôi có bao nhiều tiền sẽ đưa cho cậu hết, đừng làm hại tôi không có lợi đâu mà, trước hết buông tôi ra đi đã.
Không cần tiền, vậy là cướp sắc sao? Không được anh phải giữ mình, phải giữ trinh tiết với Ta.
Lực siết càng mạng hơn, người bí ẩn kia kề mũi sát vào cổ hít một hơi thật mạnh một tay mở từng cúc áo xuống kéo mạnh vai áo chếc xuống một bên vai lè lưỡi liếm lên đôi vai trần ấm nóng của anh làm anh rùng mình.
Tiếng liếm láp gần sát bên tai, cái cảm giác ướt át nhột nhột làm p'Tong rợn cả da gà. Anh cố vùng mình thoát ra.
- Tôi gọi cảnh sát, cậu buông ra._p'Tong cố hét lên.
- Đừng vùng vẫy nữa vô ích thôi, em không buông tay đâu, không nhớ em sao mà đòi báo cảnh sát._Ta thổi gió vào tay anh thì thầm bảo.
Khuôn mặt này, sóng mũi này, bờ môi này cả hàng chân mày. Đúng là Ta yêu dấu của mình rồi
- Taaaaaaa, em làm anh sợ chết đi được sao lại đến mà không nói câu nào anh tưởng có cướp sắc đấy em hiểu không, tưởng là không được gặp em lần cuối chứ._anh thở phào reo lên quay người ôm Ta thật chặt nghĩ mình sắp khóc đến nơi rồi.
Cái đồ chết dẫm, mấy ngày không gọi cho người ta lần nào, đến đây cũng không thông báo lại làm như biến thái doạ nạt người lớn tuổi.
- Xấu xa._anh đánh vào ngực Ta nũng nịu trách.
- Thông báo cho anh thì làm sao có bất ngờ như vầy, không ngờ người yêu em nhát gan đến thế._Thấy anh mình hờn dỗi không lên tiếng.
Ta tiếp lời:
- Au đừng giận mà, không phải là em vô tâm đâu, sau khi anh đi em nhớ anh lắm sợ gọi điện cho anh sẽ không kìm được khóc lóc nên mới không gọi, nhưng mà...không chịu được nên mới mua vé đến đây với anh. Đừng trách em nhé!
- Thật không?_anh choàng tay lên cổ Ta cạ mũi hướng cằm dụi dụi
Ta chỉ biết ôm anh chiếm trọn trong lòng cho đã nhớ. Còn p'Tong thì vừa kể mình mệt thế nào vừa lấy tay sờ khắp người Ta than vãn dạo này em ốm quá có ăn uống đầy đủ không? Ngủ đủ giấc không?
- Vậy bây giờ em ăn nhá?
- Em đói sao? Phòng anh bây giờ không có gì ăn cả để anh dẫn em đi ăn._p'Tong định bật đèn lên thì Ta cầm tay anh lại.
- Không đâu, có tại phòng mà._Ta bế p'Tong lên giường dùng răng cắn khoá quần anh kéo xuống, hôn lên khắp người pi không bỏ sót chỗ nào kể cả chỗ nhạy cảm nhất.
- Taaaaaa..._anh vừa ngượng vừa nhột đẩy Ta đang liếm vành tai mình nhưng Ta không dừng lại tiếp tục nắm eo anh nhéo nhẹ nói anh bỏ đi gần một tuần, bỏ em ở nhà bây giờ phải đền bù chứ. Em hứa hôm nay sẽ nhẹ nhàng. Mai anh còn có việc em biết chừng mực mà.
P'Tong không có gì xấu chỉ có mềm lòng là không được nhất. Thương em, xót em xa mình nhớ mùi nên cứ để mặc.
Em biết anh thương em nhất mà.
Cả hai quấn lấy nhau cả đêm đến gần sáng mới thoả mãn. Cả người p'Tong lã ra không còn sức ngồi dậy, nói có chừng mực kiềm chế mà làm tới vậy sao? P'Tong cắn nhẹ lên mũi Ta như trừng phạt, Ta cũng biết mình có tội nên chỉ cam chịu.
Sáng sớm hôm sau, anh phải dậy sớm để che đi những vết xanh tím trên tay trên cổ mình, lại nhìn người đang trần như nhộng nằm trên người vừa thương vừa tức. Trước khi đi làm chỉ đành hôn lên má người ta một cái, dặn dò rồi thôi.
Ta ở đây với p'Tong bốn ngày mỗi ngày ai đó đều phải phủ một lớp phấn thật dày để che đi vết xấu hổ. Ta không đi đâu trong bốn ngày đó cả chỉ ở trong phòng nằm đợi p'Tong về thôi.
Nhiều lúc Ta tự cảm thán bản thân mình giống sugarbaby ghê. Đợi đại gia về nuôi mình, muốn gì được đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip