46
Gần như Jimin vừa xem xong tin nhắn là góc bên phải của weibo nhảy ra nhắc nhở thêm fan, đồng thời tăng không ngừng.
Jimin cảm thấy tay mình không còn linh hoạt lắm, nắm chuột dời lên trên, nhấn nhẹ hai cái rồi kéo thẳng xuống.
Tác giả truyện tranh nổi tiếng Mary Tô Hiểu Thần Đại Dương Dương Gia Thích Ăn Giấm; tác giả nổi tiếng, biên kịch Diệp Trường An; studio Diệp Trường An đang hot trong giới; Thẩm Mặc Triết và Tần Noãn Dương hot nhất nhì của giới giải trí; người nổi tiếng trên mạng, tác giả truyện tranh Miêu Phi... Rồi còn một vài vị đại thần nửa ở ẩn hoặc hoàn toàn ở ẩn trong giới, một hàng chữ V ngay ngắn, vàng sáng chói lóa, làm trái tim Jimin hoảng hốt đập thình thịch liên hồi.
Jimin trở lại khung đối thoại với JungKook, ngón tay run bần bật sờ lên bàn phím...
Mặc dù cậu biết JungKook có "quan hệ cạp váy" không đơn giản, nhưng cũng không ngờ anh....trâu bò như thế. Một tài khoản vừa đăng ký, còn chưa có ảnh chân dung, thế mà trong nháy mắt fans đã lên đến bốn con số...
Jimin khô miệng bèn uống mấy ngụm nước, nhập vào khung đối thoại: "Thầy Jeon..."
Vừa nhắn xong, lại thêm một tin khác: "JungKook."
Người ấy như đang chờ cậu đặt câu hỏi, cho nên nhanh chóng có câu trả lời: "Hửm?"
Jimin liếm liếm môi, ngón tay mềm nhũn: "Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không..."
Anh giơ tay vỗ nhẹ lên cái đuôi của Thất Bảo – kẻ đang ngẩng đầu với lấy đồ ăn vặt trên bàn, còn tự cho là thần không biết quỷ không hay. Đột nhiên bị tóm đuôi, nó giật mình, lập tức ỉu xìu cụp đuôi trốn vào phía sau rèm cửa trong thư phòng.
JungKook dời mắt, trả lời qua loa: "Chỉ là thuê một ít thủy quân thôi."
Nghe câu trả lời của anh, đầu óc Jimin "bùm" nhẹ một tiếng, xém chút đập mạnh bàn phím.
Chỉ là thuê một ít thủy quân thôi...
Chỉ...thuê một ít...thủy quân...
Jimin quả thực muốn quỳ, thủy quân nhà ai mà trâu bò như thế, kèm theo trăm vạn fans nữa chứ...
Jimin còn đang choáng, tai nghe đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh của Mina: "Tể Tể Tể, mau xem weibo của em kìa... Trời ơi."
"Em thấy rồi." Jimin sờ sờ chóp mũi, vừa buồn cười vừa xót xa.
Cậu không biết JungKook làm thế nào, dù sao giáo sư Jeon bình thường luôn lạnh lùng nghiêm túc, ai nghĩ có thể quen biết với những nhân vật trên mạng như vậy. Nhưng chỉ có thể ở thời điểm cậu bị ức hiếp, anh chiều theo ý cậu, dùng phương thức này thay cậu đỡ cơn mưa to như trút nước.
Ngón tay lạnh cứng như được rót một dòng nước ấm, ấm ấm nóng lên. Jimin vừa nhanh tay trả lời fans, vừa suy nghĩ. Vài giây sau, cậu hạ quyết định, nhấp chuột vào khung weibo.
Lòng bàn tay đã phủ một tầng mồ hôi, Jimin nhẹ nhàng vuốt ve con chuột một lúc rồi lên tiếng: "Mina, chị cảm thấy khả năng để biên tập kia của Lộ Thanh Vũ mở miệng chứng minh có lớn không?"
Mina hơi khó trả lời.
Chuyện bốn năm trước, ngoại trừ hai đương sự là Jimin và Lộ Thanh Vũ, hai người còn lại biết rõ chuyện này nhất chính là biên tập trang web đã nghỉ việc rất nhiều năm và biên tập chịu trách nhiệm về Lộ Thanh Vũ ở văn hóa Vinh Phẩm. Tuy rằng đã qua bốn năm, chứng cứ lúc đó đều đã bị tiêu hủy. Nhưng chỉ cần hai người kia, nhất là biên tập của Lộ Thanh Vũ ở văn hóa Vinh Phẩm có thể đứng ra giải thích, vậy những oan uổng mà Thất Tể từng phải gánh chịu sẽ được sáng tỏ.
Tối hôm qua Mina mất ngủ, đúng là nghĩ làm sao để tìm được người biên tập trang web đã nghỉ việc nhiều năm và biên tập của Lộ Thanh Vũ để đứng ra thanh minh thay cho Jimin.
Giao thiệp rộng, làm cho chuyện này vừa có manh mối lại nhanh chóng bị gạt bỏ một cách vô tình.
Một người bạn làm ở văn hóa Vinh Phẩm của Mina nghe nói chị ta định xúi giục Tiêu Lê Lê thì cười khẽ, trả lời: "Bà tưởng rằng Tiêu Lê Lê là loại để mặc cho người ta bắt chẹt à? Cho dù cậu ta bị Lộ Thanh Vũ tố cáo nội bộ thì cũng chỉ dám làm loạn trong nội bộ công ty thôi, bà xem trên mạng có chút tin đồn nào không? Tuy tui không rõ lắm Tiêu Lê Lê bị Lộ Thanh Vũ nắm phải điểm yếu gì, nhưng tui dám khẳng định, chắc chắn là chuyện hệ trọng có liên quan đến công ty. Còn nữa, Tiêu Lê Lê là hoàng thân quốc thích, là người không muốn làm ra chuyện tổn hại đến công ty nhất. Bà nghĩ biện pháp khác đi chứ cái này khó có khả năng lắm. Đến lúc đó lỡ ép buộc hai người họ quá rồi gây ra chuyện không thể vãn hồi, sẽ không tốt đối với Thất Tể."
Nhưng còn tình huống nào tệ hại hơn hiện tại? Lại rơi vào đường cùng giống bốn năm trước, không thể đi về phía trước, cũng không thể lùi ra sau. Chỉ có thể như bây giờ, gánh chịu tất cả những gì Jimin không nên chịu một cách bị động.
Jimin không đợi Mina trả lời, lại nói tiếp: "Để bộ phận pháp luật của Mạn Thảo ra một bản thanh minh, lý do nào dùng được thì lấy lý do ấy."
Mina nghe xong thì ngẩn ra: "Em định kháng án? Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết." Jimin cắt ngang, ngừng vài giây cậu mới giải thích: "Em biết bây giờ không đủ chứng cứ, nhưng chỉ có kiểu thanh minh này mới có thể trực tiếp tuyên chiến với Lộ Thanh Vũ. So với lời giải thích của em, nó còn đanh thép hơn một vạn lần."
Mina sửng sốt rồi hiểu ra.
Giống như bốn năm trước, Lộ Thanh Vũ dùng vài tấm hình ghi chép cuộc nói chuyện để phán Jimin "có tội". Hôm nay Jimin lấy bản thanh minh của luật sư đi phản bác, có ích hơn nhiều so với việc cậu viết 100 bài "Tôi trong sạch", "Chuyện là thế này".
Vì vậy, Jimin vốn định thao thao bất tuyệt, lưu loát tố cáo Lộ Thanh Vũ, nay lại tạm thời sửa quyết định. Không phát thanh minh mà phát một bài khác.
Một bài...rất hường phấn.
——
Ba giờ chiều.
Không biết đây là lần thứ mấy Jeon lão gia đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn quanh, Junghye bị quay vòng vòng đến chóng mặt rốt cuộc lên tiếng: "Ông nội, ông yên tâm ngồi đợi đi. Anh dâu thích anh ấy như thế, nên sẽ không chạy đâu."
Jeon lão gia chờ đợi mỏi mòn, thở dài: "Con bé này sao biết ông đang lo lắng điều gì, anh họ con là đứa có lòng tự ái cao, ông vẫn lo nó còn đang chìm trong cuộc tình thất bại, chưa dứt ra được. Bây giờ vất vả lắm mới yêu đương..."
Junghye lặng lẽ trợn mắt.
Lão hồ ly JungKook kia, mỗi lần Jeon lão gia thúc giục anh đi xem mắt, đi yêu đương thì anh đều làm ra vẻ bị tình tổn thương, không thể trị khỏi.
Lúc đầu cô bé cũng bị JungKook lừa, tưởng cô gái mắt mù kia đá anh. Ai dè...năm nay lúc ăn Tết ở Mỹ, cô bé gặp phải bạn gái cũ của JungKook, lúc đó đã cảm thấy sai sai, sau đó nói bóng nói gió mới biết được chân tướng từ Sunwoo.
Chả phải chia tay do không hợp gì cả, rõ ràng là anh của mình lạnh lùng bạc bẽo! Âm hiểm xảo trá! Đa mưu túc trí! Cả nhà bị lừa chẳng hay biết gì.
Junghye tới gần, nhìn ra phía ngoài cửa sổ rồi lấy áo khoác trên mắc áo, vừa đi vừa mặc: "Ông lên ghế ngồi đi, con ra ngoài trông cho ông."
Lúc này ông cụ mới ngồi lên ghế, tiếp tục đợi chờ.
Junghye ngồi ở bậc thang không bao lâu thì xe của JungKook chạy qua cổng lớn, từ từ tới trước cửa rồi dừng lại. Junghye cười híp mắt, chạy tới đón tiếp: "Anh Jimin. Cô bé thân mật khoác tay Jimin, ôm chặt: "Lâu rồi không gặp".
Vừa rồi Jimin còn hồi hộp đến nỗi bắp chân run run, nhưng bị Junghye ngọt ngào quấn quýt, đột nhiên lại bớt hồi hộp rất nhiều.
"Không thể gặp anh còn bị cấm xài điện thoại." Junghye vừa trách móc vừa trừng mắt nhìn JungKook, rồi kéo Jimin vào nhà: "Không nói những chuyện không vui này nữa, em nói nhỏ cho anh nghe, cả trưa hôm nay ông nội em không ngủ, chỉ ngồi ở phòng khách chờ anh tới đấy."
JungKook đi sau hai người, thấy Junghye lén ra dấu thị uy sau lưng với anh thì cong cong khóe miệng.
Ban đầu Jeon lão gia còn tỏ ra trang nghiêm, nghiêm túc xem tivi, nhưng khi Jimin vào, ông cụ không nhịn được bèn dời tầm mắt. Lại sợ hù con nhà người ta, ông cụ cố nở nụ cười thân thiện dù hơi cứng đờ, rồi thân thiết trò chuyện với Jimin hai câu. Lúc nói chuyện, giọng điệu của ông kiểu "con chính là cháu dâu của ông". Trò chuyện một lúc, ông cụ hỏi khẩu vị của Jimin rồi hăng hái xuống bếp. Trước khi vào bếp, ông vẫn không quên chỉ huy JungKook đưa bạn trai vào phòng anh chơi.
Junghye vốn định đi theo, vừa đứng dậy thì Jeon lão gia ló đầu ra gọi lại, kéo xuống nhà bếp làm trợ thủ cho ông. Nhìn hai người lên lầu xong, Kỷ lão gia dùng cái muôi gõ lên đầu Junghye: "Cái con bé vớ vẩn này, con đi theo làm gì?"
Junghye ôm đầu tủi thân. Cô bé chỉ muốn làm quần chúng đứng xem thôi mà....
Tuy là đã giao lưu đầy ấm áp và thiện ý với Jeon lão gia, làm cảm giác căng thẳng khi gặp người lớn bớt đi nhiều. Nhưng dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người khác, cho nên dù đang lên lầu, sống lưng cậu vẫn thẳng tắp, lòng bàn tay nóng rực, dính dính một lớp mồ hôi. Còn chưa kịp thư giãn, chuông điện thoại đã vang lên.
Jimin luống cuống móc điện thoại ra, cười khổ nhìn JungKook đang đứng lại chờ, phát ra khẩu âm: "Ba em."
JungKook cau mày nhìn Jimin nhận điện thoại, rồi khom lưng ghé sát, quang minh chính đại nghe lén.
Ba Park đợi cả ngày cũng không thấy điện thoại của Jimin, cho nên giọng điệu có hơi gắt, mở miệng hỏi ngay: "Bây giờ con đang ở đâu?"
Jimin liếc nhìn JungKook, đang định lẳng lặng xuống lầu để tránh anh, thì vừa xoay người đã bị anh chống tay lên lan can ngăn lại. Cặp mắt hẹp dài như mực kia yên lặng nhìn cậu, ánh mắt thăm thẳm làm ngực Jimin nóng bừng lên. Ngay cả ba Park nói gì cũng không nghe rõ, mãi đến khi lòng bàn tay anh phủ lên những ngón tay cầm điện thoại của cậu, Jimin mới tỉnh táo, chột dạ trả lời: "Bây giờ con đang ở..."
Jimin nhìn JungKook, giọng nói lại nhỏ hơn: "Nhà bạn trai".
Im lặng.
Sự im lặng khác thường làm người ta không yên.
Vài giây sau.
Ba Park nổi giận: "Tối nay về nhà cho ba, trước chín giờ mà không thấy đâu thì con đừng có trách!".
Tính tình ba Park vừa ấm áp vừa hài hước, mỗi lần nghe mẹ Park kể lại chuyện xưa, nhớ lại kỷ niệm cũ, cuối cùng bà đều cảm thán một câu: "Nếu không phải do tính tình của ba con rất tốt, mẹ sẽ không lấy ông ấy đâu."
Trước mười tuổi, đối với những lời mẹ Park nói, Jimin hoàn toàn tin tưởng. Nhưng vào sinh nhật năm mười một tuổi, sau khi nhìn thấy hai người lần đầu tiên cãi nhau, Jimin mới hiểu. Cho dù con người ta có hiền đến đâu, nhưng hễ bị đạp phải đuôi, một khi nổi giận thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Hiển nhiên, ba Park đang nổi trận lôi đình.
Jimin vô thức "dạ dạ" hai tiếng rồi nhìn JungKook, vừa muốn thoát ra khỏi vòng vây của anh thì JungKook lại áp cả người sang, khóa kín cậu giữa can lan cầu thang và thân thể anh. Hơi thở của Jimin chợt chậm lại, vừa ngước mắt lên nhìn thì lòng bàn tay trống rỗng, điện thoại đã bị JungKook lấy mất. Anh vỗ về sờ sờ đầu cậu, đi một bước lên mấy bậc cầu thang, rồi nhanh chóng biến mất nơi ngả rẽ.
Jimin ngạc nhiên đứng đờ ra, nhìn lòng bàn tay trống không, cả buổi mới hồi hồn đuổi theo.
Ấy...chờ đã!
Điện thoại còn...chưa ngắt đâu! Tuyệt đối đừng nói gì kì quái đấy...
Lúc Jimin đuổi tới lầu ba, JungKook đã đứng ở trước cửa phòng đợi cậu. Nghe thấy tiếng bước chân vội vàng của Jimin, anh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo cậu yên lặng một chút.
Vì vậy, y như bị đầu độc...
Jimin lập tức đi chậm lại, khi đến trước mặt anh, bị anh ôm gáy đẩy vào phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, JungKook đưa điện thoại cho cậu, nhẹ nhàng giải thích: "Tối nay anh về với em."
Jimin ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở cái cằm với đường cong xinh đẹp của anh, còn chưa kịp lướt lên thì JungKook đã cúi người xuống, ôm cậu từ phía sau. Tay trái của anh nhẹ nhàng tì lên đầu cậu, ôm chặt cậu vào lòng: "Hình như ba em có chút hiểu lầm về anh..."
Khoảng cách bị rút ngắn làm trái tim Jimin đập liên hồi. Giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai, hơi thở ấm áp như có như không quét qua vành tai cậu, ngứa ngứa tê tê. Cảm xúc rung động này tràn lan đến đầu quả tim, làm Jimin rã rời trong nháy mắt, ngay cả chuyện mình muốn hỏi gì đó cũng quên sạch.
Vành tai không khống chế được, lặng lẽ đỏ lên, từng chút...từng chút... Sau đó cả lỗ tai ánh lên sắc đỏ mờ ám.
Jimin muốn xoay người, ai ngờ cánh tay ở ngang hông cậu lại siết chặt, nhoáng một cái làm cậu chìm sâu trong lòng anh, không thể động đậy.
Sức mạnh của anh và cậu...vẫn cách rất xa.
"Người vẽ truyện tranh, hẳn là đều nắm rõ trình tự yêu đương nhỉ?" JungKook nhẹ giọng hỏi.
Không hiểu sao, Jimin cảm thấy giọng điệu nhẹ bẫng này của anh là một cái hố... Nhưng suy nghĩ một lát, cậu vẫn trả lời: "Có lẽ là ... nắm rõ."
JungKook bỏ qua từ "có lẽ", hỏi tiếp: "Hai bên gặp người lớn rồi, bước tiếp theo là gì?"
Jimin tính từng ngón tay, nhíu mày đáp: "Không nói chính xác được, có người đính hôn, có người lược bớt đính hôn mà kết hôn luôn... Còn sống chung trước khi cưới, nhưng những bước này cũng có thể đảo lộn."
JungKook cười khẽ, "ừ" một cái, hứng thú hỏi Jimin: "Em thích kiểu nào?"
"Em thích..." Đợi chút!
Jimin bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên không thể che đậy: "Thầy, thầy Jeon?"
JungKook cúi đầu, môi chạm nhẹ lên gò má cậu: "Thích kiểu nào, hửm?"
Trong đầu đều là tiếng tim đập điếc tai.
Thịch thịch thịch...
Thịch thịch thịch.
"Không muốn trả lời hả?" Anh cúi đầu, ngậm vành tai của cậu cắn nhẹ, hỏi mập mờ: "Hay là xấu hổ?"
"Xấu, xấu hổ." Jimin rụt người, nhưng bị anh nhốt vào trong ngực....không có chỗ trốn. Vành tai bị anh cắn trở nên tê dại, hoàn toàn không còn cảm giác gì khác.
Nụ hôn của anh dần dần rơi xuống, dán vào gáy cậu.
Chóp mũi lành lạnh của JungKook cọ vào nơi mềm mại nhất sau tai Jimin, làm cậu nhũn ra trong nháy mắt. Cậu đỏ mặt, nắm chặt bàn tay đang vòng ngang eo mình, cố tỏ ra bình tĩnh: "Em còn chưa muốn đi xa như thế...."
Xạo đó...
Thật ra cậu đã nghĩ về cuộc sống của mười năm sau, ví dụ như sau khi kết hôn thì sinh mấy đứa...
"Có nghĩ sau này sẽ kết hôn với anh không?" Giọng anh vang lên sau tai, ậm ờ không rõ.
Tai Jimin đã muốn bốc khói.
Trả lời sao đây?
Nói chưa từng nghĩ thì có vẻ tùy tiện, thiếu nghiêm túc không nhỉ? Nhưng nói từng nghĩ, có quá trơ mặt hay không?
Đầu óc Jimin còn đang nhanh chóng vận hành thì JungKook đã không muốn đợi nữa, anh xoay người cậu lại rồi cúi đầu hôn lên đôi môi non mềm. Bên nhau cũng lâu nên Jimin đã hình thành thói quen, thỉnh thoảng anh sẽ thân mật. So với hiểu biết và dự tính của cậu, anh còn nhiệt tình hơn. Giống như lúc trước anh từng bảo: "Anh không thích nói, chỉ thích làm".
Việc anh làm nhiều nhất với Jimin, không phải là chăm sóc cuộc sống của cậu, mà là thân mật không hề dè dặt. Loại trực quan này làm Jimin có thể nhận biết được anh khi anh tới gần.
Lúc ở thành cổ ngõ bắc, anh nói thử xem, thật ra Jimin ôm ấp một ý nghĩ rất tiêu cực. Ví dụ như không bao lâu, anh sẽ nhận ra cả hai không phù hợp. Hoặc là anh có suy nghĩ này, chỉ vì để quen nhau rồi nói cho cậu biết "Chúng ta không hợp", cho nên không cần quấn lấy anh thêm nữa.
Nhưng không hề có chuyện đó.
Jimin nhắm mắt lại, môi bị anh mút có hơi đau, sau đó cậu nhón chân lên ôm vòng lấy cổ anh. Ngón tay Jimin vừa chạm vào cổ anh thì lưng chợt bị siết chặt, JungKook ôm cậu ngồi xuống ghế salon cách đó vài bước. Bình thường cũng không cảm thấy mình lùn, nhưng mỗi khi hôn, cậu đều bị anh nhấc eo hoặc bế ngồi lên đùi... Sau đó Jimin thật sự tự kiểm điểm lại chiều cao của mình.
Ngoài cửa, Junghye dè dặt gõ hai cái.
Không nghe thấy tiếng động...
Tiếp tục gõ.
Mãi đến khi giọng nói trầm khàn của JungKook vang lên: "Chuyện gì?"
"Ăn cơm thôi." Junghye áp tai lên cửa cẩn thận lắng nghe, nói đùa: "Em sợ anh không có khái niệm thời gian, làm anh dâu của em bị đói".
Sau một lúc im lặng.
JungKook mở cửa ra, mặt mày khó coi, tựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cô bé. Khí lạnh đột nhiên kéo tới, khiến Junghye cảnh giác lập tức lùi ra sau mấy bước, nói năng lắp bắp: "Là, là ông nội, ông nội bảo em lên, gọi hai người xuống lầu ăn cơm".
JungKook không mặc áo khoác, cổ áo sơ mi mở rộng, loáng thoáng...còn thấy được vết hồng hồng.
Junghye liếc một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, cười như điên trong lòng. Sợ không kiềm nén được vẻ mặt, cô bé xoay người ho nhẹ đến mức mặt mày đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại có chút giảo hoạt: "Khụ khụ, có phải em đã làm phiền cái gì hay không?"
Nhìn cô bé vì nhịn cười mà vẻ mặt mất tự nhiên, JungKook cười như không cười hỏi: "Em chán sống rồi à?"
Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Ba giây sau, Junghye chạy thục mạng xuống lầu.
Hu hu hu, coi như Junghye hiểu rõ rồi, sau khi JungKook có bạn trai thì địa vị của em họ trong mắt anh chỉ là con kiến hôi chướng mắt, là hạt bụi nhỏ bé, là không khí trong suốt!
Sau khi ăn cơm ở nhà họ Jeon xong, theo thông lệ phải ngồi cùng ông cụ xem tin tức thời sự.
Jeon lão gia thật sự có lập ra gia quy, nhưng hoàn toàn không phải là "Trước khi cưới không thể vượt rào" mà JungKook lừa cậu lúc trước. Đó chính là dù có bận rộn thế nào đi chăng nữa, cuối tuần cũng phải về nhà ăn cơm. Trên bàn cơm phải cất điện thoại di động, trừ khi nhận điện thoại khẩn cấp. Sau khi ăn xong, nếu không có chuyện gì quan trọng, đều phải ngồi xem thời sự cùng Jeon lão gia.
Hai đứa con trai của Jeon lão gia đều đang phát triển sự nghiệp ở Mỹ, ngoại trừ JungKook thì trong nước cũng chỉ còn Junghye ở cạnh ông. JungKook bận rộn công việc, cuối tuần mới về nhà một lần. Vả lại, cháu trai lớn rồi, có cuộc sống của riêng mình, ở điểm này Jeon lão gia rất thấu tình đạt lý, không hề can thiệp.
Junghye bỏ từng miếng trái cây vào miệng, vừa nhai vừa ồm ồm phổ cập cho Jeon lão gia biết thế nào là 2D, tác giả truyện tranh là tác giả gì, weibo là thứ gì, fan không phải là đồ ăn mà là cái gì...
Jimin nghe thế thì cười cười, vừa cúi đầu, JungKook đã đẩy chiếc điện thoại anh vẫn cầm trong tay đến trước mặt cậu. Jimin liếc nhìn, là weibo của mình, không hiểu sao cậu chột dạ cầm điện thoại lên xem.
Chính là bài đăng cậu phát lúc trưa...
Jimin nhìn anh thắc mắc, hỏi bằng khẩu hình: "Chuyện gì thế anh?"
JungKook lấy điện thoại lại, mở hộp thư của Tiên sinh J lên cho cậu xem. Jimin vừa nhìn...xem chút tắc thở.
Fans của cậu như hẹn với nhau, cả một dãy tin nhắn ngay ngắn đều là "Xin chào Tiên sinh J, chúng tôi là người hâm mộ của Thất Tể, Đại Đại nhà chúng tôi xin nhờ cậy anh đấy".
Jimin trở lại weibo của mình, thấy weibo xuất hiện trên hot search thì đỡ trán.
Thật ra...cũng không có đăng cái gì.
Chỉ là tiện tay tung một nắm thức ăn chó ——
Thất Tể: Ta chống sào đuổi kịp tiên sinh rồi, ngay cả người và chó đều đã đóng dấu. Buổi chiều sẽ phải đi gặp người lớn, các cưng mau tới bái kiến chính cung nương nương.
Khụ... Hình như có hơi phách lối nhỉ?
——
Lộ Thanh Vũ xuống máy bay mới mở điện thoại, trong nháy mắt xuất hiện nhắc nhở có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Cô ta cau mày nhìn màn hình, tất cả là Tiêu Lê Lê. Lộ Thanh Vũ xem sơ qua các tin nhắn, lúc lướt đến tin nhắn cuối cùng chưa đọc thì nụ cười lạnh vụt tắt, chân mày dần nhíu chặt.
Xốc hành lý lên, Lộ Thanh Vũ nắm tay cầm vali rồi gọi điện thoại cho Tiêu Lê Lê.
Quả nhiên, âm thanh vang lên vài tiếng tút tút là đã có người nhận máy. Bỏ qua màn chào hỏi, Lộ Thanh Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Cậu vừa nói Thất Tể muốn khởi tố tôi là thế nào?"
Bây giờ Tiêu Lê Lê cũng không có tâm trạng so đo thái độ của cậu ta, nhức đầu thuật lại tình hình: "Cậu làm quá trớn, cho nên đối phương bị cậu dồn ép. Nghe nói bộ phận luật sư của Mạn Thảo đang thảo bản thanh minh của luật sư, vả lại biên tập bên đó, Mina chiều nay đã liên lạc với tôi".
Bước chân Lộ Thanh Vũ khựng lại, sắc mặt có chút khó coi: "Chị ta liên lạc với cậu làm gì?"
Tiêu Lê Lê cười khẽ, ung dung trả lời: "Bảo tôi nói ra chân tướng chuyện bốn năm trước".
Lộ Thanh Vũ nghe thấy sự chế giễu trong giọng nói của cô ta, biết cô ta coi thường cách làm của mình năm đó. Thật ra mâu thuẫn của cậu ta và Tiêu Lê Lê đã có từ sớm, mầm mống được chôn từ bốn năm trước, rồi dần dần nảy mầm.
Cô ta không tín nhiệm Tiêu Lê Lê, mà Tiêu Lê Lê cũng kiêng kị kẻ từng phản bội bạn bè như cô ta. Nhưng trên tay cô ta nắm đủ bằng chứng để uy hiếp Tiêu Lê Lê, cho nên cậu ta không lo rằng Tiêu Lê Lê sẽ đứng về phe Jimin, vì thế Lộ Thanh Vũ không để tâm: "Mèo bị cắt móng vẫn còn có thể nhe nanh, việc này cũng làm tôi hơi bất ngờ".
"Sợ hả?" Tiêu Lê Lê hỏi.
Lộ Thanh Vũ đẩy vali trên sàn đá hoa cương bóng loáng của sân bay, gót giày kêu "cộp cộp cộp", làm Tiêu Lê Lê phải nhíu mi.
"Tôi sợ gì cơ?" Lộ Thanh Vũ đi lên thang máy, cong môi cười nhạt: "Cậu nói xem, bộ truyện tranh của Thất Tể giờ đang hot như thế, lòng hiếu kỳ của mọi người đối với nhân vật chính có phải như một ngọn lửa hay không? Gió thổi qua là có thể bùng cháy ngay lập tức".
Tiêu Lê Lê nhíu mày: "Ý của cậu là gì?"
Bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Lộ Thanh Vũ nheo mắt lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên biếng nhác: "Cậu yên tâm, sau này...sẽ chẳng có ai hỏi đến chuyện bốn năm trước nữa. Tôi sẽ khiến cho mấy kẻ chướng mắt phải câm miệng, tự lo cho bản thân còn chưa xong. Tốt nhất là, không xuất đầu lộ diện, cũng không thể đứng lên một lần nữa".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip