chương 4

Côn thịt nam nhân hung hăng ra vào. Hắn căn bản không màng nàng là lần đầu,mạnh mẽ tàn nhẫn thao. Thân thể của nàng lại không chịu khống chế mà phân bố càng nhiều ái dịch, bôi trơn hoa kính, càng thuận tiện cho hắn ra vào.

Phùng Uyển Dung không rõ vì sao thân thể nàng lại dâm đãng như vậy?Côn thịt ở bên trong hoa huyệt nàng thao loạn hướng khắp nơi tìm kiếm. Thực mau hắn tìm được rồi, thật mạnh đỉnh vào, Phùng Uyển Dung tựa như nổ tung mà rên rỉ, thân mình không chịu khống chế mà run rẩy lên.

"Nguyên lai ở chỗ này." Ngụy Tranh tàn khốc mà cười. Liền ở điểm này mà  hung hăng thao hơn trăm lần, nhìn nàng ở trong ngực vặn thành một đoàn, cả người da thịt nổi lên tình dục hồng nhạt, trong miệng hồ ngôn loạn ngữ: "A a, thế tử a...... Không cần a a, ô ô, thật thoải mái...... Ô ô......"

"Ha ha ha," Ngụy Tranh hai tay nhào nặn hai bầu vú, khảy khảy hai khuyên, nàng đau đến rút gân, đồng thời lại một cổ đại dịch phun trào, xối thẳng lên quy đầu.

Ngụy Tranh xuýt chút thất thủ liền giơ tay đánh mạnh lên hai đầu vú, "Tiện Nô, thật tao."

Kia đôi nhũ bị đánh đến dậy sóng va chạm vào nhau.
Ngụy Tranh phong lưu đi qua biết bao nhiêu bụi hoa cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh đẹp như vậy, lại một bên tàn nhẫn tiến nàng mật huyệt, một bên đánh mạnh lên bạo nhũ......
Phùng Uyển Dung nơi nào chịu được tra tấn như vậy, nước mắt chảy xuống, dừng ở phía trên hai vú, vô cùng dâm mĩ.

"Thế tử, buông tha Tiện Nô đi, cầu xin người...... Ô ô ô......" Nàng cảm thấy  căn cự vật thế nhưng lại hướng phía trước đỉnh mạnh thêm ba phần, quy đầu thế nhưng hoàn toàn muốn đi vào  tử cung, phảng phất muốn đem bụng nàng đâm xuyê.

"A......" Ngụy Tranh sảng đến khó có thể miêu tả, thật sâu đảo lộng bên trong tử cung nàng. Mật dịch chảy ra đem hạ thể toàn bộ làm ướt.

"Thật là cái dâm phụ. Cô nương đầu bảng của Bách Hoa Lâu cũng không nhiều nước như vậy" Âm thanh hắn chứa đầy dục vọng.

Nghe hắn đem chính mình cùng kỹ nữ so sánh mày đẹp nhăn lại. Ngụy Tranh nhìn thấy chế nhạo nói: "Như thế nào, nhanh như vậy liền đã quên chính mình là Tiện Nô?" Hắn dùng sức kéo mạnh chiếc khuyên trên đầu nhũ, Phùng Uyển Dung khuôn mặt lập tức đau đến vặn vẹo, mật huyệt hung hăng kẹp lấy hắn côn thịt.
Phùng Uyển Dung nhanh nở nụ cười nói: "Tiện Nô không dám. Cầu gia nhẹ một chút, thương tiếc Tiện Nô đi."

Dưới thân sóng nhiệt một cổ tiếp một cổ, Phùng Uyển Dung cảm thấy chính mình liền thực mau hư thoát. Đột nhiên hạ thân truyền đến một cổ nước tiểu. "Gia, nô muốn đi ngoài, mau nô nhịn không được."

"Tè ra quần." Nam nhân đắc ý nói, côn thịt bắt đầu tiến nhanh rồi lui lại, khi sắp rời đi mật huyệt lại hung hăng đỉnh vào tiến thẳng đến tử cung. Tốc độ càng mau, lực đạo càng ác hơn.
Nàng rốt cuộc chống đỡ không được, chiếc cổ thon dài ngẩn cao, "A a a......" Nàng hét chói tai mật dịch xối thẩng lên quy đầu , Ngụy Tranh cảm nhận được nàng mãnh liệt tiết thân, lập tức cũng bắn vào bên trong tử cung nàng.
Hai người dưới thân nước sữa hòa nhau, sền sệt một mảnh.
Hắn rời khỏi cầm lấy một cây ngọc thế lấp kín mật huyệt, cũng đem ngọc thế hung hăng đẩy mạnh vào, chỉ chừa một cái vòng bạc lộ ở bên ngoài.
"Không có mệnh lệnh của gia, một giọt cũng không cho chảy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip