Ghen..!
Murasakibara Atsushi chưa bao giờ cảm thấy ghét Midorima Shintaro như bây giờ!
Vốn là đang yên đang lành, tự dưng tên bốn mắt mê tín ấy cứ bám lấy nhất cử nhất động của Akashi, không chịu rời nửa bước,với cái lý do mà Murasakibara không thể thông cảm nổi...
"Quý nhân của tớ hôm nay là người thuộc cung Nhân Mã, màu tương thích là màu đỏ... Thế nên chỉ một ngày thôi, tớ muốn bên cạnh Akashi!"
Vậy mà, Akachin lại mỉm cười đồng thuận, không một câu phàn nàn, mặc cho gã phiền toái kia bám theo cả buổi sáng!
Murasakibara hậm hực lắm, trong bụng cứ như có lửa đốt, ức chế hơn cả việc phải xếp hàng chờ mua khoai tây chiên, nhưng khi đến lượt mình thì lại cháy hàng!
Thế nên, chả màng đến bất cứ điều gì, cậu chàng tóc tím cứ lủi thủi đi sau hai người kia, mắt hình viên đạn, mặt mày u ám như đòi nợ. Cậu ta phụng phịu xị mặt ra khi Akashi ngoái lại nhìn mình, tóc đỏ thấy vậy, mỉm cười thật mê say. Murasakibara lại nhủ thầm trong bụng: cậu ấy chỉ đang giúp...đang giúp đỡ tên kia thôi...
Tuy vậy, thật là không dễ để tâm tư cậu chàng khả quan hơn... Khi mà Midorima cứ không ngừng nhìn nhìn ngó ngó, soi người ta từ đầu xuống chân. Còn nữa, Murasakibara tự hỏi, trước giờ, họ vẫn nói chuyện cởi mở, thân thiết với nhau như vậy sao???
Thật khó chịu quá đi!!!
Akachin, sao cậu lại dễ dàng cười với cậu ta thế!? Midochin đáng ghét, sao cậu cứ dùng ánh mắt tà niệm đó mà nhìn người ấy, hả???
Tớ không thích vậy đâu Akachin...
Midorima không nhận thức tâm tư u ám của cậu bạn to xác, cứ hồn nhiên quàng vai bá cổ Akashi, ra vẻ đắc chí lắm!
Giờ ăn trưa, Midorima mặc nhiên chen vào kẽ giữa, đẩy Murasakibara sang bên để ngồi cạnh Akashi. Đã thế còn lờ đi cái lườm toé lửa của tóc tím.
'Cậu ta...chiếm chỗ của mình sao?'
Thức ăn trong miệng Murasakibara trở nên đắng ngắt. Cậu ta không buồn để tâm hương vị của nó nữa, mắt không ngừng hừng hực lửa ghen: mong sao ngày hôm nay sớm kết thúc!
Akashi nhẹ nhàng nhắc nhở:" Shintaro, ăn cà rốt vào, thế mới đủ chất được!"
Midorima đành nghe theo, nhắm mắt nhắm mũi nuốt miếng cà rốt. Akashi bên cạnh, ra vẻ hài lòng lắm. Anh chàng bốn mắt cũng cố mà gượng cười, sợ tóc đỏ kia phật ý!
Có một hạt cơm dính trên cằm Midorima, Akashi dịu dàng giúp bạn gỡ xuống, ánh mắt hai người vô ý chạm phải nhau. Thoáng bối rối ửng lên đôi má.
"Cảm...cảm ơn..."- Midorima líu ríu như nuốt mất lưỡi, lúng túng ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú xinh xắn ấy. Akashi rất nhanh đã lấy lại vẻ thản nhiên, tiếp tục dùng bữa.
Quan sát từ nãy giờ, ấm ức mỗi lúc một to ra.Murasakibara hờn dỗi bỏ đũa xuống:" tớ no rồi!"
Cả đội bóng rổ lập tức sững sờ: Murasakibara bỏ bữa giữa chừng... Chuyện này là thật sao!?
Họ phải lập tức đi tị nạn thôi, động đất, à không, có lẽ là sắp tận thế!!!
Rồi cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Akashi và Midorima... Hoá ra, tất cả là vì cậu ta...ghen!!!
Kise Ryota nghịch ngợm chìa đũa về phía Midorima, chu mỏ nói:" Midorimacchi, cậu sắp bị nghiền nát rồi!"
Kuroko cũng ái ngại nhìn Akashi:" có vẻ không ổn..."
Đội trưởng tóc đỏ chỉ đơn giản mỉm cười. "Không gì đâu, tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy sau..."
Ôm mớ tâm trạng tệ hại, Murasakibara chẳng buồn tập luyện, tự kỷ trốn vào một góc. Cậu chàng quyết không ló mặt ra, đến khi nào Akashi đi tìm cậu mới thôi!
Dù vậy, tóc tím nọ cũng không thể không trông chừng Akachin yêu dấu của mình được, nhất là khi bên cạnh người ta còn có một Midorima hành vi đáng ngờ! Cho nên để lưỡng toàn, cậu lựa chọn 'an vị' ở một chỗ khuất cách đó không xa. Murasakibara chủ ý ẩn nấp, nhưng thân hình to lớn cộng với cái bụng rỗng đang kêu réo, thật sự, Akashi muốn không thấy cũng khó!!!
Tóc đỏ không khỏi rộ lên cảm giác buồn cười, nhưng cậu vẫn làm ra vẻ như không thấy không biết, trang nghiêm cùng những người khác tiến hành luyện tập, tuyệt nhiên không nhắc gì đến Murasakibara!!!
Tóc tím buồn rầu não ruột...Akachin không yêu tớ sao???
Chiều xuống, đến lúc mọi người ra về, Murasakibara vẫn ngồi thẫn thờ với cơn đói.
Từng người một rời khỏi phòng tập... Cậu chàng căng thẳng nhìn theo Akashi, vẫn còn nán lại, như chờ đợi. Cho đến khi, chỉ còn hai đứa trong đấy...
Akashi cất tiếng gọi:" ra đây đi, Atsushi!"
Tóc tím uể oải ló mặt, oan ức nhìn Akashi:" tớ giận cậu luôn, Akachin!"
Trông bộ dạng thiểu não của người kia, Akashi nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt đong đầy trìu mến:" thôi nào, đừng dỗi nữa, cậu đói lắm phải không!?"
Đối với sự dịu dàng này, bao nhiêu uất ức trong lòng Murasakibara tan biến đâu hết, chỉ còn lại sự hân hoan như đứa trẻ được quà. Tóc tím to xác ấy, quả nhiên không thể nào giận cái người trước mắt được !!!
Cậu chàng phồng má, khẽ gật đầu. Akashi phì cười, lấy ra một chiếc bánh ga tô xinh xinh, âu yếm bảo:" cho cậu, ăn đi..!"
Murasakibara được dịp nhõng nhẽo:" Akachin đút cho tớ nhé!?"
Akashi xấu hổ từ chối:" thôi, cậu tự ăn đi!"
Cậu to xác nọ lại xị mặt ra, làu bàu:" biết mà,cậu không yêu tớ!"
"Thua cậu luôn..."- Akashi đành chiều ý, cầm thìa xúc một miếng bánh nhỏ, đưa lên miệng Murasakibara. Tên háo ăn há miệng đớp lấy, tít mắt cười mãn nguyện..."ngon quá!"
Akashi xúc thìa bánh thứ hai... Nhìn bàn tay nho nhỏ cầm thìa, khuôn mặt đáng yêu tỏa chút ý cười, Murasakibara trào lên xúc động, vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy người ta vào lòng.
Xao xuyến, bồi hồi khôn tả, cái cảm giác được giữ trọn người yêu bé nhỏ bên mình...
Bất ngờ vì cái ôm ấy, Akashi giật mình, miếng bánh định đút cho ai kia, giây một chút lên gò má ửng hồng. Cậu xô nhẹ cái kẻ đang bám lấy không buông kia, cất tiếng nói:" Atsushi, mặt tớ dính bánh rồi này!"
Đôi mắt lười nhác của tóc tím bỗng rực sáng, nhìn như đóng đinh vào đối phương.
"Đáng yêu chết mất!"- Murasakibara nói, rồi không báo trước, cúi mặt xuống, đưa lưỡi ra liếm lấy má Akashi.
"Atsushi! Làm gì vậy!?"- mặt mũi Akashi nóng bừng lên. Trái tim cũng không kiểm soát được mà đập loạn trong ngực.
"Tại Akachin đó...
... Tớ không thích ai gần gũi Akachin hết...
...ngoài tớ!"
Murasakibara chống hai tay vào tường, đem người giam lại ở giữa, ánh mắt đắm đuối nhìn vào Nhân diện vẫn hằng đêm đi vào giấc mơ của mình...
"Atsushi, Shintaro là bạn của chúng ta, cậu biết mà!"
"Tớ không chịu!!!"
"Vậy thì"- Akashi ngập ngừng nói-" để...tớ đền cho cậu nha!?"
"Hả!?"-Murasakibara tròn xoe mắt nhìn, Akashi khẽ khép đôi mi run run, bờ môi ngọt ngào chờ đợi...
Tóc tím hồn xiêu phách lạc vì viễn cảnh thơ ngây trước mặt...sự quyến rũ đầy mời gọi, mê hoặc nhân tâm.
Thật là một sự bù đắp tuyệt vời!
Không thể cưỡng lại khao khát muốn chạm vào nữa...Murasakibara áp môi lên bờ môi bé nhỏ nồng nàn của Akashi, nghe đam mê rạo rực trên đầu lưỡi.
Thật mềm, thật ngọt...cả hai say đắm cuốn vào nụ hôn sâu, đôi lưỡi hoà vào nhau, hơi thở cũng trở nên đồng điệu.
Murasakibara đưa lưỡi nồng nhiệt quét khắp khuôn miệng ướt át, tận hưởng sự đê mê cuốn bay giới hạn của các giác quan. Akashi nhanh chóng choáng ngợp trước sự thiêu đốt của cảm xúc.
Đến khi không khí trong buồng phổi cơ hồ cạn đi, họ mới quyến luyến rời khỏi bờ môi đối phương...
Murasakibara hạnh phúc nhìn Akashi đang xấu hổ cúi mặt...
"Akachin,...
...tớ yêu cậu!"
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip