chương 201 - 203
201
Phất Trần nằmϯɾσηɡ xe ngựa, lòng bàntayđɑng nắm khăn máukia.
"Nguy rồi!"LưuNghiêu vỗđùi,vội vàngđitìm Dương tiên sinh.
DươngHoàn nghe thấy PhấtTrầntéxỉuϯɾση ɡa xe ngựathìthầmcườilạnh.
"Nữ nhân kia đâu?"
LưuNghiêu nói:"Nửađườnggặpphải tù binh nước Hoa Triêu, Trươngphóđã thừa cơhội chia ra⒝ắt nữ nhânkia về."
"Ta lại muốn xem thử nữ nhân kia ở trước mặt thì hắn còn có thể bệnh bao lâu."Mộ Cẩn bị Trương Trường Kỳ đưa thẳng lên ngựa, ánh mắt đầy thuốc súng lướt qua từng phòng, hầu như mỗi con đường trong hẻm nhỏ đều có hai phe binh sĩ đang giao chiến.Nhưng càng tới gần phía tây cổng thành thì chém giết trong thành càng ít đi, ngược lại là tiếng động ngoài thành càng phát ra rõ ràng."Giết!""Đoàng!""Giết chết những nữ bình này!"Lưu Nghiêu và những binh sĩ trên thành gào thét hòa cùng âm thanh đánh nhau liên tiếp nhau, Mộ Cẩn nằm trên lưng ngực không nhịn được mà nhìn tường thành.Tiếc là tường cao vách dày nên không thấy rõ được gì.Tiểu Lộ nói Lục Hoa Lan ở ngoài thành và tù binh trong thành phối hợp, ý định trong ứng ngoài hợp công phá cổng thành.Nhưng hôm nay tù binh trong thành đều bị vây khốn trong thành mà không có cách nào tới gần cổng thành.Nếu có thể lên tường thành xem thì tốt rồi."Xuống."Trương Trường Kỳ xuống ngựa trước, vẫn chưa làm gì mà Mộ Cẩn đã tự trượt xuống lưng ngựa.Môi hắn giật giật, lòng có chỗ quái dị.Nữ nhân này cũng có hơi phối hợp quá.Từ nãy đến giờ, nàng không hỏi lý do gì, cũng không hỏi Tả hộ pháp ở đâu mà im lặng đi theo sát hắn.Hắn cầm lấy dây thừng trên tay, do dự một lát rồi cột hai tay nàng ra sau lưng.Nhìn không đến một nửa cổ tay thô của hắn, dây thừng nắm chặt lại nới lỏng một chút, chỉ cần không quá chặt cũng không quá lỏng.Mộ Cẩn đi theo mười mấy nữ tử mặc y phục và trang sức nước Hoa Triêu đến cổng thành.Đi nửa đường nàng biết rằng những nữ tử này không phải người nước Hoa Triêu, khẩu âm không đúng.Những người này là nữ tử Nghiêu Việt giả dạng thành nước Hoa Triêu.Vừa mới bước tên tường thành, một luồng gió phía tây thổi tới.Dưới ánh trăng băng giá, những cánh hoa bay khắp bầu trời giống như những kẻ giết người máu lạnh và tàn nhẫn, tiếng nổ vang chói tai."Gỗ ở đây!""Phóng ra!""Bảo hộ! Nhanh!""""Cúi xuống cúi xuống!"Mộ Cẩn nghe theo mọi người mà cúi xuống ngã sấp trên đầu, tiếng phá hủy rất lớn như nổ tung ở đỉnh đầu, gần như điếc tai."Nhanh nhanh lên! Bên này! Các nàng sắp bò lên rồi!""Lửa! Đá! Nhanh!"Không đợi Mộ Cần đứng lên, đám binh sĩ bắn pháo vừa mới né được nhanh chóng bò lên, hoảng hốt nhưng lại (b)ắt đầu phản kích rất mạch lạc.Hoa Biện gây ra tổn thương rất lớn với cơ thể máu thịt nhưng lại có hiệu quả quá nhỏ so với tường thành dày rắn rồi.
202
Là cần mượn sức gió thổi lên tường thành mới được, nếu hễ gió lạnh vừa ngừng, công thế của Hoa Triêu lại giảm xuống.Mộ Cẩn và những nữ tử kia mới lên tường thành đều trốn thoát màn tập kích này, nhưng bình lính chắn ở phía trước đa số đều bị nổ màu thịt be bét, may mắn thì tứ chỉ đứt lìa hoặc là còn có thể nhật về một cái mạng, rơi xuống đầu tường thì chết là cái chắc.Nhưng hiện tại Mộ Cẩn và những nữ từ này lại bị trói trên chóp tường phía trước.Vừa cúi đầu thì thấy binh lính Hoa Triêu lũ lượt như thủy triều rút. Nhưng lui ra xa mũi tên bên dùng lại, hiển nhiên vẫn đang dự bị trận công thế tiếp theo."Quân Hoa Triêu nghe cho rõ!" Có binh lính truyền tin hét lên trên tưởng thành, giọng nói như cái trống vang ra rất xa: "Binh lính trong thành của các ngươi đã bị bọn ta tiêu diệt, trên tường thành có mấy vị lính nữ là tù bính, có bản lĩnh thì các ngươi cho nổ trực tiếp đi! Nổ chết một nhóm, bọn ta lại đổi một nhómkhác!"Mộ Cẩn không nghe thấy giọng nói bên kia của quân Hoa Triêu, nhưng hàng ngũ quân đội vốn ngay ngắn thống nhất hiển nhiên hỗn loạn lên ngay sau đó.Rõ ràng lòng quân đã dao động.
Nhưng vào lúc này, cảnh trong thành lại truyền đến một trận xôn xao.Lại là mấy tù binh nước Hoa Triêu mặc quần áo lam lũ tay bần giết đến rồi!Họ ở trong tầng tầng lớp lớp bao vây của quân Nghiêu Việt giết ra một đường máu, làm việc nghĩa không chùn bước xông về phía công Tây Thành!Mà nam nhân đi đầu tắm bằng máu kẻ thù dẫn mọi người đến giết, chính là Lãnh Tinh Lộ.Khóe mắt Mộ Cẩn hơi ẩm ướt, chớp chớp mắt rồi lại nhịn xuống ý muốn rơi nước mắt."Dương quân sư!""Tả hộ pháp!"Nghe thấy ba chữ này Mộ Cẩn mạnh mẽ xoay đầu.Lại thấy Phất Trần từ bậc thang sau lưng Dương Hoàn đi lên, ánh mắt nhanh chóng quét qua nữ tử đang bị trói trên tường, sau đó đi thẳng qua chỗ nàng.Trải lại Dương Hoàn rớt lại phía sau mấy bước, Trương Trường Kỷ nhân 1 cơ hội đi đến cạnh hắn ta, đẻ thấp giọng, tốc độ nói rấ nhanh nhưng vẫn lộ ra vài phần hoảng loạn: "Dương tiên sinh, vừa nhận được tin Mạnh tưởng quân chết trong tay tù binh, vậy phải làm sao đây!"Dương Hoàn chợt ngẩng đầu, híp mắt nhìn chàng thiếu niên trẻ tuổi vô vùng anh dũng dẫn đầu sát phạt trong thành."Không thể để họ đến gần cổng Tây Thành, ngươi lập tức dẫn bình đến vây giết! Nhất là tên dẫn đầu kia."Trương Trường Kỳ sững sờ, vội nói: "Không phải hạ quan trốn tránh trách nhiệm, chỉ là ngoài thành binh nữ công thế hung hăng, nếu giờ điều bình đi, sợ là..."Dương Hoàn quét mắt qua Mộ Cẩn bên kia: "Ngươi tự đi, bên này có ta.""Vâng!"Sau đó bên Trương Trường Kỳ điều bình rời đi.Phất Trần đã đi đến trước mặt Mộ Cẩn, ánh mắt không ngừng dò xét: "Có bị thương không?"Khóe môi Mộ Cẩn hơi mếu, rầu rĩ nói:"Tay đau."Hắn bèn giơ tay ra để cởi dây thừng trói.Dương Hoàn đi đến phía sau hắn: "Tả hộ pháp muốn cởi trói cho nữ từ này sao?"
"Không thể cởi sao.""Nếu ngươi cởi trói cho nàng, sao ngăn chặn được công thế nữ sư của Hoa Triêu?"Phất Trần: "Không phải còn có nữ nhân khác sao.""Nếu nàng đặc biệt như vậy, càng không thể cởi trói." Dương Hoàn ấn tay hắn lại, ánh mắt hai người va chạm trong không trung.Phất Trần buông tay."Vậy thì không cởi nữa."Dương Hoàn hơi sững sờ, chuyển sang cười nói: "Mỹ nhân yểu điệu này, Tả hộ pháp thật sự đành lòng để nàng bị nổ thành một mảnh máu thịt lẫn lộn?"Mộ Cẩn rũ rèm mắt che lại cảm xúc trong đấy, chợt cảm nhận được cổ tay nhẹ bẫng.Phất Trần đứng giữa Mộ Cẩn và Dương Hoàn, hơi tiến về phía trước một chút chần lại tầm nhìn của hai người, hắn trông ra ngoài thành: "Không phải ban nãy Tả hộ pháp còn nói mấy nữ nhân này có thể ngăn chặn nước Hoa Triêu công thành sao? Vậy sao mà bị nổ máu thịt lẫn lộn được? Nếu đã không bị, ta thả hay không cũng có liên quan gì."
203Dương Hoàn mặt lạnh băng: "Tả hộ pháp cố chấp không chịu ra tay giúp đỡ?"Phất Trần hơi ngạc nhiên nhìn hắn ta: "Dương tiên sinh là ý gì, tại hạ đã nói rất nhiều lần rồi, là sức khỏe không thích hợp, không phải không chịu ra tay giúp đỡ.""Một phần tư." Dương Hoàn lập tức cắt ngang."Ây, một phần tư cũng không đủ nuôi sâu nữa."Dương Hoàn cắn răng: "Một phần ba, Tả hộ pháp đừng quên đồng minh của chúng ta, thành bị phá ngươi có kết cục gì tốt?"Phất Trần đang cảm nhận hướng gió.Không thể đợi thêm được nữa, nếu nổi gió sâu trùng còn chưa bay ra thì đã bị nổ chết rồi.Mấy nữ sư hoa hồn chưa chắc công hạ được thành, nhưng chắc chắn có thể nổ chết người đang bị trói trên tường thành.Hắn thò tay vào túi."Ngươi nói đó!"Phất Trần bỗng cúi người, sống lưng cong thành hình vòng
cung, hai tay hắn ôm lấy cô, cổ, mở miệng không ngừng lắc trái lắc phải. Nếu có thể rớt mặt nạ thì sẽ nhìn thấy khắp mặt hắn đô rực, nhãn cầu đầy máu, trông như sắp nổ tung vậy.
"Tả hộ pháp?!" Dương Hoàn lớn tiếng GỌI.Phập-Là âm thanh của vật sắc nhọn đâm vào máu thịt phát ra."Ô!"Phất Trần đổ nhào lên tường thành, vừa chậm chạm vừa không thể tin được xoay đầu lại."Ngươi nữ nhân này!" Dương Hoàn chỉ vào nàng phẫn nộ quát lên.Mọi thứ rất nhanh lại giống như bị tua chậm vô hạn.Mộ Cẩn móc dao găm ra lại hung ác đâm hắn.Xong hết còn dùng sức trực tiếp đẩy hắn rơi xuống từ chóp tường."Giết nàng! Giết nàng!" Dương Hoàn vội lùi về sau mấy bước, giọng nói cực kỳ sốt ruột vang lên giữa trời.Nàng thật sự muốn giết hắnPhất Trần nhìn gắt gao nàng, mặt nạ từ trên mặt rơi xuống, trước mắt một mảnh mơ hồ.Hắn cố gắng mở to mắt, muốn nhìn kỹ dáng vẻ nàng, muốn nhìn rõ trên gương mặt nàng có một tia hối hận đau lòng nào hay không.Nhưng mắt che khuất tầm nhìn, nhìn không rõ, gì cũng nhìn không rõ.Vô số trùng bay từ trong tay hắn bay ra ngoài ùn ùn lao đến đầu tường.Mộ Cẩn vừa dùng không khí đẩy binh lính ra, mấy con trùng bay kia bèn bay đến chỗ nàng.Nàng vội tạo ra một màng ngăn bằng không khí, nhưng vô số con trùng bay công kích về phía binh sĩ xung quanh nàng, ở bên ngoài màng ngăn không khí bao lấy nàng ở giữa.Mộ Cẩn làm động tác thủ thế hoa hồn, màng ngăn không khí biến mất, mấy con trùng bay kia vẫn chỉ vây lấy nàng ở giữa, ánh mắt lạnh lẽo của nàng cuối cùng cũng có vài phần rạn nứt.Không chỉ Mộ Cẩn kinh ngạc, Dương Hoàn càng tức đến suýt thổ huyết, ôm lấy lòng ngực: "Còn ngơ ra đó làm gì! Mấy con trùng bay này không ai quân thì không thành trò trống gì, dùng lửa thiêu, thiêu chết hết cho ta!"Ánh mắt Mộ Cẩn như đao, nói một mình: "Ta cũng không cần bọn chúng bảo vệ!"Nói xong một vầng sóng vô hình từ trên người nàng lay động.Đầu tiên là trùng bay bao lấy xung quanh nàng, sau đó là vây lấy công kích binh lính tiến lên dồn dập bị đẩy ra, thậm chí bị đẩy xuống tường.Vẻ mặt Dương Hoàn đại biển, chạy về phía bậc thang trong sự bảo vệ xung quanh của binh lính."Trốn đi đâu!"Mộ Cẩn dường như biến thành một sát thủ máu lạnh vô tình, trong phạm vi năm bước chân đã không ai có thể tiếp cận nàng, ngoài năm bước chân hút đi không khí giết chết một người rồi lại một người.Lục Hoa Lan nhớ mãi, thời điểm nàng bị mắc kẹt.Bình minh ló dạng, lúc tia sáng đầu tiên chiếu xuống, nàng như mặt trời phát sáng rực rỡ, ở trên tường thành lại đại sát tứ phương tiến lùi tự nhiên.Cuối cùng giơ cao một cái đầu người, vung tay hô to."Dương Hoàn đã chết! Quân Hoa Triêu giết theo ta!""Giết!"Lục Hoa Lan giơ bình khí lên, xung phong dẫn đầu, lần đầu tiên trong lòng không còn băn khoăn chần chừ, mà là dâng lên dòng máu nóng bừng hy vọng.Mà Lãnh Tinh Lộ cả người đầy máu càng là nắm chặt trường thương, lần nữa dẫn tàn binh sau lưng dũng cảm giết địch, xông đến công thành.Quân Nghiêu Việt như rắn mất đầu chia năm xẻ bảy.Cổng thành phòng thủ kiên cố bị mở tung, Trương Trường Kỳ chết dưới mũi thương của Lãnh Tinh Lộ, Lý Thiệu thì dẫn binh từ cổng Tây Thành trốn về 8 Nghiêu Việt.Quân Nghiêu Việt còn lại trốn được thì trốn, chết cũng đã chết, chỉ có số ít tù binh sống sót.Cuối cùng quân Hoa Triêu cũng đoạt lại thành Mộng Duyên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip