Ngây thơ

Một chiều tan trường, Murasakibara thẫn thờ đứng dưới mái hiên, ngửa mặt ngắm mưa, lặng lẽ bên cạnh là Akashi nhỏ bé.

 Từng giọt mưa long lanh như thủy tinh, tí tách nhảy múa trên đường, mát lạnh, êm ái mỏng manh. Murasakibara đưa tay ra hứng:" Akachin, mưa thích thật!"

Akashi dịu dàng mỉm  cười: "đừng nghịch mưa, khéo cảm đấy!"

"Tưởng gì, tớ khỏe lắm"- Murasakibara cười tít mắt-" chưa từng bị cảm bao giờ!"

Thiếu niên tóc đỏ cười xoà, khẽ vuốt vuốt tóc mình, làm cho cậu bạn to lớn kia vừa ngoái nhìn, bất giác mê say.

"Chiều nay, cả nhóm sẽ đến nhà cậu, đừng quên nha!"- Akashi nhắc nhở.


Nói mới nhớ! vẫn là chuyện phụ đạo cho" cặp đôi cùng...dốt" Aomine và Kise. Khi Akashi hỏi rằng nên chọn địa điểm nào, cậu chàng Mura đã hào hứng mời cả bọn đến nhà, đơn giản chỉ vì muốn khoe bộ sưu tập snack của mình.

Mà khoan đã! Cả nhóm, tức là bao gồm cả Akachin??? 

Murasakibara thầm nghĩ, cậu ta phải cảm tạ ơn chúa! Bấy lâu nay, cậu ta vẫn hay vừa ước vừa ngáp trước khi đi ngủ rằng:" một ngày nào đó, hãy mang Akachin tới tận nhà cho con, Amen- chin..."

Và hôm nay, cầu được ước thấy!!! Hẳn là Murasakibara nên cảm thấy hào hứng vô cùng, nào ngờ, lại là một sự lúng túng, gấp gáp hiếm thấy!

Sau khi cơn mưa dứt hạt, cậu ta liền vội vã cáo biệt Akashi, phi thẳng một mạch về nhà, cuốn quýt lu loa với bố mẹ cùng hai chị gái: " làm sao đây, con đã mời được Akachin đến nhà! Mọi người ơi, hãy chuẩn bị thật nhiều đồ ăn, nhiều đến mức đủ cho Akachin ăn cả đời!"

Mẹ cậu không khỏi bật cười:" con đòi nuôi người ta cả đời, thế có biết việc đó có nghĩa là gì không?"

Murasakibara ngây ngô đáp:" dĩ nhiên con biết! Là giống như mẹ với bố, cùng sống dưới một mái nhà, cùng nhau ăn, ôm nhau ngủ, sau cùng là tạo ra mấy đứa trẻ con...!"

Bố cậu nghe thấy thế liền lúng túng hắng giọng:" Atsushi, chuyện này không đơn giản như con nghĩ đâu!"

Chị gái cậu, Ayumi, quay sang nháy mắt với mẹ:" con đã bảo mà, út nhà ta lớn rồi!"

Cô chất vấn cậu em trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ...

"Em trai, nếu sống chung, em sẽ phải đi làm kiếm tiền đây!"

"Nếu được sống chung với Akachin, bảo em làm gì cũng được!"- Atsushi khẳng định-" em sẽ cho cậu ấy snack của mình nè, để cậu ấy cùng ngủ trên giường của em, sẽ đắp chăn nếu cậu ấy lạnh, khi cậu ấy ốm thì em sẽ cõng đến bác sĩ, như lúc nhỏ bố vẫn cõng em ấy!"

Wow! Lần đầu trong đời, họ nghe chính miệng cậu nói sẽ chăm lo cho một người, thậm chí là nhường cả đồ ăn nha!!!

Đối với cậu út nhà Murasakibara, Akashi hẳn là đặc biệt vô cùng rồi...!

Bà mẹ hiền từ nhìn con trai:" được rồi, mẹ sẽ nấu thật nhiều đồ ăn để cho " con dâu" mẹ thưởng thức!"

Ayumi cũng phụ họa theo:" con sẽ đi dọn lại nhà cửa cho tươm tất!"

Murasakibara sung sướng reo lên:" mẹ và Yumi-chin là tuyệt nhất!"

Trong tình huống ấy, ông bố- vị chủ nhân ngôi nhà- cũng đành phải xuôi theo!


Chiều hôm ấy, như đã hẹn, cả nhóm đổ bộ nhà Murasakibara. Chỉ là họ không ngờ, được chào đón quá ư nồng nhiệt!

Tất cả thành viên nhà Murasakibara đon đả đón họ từ ngoài cửa, tíu tít hỏi han. Quả là cực kỳ hiếu khách.

Akashi, với vẻ mặt điềm đạm đoan trang, lễ phép cúi chào song thân của cậu bạn tóc tím: " xin chào hai bác, cháu là Akashi Seijuro."

Hai người lớn không hẹn mà cùng nhìn nhau. Cậu bé trước mặt không những xinh xắn khả ái, mà còn có vẻ rất lịch thiệp, hiểu biết. Atsushi nhà họ, vậy mà cũng khéo chọn ghê!!!

Về phía hai cô chị, sau một lúc ngẩn người nhìn ngắm "em dâu", không khỏi xuýt xoa:" Atsushi, bạn em đáng yêu quá cơ!"

Ayumi không nén nổi phấn khích, lao vào ôm chặt Akashi vào lòng:" bé cưng! Cho chị nựng chút nào!" , rồi cô đưa tay véo má cậu một cái!

Chứng kiến cảnh tượng kỳ quặc, Aomine, Kise, Kuroko cùng Midorima chung một biểu cảm: mắt chữ O, mồm chữ A!!!

Cơ mà, bọn họ là những người thừa sao!?

"Buông Akachin ra, Yumi- chin!!!"- Murasakibara Atsushi phụng phịu mặt, lấy sức lôi cô chị ra.

Akashi cười gượng:" hôm nay, bọn cháu làm phiền cả nhà rồi nhỉ?"

"Không có đâu!"- bố Atsushi cười tươi hết mức-" hiếm khi nó mới có bạn đến nhà, các cháu cứ tự nhiên!"

"Vậy chúng cháu xin phép..." Akashi cười dịu dàng, rồi cùng cả đám tụ họp trong phòng riêng của Atsushi, lôi bài vở ra phụ đạo cho hai tên ngốc nào đó.

.

.

.

"Daiki, làm  sai rồi, xem lại đi!"- Akashi chỉ vào trang vở đã bị cậu đánh dấu đỏ chi chít vào những chỗ sai- Ryota, bài số hai xong chưa?"

Kise gãi đầu, nhăn nhở cười trừ:" Akashicchi, cái này...còn chưa hiểu!"

Midorima nghe xong muốn bật ngửa:" trời đất! Tôi đã nói đi nói lại ngót chục lần, mà vẫn chưa thấm vào đâu!?"

"Tại cậu giảng khó hiểu quá chứ bộ, Midorimacchi!"

"Chứ không phải tại cậu ngốc?"- Aomine giễu cợt

"Cậu cũng có hiểu đâu mà nói! Sai be bét ra kìa!"- Kise thè lưỡi, ghẹo lại.

Kuroko thở dài:" cả hai cậu đều như nhau."

"Akachin, tớ đói, muốn ăn..."- Murasakibara làu bàu than thở.

"Chút nữa nhé Atsushi, để tớ giảng cho họ chỗ này đã, nhanh thôi."- Akashi ôn nhu đáp.


Bên ngoài, có bốn người đang ghé tai vào vách, hăng hái nghe lén. Rõ là Akashi ra dáng đội trưởng quá!!!

Đối với người trong lòng con em họ, thật không thể đòi hỏi gì hơn nữa!

Chẳng mấy chốc mà trời đã sụp tối, họ quây quần cùng gia chủ bên mâm cơm mười người ăn, vui vẻ vô cùng. Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt trút xuống, khiến Akashi băn khoăn, chốc lát lại nhìn ra ngoài.

Aomine hào hứng bất tận với khả năng nấu nướng của mẹ Murasakibara , cậu ta thỏa sức cho đồ ăn vào dạ dày. Murasakibara thì ăn khỏe khỏi bàn, chả bù cho Kise, ăn quá ít vì muốn...giữ dáng!

"Trời mưa to thế, đến khuya chưa chắc đã tạnh. Các cháu cứ ngủ lại đây, sáng hãy về!

Cả bọn ham vui, hò reo hưởng ứng. Akashi cũng bất khả kháng, chả lẽ  tất cả cùng đến mà cậu  lại bỏ về một mình?

Vấn đề là đến lúc ngủ... Bố mẹ của Murasakibara ngủ cùng nhau, để thêm ra một phòng trống, tương tự, hai cô chị Mura cũng nhường họ một phòng. Còn lại, sẽ có một người chung phòng với Atsushi nha!!!

Kise và Aomine ngay lập tức quyết định ngủ chung và xí ngay một phòng,*gian tình ha ha* , Midorima và Kuroko đưa mắt nhìn nhau, thở dài, rồi không ai bảo ai, cùng an ổn chung một chỗ. Nguyên do chỉ có một, họ không thể chọn ngủ với Murasakibara vì sợ cậu ta ngủ xấu nết mà đè chết họ, còn giả như ngủ cùng Akashi, chắc họ sẽ không tài nào mà nhắm mắt cho nổi!!!

Vậy ra, sự thể thành đúng ước vọng của tóc tím: được ngủ chung với Akashi!!! Cậu chàng to lớn thầm cảm thán: cơn mưa muôn năm!

Với tình huống này, Akashi vẫn là điềm nhiên, mỉm cười đầy ẩn ý. Cô chị gái Ayumi viện cớ dọn mớ bừa bộn trong phòng em trai, bí mật đặt một chiếc camera.( cái bà chị này * trong sáng* thấy ớn hà!!!)

Đôi trẻ không biết sự tình gì,  cũng chẳng có làm điều chi ám muội. Họ nằm quay lưng lại với nhau, Murasakibara thấy tiết trời lạnh lẽo, kéo chăn đắp cho Akashi.

" cảm ơn Atsushi, ngủ thôi..."

Akashi đỏ mặt thẹn thùng, thấy trong lòng bồi hồi khôn tả.

Murasakibara lâng lâng sung sướng, cố kìm nén sự bức rứt muốn quay sang ôm người. Cậu ta khẽ lẩm bẩm trước khi đi vào giấc ngủ:" cảm tạ Amen- chin..."

Tóc đỏ nhỏ xinh cứ thao thức mãi, lắng nghe từng tiếng thở dìu dịu của người bên cạnh. Hồi lâu, biết ai đó đã say giấc, mới nhẹ nhàng quay sang, phát hiện người kia cũng đã quay mặt sang phía mình từ bao giờ!

Bất chợt mặt đối mặt, nhìn vẻ mặt thuần tuý ngây thơ của ai kia, trái tim Akashi rộn ràng từng nhịp đập.

Cậu nhoẻn miệng cười một mình, đưa tay mơn trớn đôi má Atsushi, vuốt ve làn tóc loà xoà vương trên gối, nghe hơi ấm từ đối phương lan tỏa.

Akashi nhắm mắt lại, tận hưởng cảm xúc êm đềm, theo quán tính mà càng lúc càng xích lại gần  Murasakibara .



Nửa đêm tỉnh giấc, Murasakibara nghe có gì đó nằng nặng nơi ngực mình, vội liếc xuống, thấy Akashi đang dựa đầu nép vào mình, bàn tay thon thon ôm lấy eo cậu ta!

' mình...đang mơ?'- Murasakibara đưa tay véo má mình:" đau quá, là thật rồi!"

Mèo con!!! Đáng yêu quá thể!!!

Đến lượt cậu tóc tím ngây ngất nhìn gương mặt khả ái đang say ngủ, bờ môi đỏ mọng khép hờ, trong trẻo như một thiên thần...

Đẹp muốn vỡ tim mà!!!

Giờ thật không thể kìm nén nữa, muốn hôn Akachin quá!

Murasakibara cúi xuống gương mặt Akashi, dùng ngón tay mân mê làn môi mềm mại. Ánh mắt đắm say mỗi lúc càng rõ hơn dung nhan kiều diễm.

Để đôi môi chạm tới đôi môi ngọt ngào kia...

Tuyệt vời quá...ấm áp, nồng nàn, lại còn thơm nữa chứ!

Cứ muốn hôn mãi!!!

Cậu chàng nồng nhiệt mút mát đôi môi xinh, hôn đến thoả thê. Buông ra được vài giây, lại say  sưa chạm vào, cứ thế...

Còn vòng đôi tay khỏe khoắn mà ôm người trọn trong lòng...


"15, 16,17..., ôi, hôn trộm người ta kìa, kute!!!"- Ayumi gào thét

"Thật không uổng công rình mò cả đêm"- cô chị kế mắt long lanh.

Bà mẹ không giấu được nụ cười, tựa vào vai chồng:" chuẩn bị quà cưới dâu là vừa, bố nó ơi!"

.

.

.

End^^

Phần truyện này, mình thân tặng đến bạn @Karma1212    nha! Cảm ơn bạn đã nhiệt tình ủng hộ từ những ngày đầu, yêu bạn^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip