My Hanbin.
Tôi đã từng nghĩ, tại sao em lại hay cười đến vậy. Trong suốt thời gian chương trình diễn ra, trên môi em luôn thấp thoáng nụ cười tươi. Cho dù có khó khăn nhường nào, cho dù có buồn bã ra sao, em cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt. Như thể sự khốc liệt, cạnh tranh của các thực tập sinh trong chương trình không thể tác động được đến em.
Em luôn cười, em cười đẹp lắm. Làn da trắng sáng của em, đôi mắt sáng ngời và hàng mi dày cong cong, đôi môi hồng thuận hơi nhếch. Nụ cười của em làm sáng bừng cả con người em, xua tan đi mệt mỏi của tôi, làm cả khu I land như được khoác lên một màu áo mới.
Em nhảy rất giỏi, em hát rất hay, em là super vocal của chương trình, em trên sân khấu và ở ngoài đời khác nhau lắm. Khi thực hiện các bài test trên sân khấu, em như là một con người khác. Em ma mị, em dễ thương, em quyến rũ lắm. Cách tay và chân em cử động như thể em đang đắm chìm vào bài hát. Em rất vui, tôi biết chứ.
Trong suy nghĩ của tôi khi lần đầu tiên gặp em, em lạnh lùng, em cool ngầu và khí chất của em khác hẳn hai thành viên cùng đội. Và khi biết em là người đầu tiên bị loại khỏi I land, đèn dưới chân em hóa màu đỏ đối lập với đôi giày trắng. Dường như em cô đơn lắm, tôi cảm giác được như là cả vũ trụ đã ruồng bỏ em. Nhưng em không khóc, tôi đã nói em luôn cười mà.
Em hoạt bát lắm, ai em cũng rất nhanh thân quen. Taki, Niki, Sunoo, Nicholas,... Hầu như là tất cả các thành viên ở Ground, bởi vì khi họ nói về em, mắt họ sáng lấp lánh, và cái cách họ mỉm cười khi mà nhớ đến em, thì tôi biết em đã chiếm một phần trong trái tim của họ, không đơn giản là một người anh trai, là một người rất quan trọng. Hình như tôi cũng giống họ rồi.
Ngày mà công bố sáu người được đi tiếp vào phần hai. Khi mà em, Nicholas và Kyungmin cùng nhau bước lên bục, tim tôi như ngừng đập, và tôi cứ lẩm bẩm tên em.
Nhưng tôi không thể hiểu được em và Nicholas thân nhau đến mức nào, mới làm em khóc thảm thương đến như vậy. Em mặc kệ niềm vui của bản thân khi được đi tiếp và khóc cho cậu ta, người phải rời đi.
Tôi khó chịu, tại sao em lại phải khóc cho cậu ta, em được đi tiếp mà, chả lẽ em muốn cùng cậu ta tiến vào phần hai sao?
Những dấu hỏi cứ lượn lờ trong đầu tôi, và đó là lần đầu tiên tôi thấy em khóc.
Sau này khi chương trình đã sắp đi đến hồi kết, tôi lo sợ, sợ sẽ có một ngày tôi hoặc em rời khỏi chương trình. Chỉ có thể nhìn em qua màn ảnh nhỏ, không thể trò chuyện, cười đùa cùng em, không thể cho em kề vai khi mệt mỏi, tôi sợ rằng mình sẽ bất lực nhìn em thân mật cùng người khác, người cùng em trải qua bao khó khăn, nhọc nhằn của chương trình sẽ không phải là tôi.
Tôi biết rằng em rất mạnh mẽ, bao nhiêu sóng gió không thể quật ngã được con người kiên cường của em. Hay đó là đức tính chung của tất cả người Việt Nam. Nhưng tôi cũng biết em yếu đuối lắm, em giấu vẻ lo sợ của mình sau đôi mắt, giấu sự tự ti của em sau nụ cười rạng rỡ. Em hay tìm chỗ không ai biết rồi ngồi một mình, lẩm bẩm suy nghĩ về tương lai, những lúc như vậy tôi chỉ có thể đứng sau bức tường, làm một người bạn lắng nghe mà em không biết.
Tôi hay choàng tay lên vai em, ghé vào tai em, thủ thỉ: "Hanbin à, tự tin nhé em. " Em nhìn tôi sững sờ rồi mỉm cười tươi rói, mệt mỏi của tôi theo nụ cười em mà tan biến.
Tôi vẫn nhớ cái ngày định mệnh đó.
Hôm chung kết, tất cả những thực tập sinh cùng ngồi vào một chỗ, giãy bày những suy nghĩ trong lòng. Em cười nhẹ nhìn chúng tôi, em nói rằng lo sợ mình sẽ bị loại, hy vọng những người được chọn sẽ tiến bước về tương lai phía trước, nỗ lực đưa nhóm nhạc càng nhiều người biết đến.
Tôi hỏi, nếu như vậy em sẽ làm gì?
Em chỉ trầm mặt, không nói, em co chân lại, đưa mắt nhìn chúng tôi một lần.
Em kể về đất nước của em, về cái đẹp của những con người phúc hậu, về những đứa trẻ thơ cắp sách đến trường, về nghề nghiệp mà ngành đại học em đã chọn, em nói rằng nếu bị loại em sẽ trở về Việt Nam, tạm biệt giấc mơ làm Idol.
Tôi giật mình nhận ra em nhỏ bé đến lạ, trên vai em là tảng đá lớn, mài mòn dần tự tin của em. Tôi nắm lấy tay em, vuốt ve từng ngón tay nhẵn mịn.
" Hanbin à, chắc chắn sẽ được nên em đừng lo lắng. "
Em chỉ mỉm cười rồi im lặng. Sự tĩnh mịch bao trùm tất cả chúng tôi, cả bọn chỉ biết ôm lấy nhau rồi hy vọng đến tương lai xa vời.
Âm thanh của người quản lí vang lên, lôi chúng tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ, báo hiệu đã đến lúc phải kết thúc, phải chia xa. Chúng tôi tiến về khu vực sân khấu, đứng vào vị trí đã được sắp xếp. Lúc này thời gian trôi qua như từng thế kỉ, chỉ biết im lặng nghe lời giới thiệu của MC, như nhất trí rằng, chúng tôi đứng sát vào và nắm lấy tay nhau, cùng nhau vượt qua đoạn núi lớn này.
Khi các thực tập sinh từng người được xướng tên, người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba,... Là tôi. Tôi vỡ òa trong sung sướng, những người khác ôm lấy tôi. Em nhìn tôi, cười lên hạnh phúc như muốn nói: "Hyung, anh giỏi lắm."
Tôi đứng trên bục nhìn em, em lo lắng đan hai bàn tay vào nhau, mồ hôi chảy trên trán, làm tóc đen dính vào da, dưới ánh đèn sân khấu càng thêm xinh đẹp. Mắt em ẩm ướt như muốn khóc.
Rồi người thứ tư, thứ năm.
" I-lander sống sót ở vị trí thứ sáu do lượt bình chọn toàn cầu là.... Hanbin. "
Giọng MC vừa dứt, em ngẩn ra, như không tin vào tai mình, hai hàng nước mắt chảy dọc theo má, em mỉm cười nhìn tôi. Tôi giơ ngón cái với em, trong mắt tôi em luôn giỏi nhất mà. Tôi vui đến nỗi không quan tâm người thứ bảy do PD chọn là ai. Tôi xoa đầu em, nói: " Chúc mừng em. "
Sau này khi cả nhóm nhạc đã debut, chúng tôi được ra mắt công chúng, đi qua từng nước, được nhìn thấy các fan trên toàn cầu của mình. Và khi đến Việt Nam, quê hương của em, em vui lắm.
Xuống khỏi máy bay, em quay lại nhìn chúng tôi, dang hai tay ra, dưới ánh mặt trời mà cười nói: " Mọi người, đây là quê hương của anh, chào mừng mọi người đến nơi này. "
Tôi chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ thích em, sẽ yêu em đến như vậy. Khi em đứng trên sân khấu, nhảy một đoạn solo và hướng về phía các fan mỉm cười. Dưới sân khấu từng người hô to tên em: " Hanbin, Hanbin. " Tôi lại thấy ghen tị với bọn họ, em giỏi như vậy, em rạng rỡ như vậy, tôi không muốn có ai nhìn thấy em, chỉ muốn giam em ở nơi chỉ có hai chúng tôi, chỉ muốn trong mắt em có một mình bóng hình tôi.
Đúng là điên cuồng.
Nhưng rồi những hào quang đó, em lại chẳng hưởng thụ được bao lâu, khi số lần em chảy máu mũi ngày một nhiều, khi thời gian chảy máu càng ngày càng rút ngắn. Em chỉ cười, xua tay bảo chắc do thiếu máu hay nóng quá thôi, nhưng vẫn bị chúng tôi đưa đến bệnh viện.
Chúng tôi đợi em ở sảnh, nhìn em từng bước về phía chúng tôi, trong tay là tờ giấy xét nghiệm. Vẻ mặt em bàng hoàng lắm, nước mắt thấm ướt khẩu trang, cả khuôn mặt em trắng bệch như không còn chút máu.
Em bị bệnh bạch cầu hay còn gọi là ung thư máu, em nói đây là căn bệnh thường gặp ở những người trẻ tuổi.
Nụ cười vẫn ở trên đôi môi em nhưng không còn đẹp như ngày xưa nữa. Em ngồi trong phòng bệnh, đôi mắt thẫn thờ nhìn cửa sổ, tôi không đi đâu, chỉ ở bên cạnh em. Quản lí cũng nói phải có người ở bên cạnh bầu bạn cùng em, để em không suy nghĩ đến những điều tiêu cực.
Tôi biết là phải giữ tinh thần người bệnh luôn vui vẻ. Tôi hay đem cho em những lá thư của fan, ngồi ngắm em lướt qua từng câu chữ, mắt em sáng như sao và đôi môi vẫn mỉm cười. Em bảo em hạnh phúc lắm.
Rồi cái ngày mà em phẫu thuật ghép tủy đã đến, trước khi được đẩy vào phòng bệnh, em nắm chặt lấy tay tôi, thều thào: " K hyung, đừng lo lắng, em không sao đâu, em yêu anh. "
Tôi khóc rồi, hôn lấy tay em, trả lời em bằng âm thanh nấc nghẹn: " Hanbin của anh, cố gắng nhé, anh yêu em. "
Khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, em nhìn chúng tôi một lần cuối cùng và nụ cười vẫn ở trên môi em.
Khoảng thời gian chờ em ra, cảm tưởng như dài hơn lúc chúng tôi chờ kết quả của ngày chung kết. Tôi hay nóng nảy, đi qua đi lại trước cửa phòng, chốc chốc lại xem đồng hồ, trái tim như bị ai đâm ngàn con dao, và đôi chân tôi dần tê cứng. Qua gần ba giờ đồng hồ, đèn phẫu thuật đã tắt, cửa phòng được đẩy ra, theo sau vị bác sĩ già là giường bệnh được phủ tấm màn trắng. Vị bác sĩ nhìn chúng tôi một lượt rồi lắc đầu, thở dài.
Tôi như chết lặng, không tin vào mắt mình, lật tấm màn phủ trên người em, đôi môi trắng không một chút máu, mắt em nhắm hờ như đang ngủ và nụ cười mỉm vẫn còn trên môi. Tôi gào to tên em, lay em, van xin em hãy tỉnh dậy, tôi dùng cả sức lực ôm em vào lòng, em vẫn nhỏ bé, vẫn lọt thỏm trong lòng tôi.
Có người níu lấy tay tôi, giọng run rẩy, người đó đang cố kìm những giọt nước mắt.
" Hyung à, Hanbin hyung đi rồi, để anh ấy yên nghỉ thôi, nhìn anh như vậy, Hanbin hyung sẽ đau lòng lắm. "
Ngày đó tôi không nhớ mình được đưa về như thế nào, nhưng tôi biết quãng thời gian đó tôi suy sụp tinh thần hẳn. Tôi dành cả ngày và đêm để nhớ về em, ôm lấy ảnh em, tôi như phát điên vậy.
Tầm hai tháng sau, tôi trở lại hoạt động cùng nhóm. Trong buổi họp báo, tôi nói rằng sẽ dốc sức chăm chỉ, đưa cả nhóm ngày một đi lên, và cố gắng cả phần của em, tôi hứa tôi sẽ sống tốt.
Quả thật như lời tôi nói. Sau ngày đó cả nhóm dốc sức tập luyện, ra mắt những album hay và mỗi năm tôi đều viết một bài hát, cùng mọi người trong nhóm nhớ đến em. Chúng tôi càng ngày càng thành công, và khi đã đạt đến đỉnh cao của danh vọng, tôi buông tay.
Tôi đăng lên trang cá nhân trên mạng xã hội của mình một bài viết: " Chờ anh. "
Hôm đó tôi tự tử tại nhà, cả lọ thuốc ngủ bị tôi uống gần hết. Tôi nằm xuống nệm, nhắm mắt lẩm bẩm: " Hanbin. "
Cả người tôi như nằm trên một đám mây bồng bềnh, lơ lững. Có gì đó xẹt qua ngay trước mắt tôi, là một cánh cửa gỗ. Tôi từng bước nhẹ nhàng về phía đó, vươn tay, đẩy nhẹ cánh cửa, tôi sững sờ vì bóng hình thân quen ngay trước mắt.
Một thanh niên khoác áo màu vàng, đen, đỏ đang nhảy trên sân khấu, và giai điệu bắt tay của bài hát DNA vang vọng tâm trí tôi. Thân ảnh đó nhảy rất dứt khoát, mạnh mẽ, và giọng hát quen thuộc như trong trí nhớ không bao giờ phai mờ của tôi. Bỗng người đó dừng lại, quay về phía tôi.
Vẻ mặt ngạc nhiên và nước mắt chảy bên gò má, cậu dang hai tay như mong muốn một cái ôm, sau lưng cậu là ánh đèn sân khấu, chiếu sáng cả con người cậu, như thể cậu là thiên thần. Cậu ấy mỉm cười và nói:
" K hyung, em vẫn chờ anh. "
---------------------------------------------------
Đây là câu chuyện do tôi tưởng tượng ra, có thể tôi viết ra câu chuyện này có hơi quá đáng.
Tôi định sẽ đăng thêm một chương HE thật sự, nếu mọi người thích câu chuyện này xin hãy để lại lời nhắn.
Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip