24


Xin chào, Anh là Park Jimin. Anh đã thích em từ rất lâu rồi.


—————

Một năm kể từ cuộc điện thoại cuối cùng ấy. Số máy Chaeyoung còn đó, Park Chaeyoung còn đó, nhưng cuối cùng vẫn không ở bên anh. Park Jimin tự nhìn lại mình trong gương, chỉnh lại miếng dán ở lưng sao cho kín đáo nhất mà mọi người không nhìn thấy. Trước sân khấu âm nhạc này anh đã gặp phải một chấn thương nhỏ, nguyên nhân chẳng phải thứ gì nghiêng trọng lắm, đơn giản là ngủ sai tư thế làm cho khớp vai bị tổn thương. Jimin trước đây hoàn toàn không phải người bất cẩn một cách ngu ngốc như thế, tất cả các thành viên đều nhận ra sự thay đổi vô cùng kì lạ của Park Jimin. Không ai nói cũng sẽ biết lí do là sao, nhưng dù gì Park Jimin đã không nhấn mình vào bia rượu hay đau khổ,cứ giả vờ mình ổn như thế có lẽ sẽ tốt hơn cho tất cả vào lúc này.

" Vai của anh vẫn ổn chứ? "

" không sao."

Sân khấu của BTS là sân khấu kết thúc lễ hội âm nhạc hôm đó. Jungkook nhìn xung quanh và đứng gọn lại một chỗ đễ chờ đợi sân khấu encore của tất cả các nghệ sĩ cũng không quên hỏi han vết thương ở vai của Jimin sau khi thấy vẻ mặt anh không được tốt.  Tiếng nhạc vẫn được hòa trong tiếng hét của những người hâm mộ ở dưới. Đợi mãi rồi cũng đến, Park Chaeyoung của anh đã xuất hiện rồi. Chaeyoung mặc trên mình chiếc váy ngắn và trông rất mỏng, bước chân đi gượng gạo vì đôi giày không được thoải mái. Đã thế còn nhường áo khoác ngoài cho hậu bối và cười rất vui vẻ. Chaeyoung của anh luôn như vậy ư? Quan tâm người khác và thản nhiên bỏ mặc mình như thế.

Park Jimin nhăn mặt, không ngừng lén quan sát Chaeyoung một cách tự nhiên nhất. Mặt em đã trắng bệch vì gió lạnh, mái tóc vờn đùa cùng gió. Cách em chịu đựng ngày đông cuối cùng này quả thật không đúng chút nào. Nếu là trước đây Park Jimin đã có thể kéo em lại sát mình và sưởi ấm em trong chiếc áo thật dày, Park Jimin đã có thể nắm lấu bàn tay nhỏ bé của em rồi đặt vào túi áo.

Nhưng đó là nếu như, đó là trước kia.

Bây giờ dù Chaeyoung có đứng ngay bên cạnh, anh cũng không thể làm gì được. Jungkook đã từng hỏi anh trong một lần say, rằng Park Jimin có yêu em hay không? Park Jimin có hiểu tình yêu là gì hay không. Park Jimin bảo anh yêu Chaeyoung vô cùng, đến nỗi nếu như phải hy sinh tấm chân tình của mình để bảo vệ mọi thứ thuộc về Chaeyoung anh cũng chấp nhận.

Nhưng Park Jimin không hiểu tình yêu là gì... Anh yêu Chaeyoung, anh sẽ đánh đổi tấm chân tình để bảo vệ mọi thứ thuộc về Chaeyoung. Nhưng anh chính là thuộc về Chaeyoung mà, tình yêu của Jimin thuộc về Chaeyoung mà.

Và chẳng bao giờ Park Jimin bảo vệ nó được.

Anh nhìn Chaeyoung trở vào trong với sự bao bọc của 3 người khác. Park Chaeyoung của anh không yếu đuối như vậy đâu, em thậm chí đã không còn nhìn Jimin đến một lần. Có lẽ tình em thực sự đã dứt rồi, Chaeyoung đã không thể tự cho mình một cơ hội để ở bên anh nữa. Jimin thoáng mỉm cười nhìn bóng em dần khuất sau dãy hành lang còn trải dài, anh trở về phòng chờ ngồi đờ ra đó và chẳng có ý định lên tiếng mặc cho mọi người đang xôn xao bàn tàn về chủ đề trên trời dưới đất xem chừng vô cùng thú vị nào đó.

Park Jimin cởi bỏ áo khoác ngoài rồi tháo miếng dán ở lưng. Vệt thương đỏ lên và có phần tím lại, có lẽ phần biểu diễn khi nãy đã làm ảnh hưởng đến vết thương không hề nhẹ, chẳng ai nghĩ được vết thương mà trong lúc 1 phút bất cẩn ngu ngốc của Park Jimin lại trở nên nghiêm trọng như thế. Người trị liệu trao đổi qua với Park Jimin về việc cần phải bôi thuốc và xử lý qua vết thương đó trước khi đến gặp bác sĩ nhưng anh từ chối. Park Jimin nghĩ mọi người đã lo lắng quá nhiều, chỉ là do trời lạnh thôi, có cần phải nghĩ nghiêm trọng đến thế không? Thậm chí anh chẳng còn thấy đau nữa. Tất cả mọi người đều không tin vào lời Jimin nói. Anh gật gù, bảo sẽ về trước mọi người rồi bôi thuốc và tự mình xử lí vết thương. Anh cho đồ đạc của mình vào túi, và nhìn nó một lúc.

Có thứ gì đó biến mất rồi...

" có ai thấy chiếc lắc tay em để trong cặp không? Em không thấy nó. Trước khi lên sân khấu em đã lấy nó ra từ chiếc hộp để giữ lại chút bình tĩnh.  Nhưng giờ chỉ còn chiếc hộp, chiếc lắc tay biến mất rồi. "

Jimin đổ đồ đạc của mình từ trong chiếc túi ra và tìm ở khắp nơi. Chiếc lắc tay không có ở đây dù là đã tìm kiếm những ngóc ngách nhỏ nhất. Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng hơn, một năm nay chiếc lắc tay ấy như trở thành thứ quan trọng nhất đối với Jimin, thứ họ nhìn thấy là Park Jimin sau khi ngắm nghía chiếc vòng sẽ trở nên yên bình, hiền hòa hơn bao giờ hết. Bây giờ chiếc vòng biến mất, có lẽ sẽ chẳng còn một Park Jimin tự kéo mình trở về bình thường như thế nữa.

Jimin chạy ra ngoài, những bước chân chậm rãi liền nhau. Anh cúi đầu quan sát sàn nhà kĩ càng, kể cả là những chỗ bất khả thi nhất.

" Anh đang tìm cái này à? "

Tiếng ai đó vang lên, thân quen, nhẹ nhàng biết nhường nào. Chaeyoung ở ngay chiếc mắt anh, trên tay em là chiếc lắc tay mà Jimin đang tìm kiếm. Jimin lùi lại, cúi đầu chẳng hề nói gì. Anh thoáng lén nhìn Chaeyoung. Nét mặt em vẫn bình thản và chẳng hề có vẻ nào là bối rồi. Jimin thở nhẹ, gật đầu rồi cố mỉm cười. 

" Hóa ra nó ở chỗ em. Cảm ơn em đã giữ nó giúp anh, giờ có thể trả lại anh rồi chứ?

" Nó là của em mà. Chẳng lẽ anh cũng có cái y hệt như vậy sao? "

" Cái của em đã bị rơi khi chúng ta đi thực tế ở Jeju rồi mà. Anh đã không tìm thấy cái mà Chanyeol tặng cho em, và nó là cái y hệt cái này. "

Jimin mím chặt môi, sao anh lại nói ra chuyện này, rõ ràng anh đã chắc rằng Chaeyoung mãi mãi sẽ không bao giờ biết được điều này, nhưng cuối cùng mọi thứ xảy ra là điều ngược lại. Bàn tay cầm chiếc lắc nắm chặt lại rồi buông xuống. Chaeyoung cười nhẹ rồi lùi lại. Khi em bị mất chiếc lắc tay ở Jeju, đúng là em đã mặc kệ lời nói của Jimin mà tìm nó trong vô vọng. Nhưng dù gì em cũng đã từ bỏ rồi và cuối cùng Jimin lại ở lại và tìm kiếm nó trong nền cát trắng và biển lạnh hôm ấy. Chaeyoung chắc chắn rằng chiếc lắc tay ấy sẽ chẳng thể tìm lại và chiếc lắc tay này là một cái khác.

Jimin đã mua nó để tặng em vào lễ thất tịnh, khi em mất chiếc lắc tau Chanyeol tặng Jimin nghĩ chỉ cần đưa em chiếc lắc tay này và bảo mình đã tìm thấy nó thì mọi việc sẽ ổn hơn. Em sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn là việc Park Jimin bảo chính anh mua tặng em. Nhưnh hôm ấy mọi chuyện kết thúc, Chaeyoung chẳng hề nhận được chiếc lắc tay nào từ anh, và chẳng còn nhớ gì về nó nữa. Nó là thứ Jimin đã lén tiết kiệm tiền để mua cho em và hoàn toàn chẳng ngờ được Chanyeol cũng mua một cái y hệt và đưa cho em trước.

Đó là những gì Chanyeol đã nói với em. Jimin luôn cố hoàn thành mọi việc một mình, Jimin luôn nghĩ tình cảm của cả hai khi đó sẽ đi theo chiều tích cực dù viễn cảnh của sự tan vỡ luôn rõ ràng trước mắt.

" Vậy là anh sẽ không đưa nó cho em sao? Em đã chờ anh đưa nó cho em mà. Nó đáng ra phải là của em từ lâu lắm rồi, mà Park Jimin cứ giữ lấy mãi thôi. Em không biết, lần này em lấy được lắc tay của em rồi. Nó là của em, là Park Jimin đã cho em. Em đi đây. "

Chaeyoung vừa ôm chặt lấy anh vừa nói với giọng hơi run lên. Em vẫn cười rồi đeo chiếc vòng vào tay và chạy đi. Thế, nghĩa là gì nhỉ? Nó là một viễn cảnh đẹp đẽ trong vô số những giấc mơ Park Jimin mơ về em. Rằng một ngày bỗng nhiên Chaeyoung biết tất cả và vẫn còn ở ngay bên cạnh anh. Jimin phì cười, nhìn em cúi đầu rồi nhìn em bước đi từ phía xa.

Không phải mơ. Mùi hương quen thuộc của em còn vương vấn lại nơi này chân thật lắm, nụ cười của em. Tiếng nói nhẹ nhàng mà đầy lo lắng ấy Park Jimin cũng chỉ quen là của Park Chaeyoung em mà thôi.

Khoan đã

Xin chào, anh là Park Jimin anh đã thích em từ lâu rồi.

Chào anh, em là Park Chaeyoung. Hình như em cũng thích anh từ lâu lắm rồi đấy.

" Như lúc bắt đầu, chúng tôi ở bên nhau. Sẽ chỉ có tình yêu và sẽ không vì một ai khác. Chúng tôi sẽ không hy sinh tình yêu của mình. Từ hôm nay, ngày mai, ngày kia,
Và mãi mãi về sau nữa"

------

The End.

15072019

#allbykin

❄️

———
Cốt truyện định sẵn là HE gòi. Hỏi mọi người zui chút thôi :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip