Đến khi nào...
Lưu ý nhỏ: chỉ là chút tản mạn buồn, không hẳn là một phần truyện nhé!
Giờ thì, xin mời bắt đầu^^ :
.
.
Đến xuân, đào lại nở
Đông về, tuyết lại rơi...
Thu qua, vàng hoa cúc...
Cứ đến một thời điểm nào đó của dòng chảy thời gian, có những quy luật sẽ lặp đi lặp lại. Hiển nhiên, như một vòng tuần hoàn bất tận...
Murasakibara ngẩn ngơ tự hỏi, liệu có hay chăng, cái vòng lặp của tình cảm: gặp gỡ, thân thiết, cảm mến rồi yêu, biến cố rồi phai nhạt, kết thúc là mỗi đứa một con đường.
Có khi nào đảo lại được hành trình, từ mỗi đứa một đường, sẽ đi đến tận bể nồng ân ái?
Để tóc tím không còn rã rời trong tiếc nuối... Mối tình tuổi ngây thơ vụng dại, đã để vuột khỏi đôi tay, chẳng còn cầm giữ được gì...ngoài những mảnh ký ức đứt quãng, mơ hồ hiện về trong giấc ngủ đêm hè, mệt nhoài tâm tư nhếch nhác của Murasakibara.
Cậu chàng không muốn thừa nhận, nhưng cậu đúng là một kẻ ngốc. Ngốc đến mức, không nhận ra được cái xúc cảm nảy nở trong tim, kể từ những ngày xưa... Để mảnh tình mong manh như cánh hoa vừa chớm, đã vội bị cơn bão dữ phũ phàng thổi tung bay, chỉ còn lại đống hoang phế giữa cõi lòng...
Thật không thể tin rằng ,Murasakibara đã không hiểu được... Cái cách mà khoé môi cậu cố chậm lại không gọi 'Akachin', khi thấy Akashi Seijuro trong phòng thay đồ, đang từ từ kéo chiếc áo tập qua khỏi mái đầu đỏ rực... Để lộ ra phần da thịt tràn trề mê luyến, dù không phải lần đầu trông thấy, vẫn là không có cách nào rời mắt.
Cậu chàng đã phải nhận ra chứ!? Rằng bản thân muốn nhìn người ta lâu thêm chút nữa, với một khối nghẹn ứ trong phế quản, chặn mất hô hấp của mình.
Rồi còn cái cách mà con tim trong ngực Murasakibara lỗi nhịp, nghe như cả thế giới đọng lại thành viên kẹo bé tí mà Akashi vừa trao tay, với ánh mắt đỏ rực của khoảnh khắc dịu dàng hiếm hoi. Akashi đã mỉm cười, phải, nụ cười dành riêng cho Murasakibara...
Cả cái cách mà cậu giữ viên kẹo đó thật cẩn thận chứ không như thường lệ, lập tức bóc vỏ bỏ vào mồm, còn mỗi tối lôi ra ngắm trước khi đi ngủ trong sự ngỡ ngàng của cả gia đình.
Và còn là khoảnh khắc lâng lâng hạnh phúc, khi Akashi vươn tay lau khẽ những giọt mồ hôi trên má cậu, mà đôi chân nhỏ nhắn cố kiễng cao thêm chút để thu hẹp khoảng cách chiều cao... Murasakibara đã thầm nghĩ cậu nhóc tóc đỏ thật đáng yêu, với đôi má ửng hồng không rõ nguyên do...
Những tưởng, đến cuối cùng, sẽ mãi được nồng nàn như thế...
Có ngờ đâu...
Những êm đềm tan vỡ, mặc cho đôi mắt đỏ có cố giấu đi những vết rạn rỉ máu, vẫn là không tránh khỏi cuộc bể dâu.
Đã có quá nhiều lý do để những bước chân rẽ sang lối khác, phủ rong rêu lên tàn tích xưa người kỳ công tạo dựng. Giờ chỉ còn nước mắt vô hình, thấm đẫm trái tim xanh... Vậy mà trong những ngày tháng ấy, chúa lại khiến Murasakibara trở nên quá vô tình, như đứa trẻ mới lớn nổi loạn, đòi hỏi cao hơn sự quyền năng của kẻ đứng đầu.
Chẳng khác nào quăng thêm đá tảng lên đôi vai gầy mỏi mệt chơi vơi của ngày tháng héo mòn, là giọt nước tràn ly, là sức nặng cuối cùng làm đứt phựt đi mối dây cảm xúc... Để người tự dựng lớp vỏ tự vệ bằng sắt lạnh lẽo, phủ lấy con tim.
Murasakibara ngàn lần trách cứ chính bản thân, sao lại vô tri đến vậy... Tình cảm ấy, nào đâu phải sự tín ngưỡng với đấng tối thượng? Nếu ngày ấy, sự thách thức được thay bằng cái ôm siết trong tay, nói không chừng, hôm nay đã là thiên đường giữa chốn nhân gian rồi.
Chính là Murasakibara, chứ không ai khác... Là kẻ đã bằng sự ngạo nghễ phản kháng, giam cầm đi đôi cánh của thiên thần.
Để rồi ngay sau đó, cậu ta nghe đất trời sụp đổ tan hoang, khi biết ra, người vừa lướt qua, không còn là người đã từng cười với cậu.
Cay đắng làm sao!!! Sự đổi thay trong một khắc, mà Murasakibara phải dùng cả đời để nuối tiếc.
Đến khi nào, Murasakibara mới có thể sám hối hết sự dại khờ đó. Dù từ ấy về sau, cậu có nhất nhất tuân theo mệnh lệnh, có tôn thờ người ấy như đấng tối thượng, vẫn không sao thấy lại ánh mắt quan tâm dịu dàng kia nữa.
Để mỗi buổi chiều, dù vẫn là chung bước, mà nghe ra xa cách vạn nẻo đường.
Một lần thôi khi tình yêu tan vỡ
Còn mong gì tim nở lại hoa xưa!?
Thật không thể nào chấp nhận... Murasakibara cố chấp muốn chạm tới tận cùng. Cậu đứng đối mặt với Akashi, để mái tóc bay nhuộm tím trời thu muộn. Đôi mắt lười nhác thường lệ, hôm nay là cả một tấc sầu chất chứa, khiến Akashi không thể lơ đi.
"Atsushi, chuyện gì vậy!?"- Akashi nhíu mày hỏi.
Tóc tím xúc động, đặt hai tay lên vai người kia, giữ cậu trong tầm mắt...chân thành tuôn ra khoé môi:" Akachin, tớ nghĩ rằng...
... Tớ...
... Thích cậu mất rồi..."
Không một chút sao động trên gương mặt yêu kiều. Akashi chỉ đơn giản nói:" tôi biết...", xong cậu gạt tay Murasakibara ra, " không còn gì nữa thì tôi đi đây!"
Murasakibara sững sờ đứng đó, nghe tim ngừng đập trong khoảnh khắc người lạnh lùng lướt qua. Tất cả đã quá muộn...
Chỉ khi đi đến khoảng cách cả hai thành xa vời, Akashi mới khẽ thì thầm... Lời nhẹ rót bên tai, mà với Murasakibara, tựa vạn tiễn xuyên tâm...
"Tớ đã từng yêu cậu, Atsushi ..."
Đã từng...
Nghĩa là giờ không còn nữa.
Thà rằng cậu đừng nói ra, để Murasakibara khỏi thêm đày đoạ. Biết rằng, chính tay mình đã giết chết hình bóng của bản thân trong lòng người yêu.
Thà rằng Akashi chưa từng yêu tóc tím, cậu sẽ không phải nhận lấy sự tổn thương từ chính người kia...
Để mảnh tình ngọt ngào giữa họ, biến thành con dao hai lưỡi bén ngót, nhỏ máu lên hai tâm hồn, khắc khoải giữa yêu thương và cách trở.
Ngàn lần, Murasakibara muốn nói ' xin lỗi Akachin', mà sao chỉ vừa nghĩ đến, đã nghe tê tái cả linh hồn.
Có còn tư cách được kề cận người ấy nữa không...?
Liệu còn hay không!!?
Mối duyên này, đã đành đứt đoạn...
Rồi đến một ngày, cả việc được tiếc nuối nhìn người, Murasakibara cũng không làm được. Giờ không chỉ có cái hố trong lòng cách trở, cả về địa lý cũng cách núi ngăn sông... Tốt nghiệp sơ trung, kẻ ở Akita, người về Kyoto, tình cảm trao đi đành chênh vênh giữa hai mảnh trăng gầy, mãi chưa lần tròn vẹn...
Để ngày lại ngày qua, nỗi nhung nhớ gặm mòn con tim, như tảng băng chống chọi với những giọt nắng hè gay gắt. Đến lúc nào đó, sẽ chỉ còn lại những đám nước loang lổ chờ bốc hơi, trả lại nền đất cạn khô. Uể oải, bất lực, sự phiền nhiễu cố nhiên của kẻ đánh mất nguồn sống của mình.
Có lúc, Murasakibara đã nghĩ, mình sống trên đời chỉ để nuôi dưỡng cái chết...
Còn Akachin!? Nụ cười trên môi cậu, có còn kiều mị nên thơ, hay đã trở nên cay đắng, ngạo nghễ đến nao lòng...!?
Không còn Murasakibara, bên cạnh cậu giờ đây, là Mibuchi, là Hayama, là Nebuya... Những con người ngoan ngoãn phục tùng, tuân theo Akashi mà không cần chất vấn nửa câu. Họ không khác gì những con chiên sùng đạo... Akashi vốn đâu thiếu những vệ tinh vây quanh. Có bớt đi một, chắc cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cậu không bao giờ thừa nhận, mất đi một, mọi thứ trở thành không...
Đến khi nào...
Akashi từng nghe được, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, nhưng trên thực tế, cậu không muốn quên đi nỗi đau năm ấy.
Đơn giản, đó là thứ cuối cùng mà người kia gieo vào lòng cậu, trước khi cậu đóng chặt cánh cửa trái tim mình.
Còn đau, tức là vẫn còn nhớ, còn thương, còn hy vọng đến đáng tội.
Đến khi nào, đào nở giữa mùa đông... Murasakibara sẽ không nói nữa lời xin lỗi, mà chỉ đơn giản bảo rằng:" hãy để anh nắm tay em lần nữa..."
Đến khi nào, cậu thiếu niên to lớn ngờ nghệch kia, đủ tinh tế và trưởng thành, để có thể không chỉ là tình ái, mà còn là thấu hiểu, là chở che, là dũng cảm bước tới.
Đến khi nào, trái tim nhỏ bé lạnh lùng của Akashi, bớt đi một chút kiêu hãnh để trở về vòng tay bè bạn, trở về với nguồn cội yêu thương!?
Bao giờ bình minh lên, xoá tan đi dông bão giữa lòng người...
Đến khi nào...
.
.
Ta sẽ lại yêu nhau!?
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip