25 - 27
Chương 25
Editor: Lờ Aisu
Beta: MThư
Nghiêm cấm re-up dưới mọi hình thức!
Ngu Tố ăn xong vịt nướng vui vẻ lặn xuống ngủ một giấc, mặt trời xuống núi mới ngoi lên.
Trì Yến Hành chắc đang làm việc trong thư phòng, Ngu Tố vẫn rất vui vẻ tự do chơi đùa.
Khăn bông chất thành đống lớn. Chú Hà đã giặt sạch sẽ, Ngu Tố kéo một cái khoác lên người.
Không biết do ảo giác hay như nào nhưng buổi tối đi ngủ cậu luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh đi rình mò người khác như thế?
Biệt thự còn ít người.
Ngu Tố nhìn ánh đèn ban công, cẩn thận xoa đuôi cá.
"Chờ đến lúc về được biển, mấy thứ kia chắc cũng bị ăn mòn mất rồi."
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc có giường vỏ sò là mãi trường tồn.
Không biết con người có mặt nạ rong biển không nhỉ...
Ngu Tố lưu luyến ôm đuôi, xoa xoa lớp vảy cá khô ráo: "Đuôi ơi đuôi à, mày so với bản mặt còn quan trọng hơn tỉ lần..."
"Ngu tiên sinh."
Ngu Tố đột nhiên quay đầu, quấn chặt khăn tắm trên người: "Chú Hà đấy ạ."
Chú Hà vẫn vậy, vẫn là con người mang vẻ mặt vừa ôn hòa vừa săn sóc.
"Tiên sinh dặn tôi mang quần áo cho ngài." Quản gia đặt quần áo lên ghế dựa, "Nếu ngài biến trở về thì có cái mặc luôn."
Ngu Tố à một tiếng rồi hỏi: "Chú... Chẳng lẽ chú không cảm thấy bộ dạng của cháu... Rất kì lạ sao? Con người chẳng phải vừa không tin vừa sợ hãi tộc người cá sao?"
Quản gia nở nụ cười: "Không gạt ngài, ban đầu tôi kinh ngạc thật, cả đời tôi chưa từng nhìn thấy trân châu nhỏ nhiều như vậy..."
Ngu Tố hơi xấu hổ, quản gia tiếp tục thật thà: "Thật sự rất thần kì, rất xinh đẹp."
"Chú cảm thấy như vậy sao?"
"Vâng." Quản gia gật đầu, "Ngu tiên sinh dù rơi nước mắt thì vẫn rất xinh đẹp."
Ngu Tố quả nhiên được dỗ ngọt an ủi phần nào.
"Nhưng không sao. Dù Ngu tiên sinh thế nào thì Trì tiên sinh cũng dễ dàng tiếp thu, tôi cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi."
Ngu Tố nghĩ ngợi. Cũng đúng thôi, Trì Yến Hành dù sao cũng từng gặp người cá rồi.
"Haiz... Cháu cũng không biết nữa, từ khi gặp Trì Yến Hành thì tâm trạng lúc nào cũng như tơ vò."
Mắt quản gia hơi sáng lên: "Khả năng do ngài đã bị Alpha đánh dấu rồi, nhưng cũng không hoàn toàn. Pheromone là một chuyện, cảm xúc lại là một chuyện."
Ngu Tố nghiêng đầu.
"Tiên sinh thích ngài lắm đấy, tôi chưa từng thấy ngài ấy để ý bất kì chuyện gì tới vậy."
Những lời này bác sĩ Ôn cũng từng nói qua rồi.
"Anh ta đối xử với cháu tốt thật." Ngu Tố dùng đuôi nghịch nước, mặt nước dao động giống như trăm mối ngổn ngang trong lòng, phập phồng phập phồng.
"Đúng vậy. Nếu tiên sinh khó chịu, dùng cách gì cũng không thể khiến ngài ấy đổi ý." Chú Hà nhỏ giọng, "Hơn nữa Alpha này quan tâm ai thì đều im lặng. Ngài để ý mà xem, ngài sống ở đây một thời gian rồi lúc nào cũng vui vẻ không hề áp lực, đây chính là ý của tiên sinh."
Biến sinh hoạt khác thường trở nên bình thường, nghe dễ mà khó, vì mọi thứ đều cần tỉ mỉ sắp xếp một cách chu đáo.
Trì Yến Hành không hề sai sót bước nào.
Ngu Tố cũng suy nghĩ.
"Thật ra cháu cũng thích anh ta lắm, đó là hình tượng hoàn mỹ trong lòng cháu..."
Quản gia hận mình không mang theo dụng cụ ghi âm, đem mấy lời này đưa cho chủ nhân nghe mỗi ngày.
Ngu Tố vén khăn bông lau mái tóc ướt lên: "Một người tốt bụng, cũng không hề có lòng tham."
Quản gia chỉ cười mà không nói gì.
Thậm chí trong lòng bắt đầu rục rịch muốn thiết kế phòng ngủ cho bé con.
"Chỉ mắc mỗi chỗ trên giường quá hung ác."
Làm môi cậu đau nhói còn bóp cổ tay cậu.
Khóe miệng quản gia dần cứng đờ.
Ngu Tố ngẩng đầu: "Nếu như có thể cùng cháu sinh hoạt dưới đáy biển, khẳng định sẽ không biết ai hơn ai!"
Quản gia rời đi hơi vội vàng, Ngu Tố ngờ nghệch nhìn một cái rồi nhấc đuôi lên, dùng khăn tắm lau đi vệt nước cuối cùng.
"Làm người thì làm người, cũng ổn mà."
Niềm vui trên mặt đất nhiều hơn so với đáy biển. Tới thì cũng tới rồi, chỉ vì chút suy tư trong lòng mà không muốn rời khỏi hồ bơi.
Dù nắng che khuất quá trình thoát khỏi lớp vảy, khi hạ xuống cũng là lúc Ngu Tố ăn mặc chỉnh tề.
Lần chủ động yêu cầu đánh dấu nửa tháng trước vẫn còn hiệu quả, Ngu Tố không cần xe lăn tự mình đi vào phòng khách, vừa vào thì phát hiện có gì đó không đúng lắm.
Mấy đồ nội thất lớn thì không khác gì, nhưng thêm không ít đồ trang trí nhỏ nhỏ.
Ngu Tố đảo mắt nhìn một lượt.
Bên cạnh TV đặt một bức tượng người cá nhỏ, trong phòng cũng bày biện thêm rất nhiều đồ trang trí mang phong cách biển. Gạt tàn thuốc trên bàn trà cũng đổi thành một cái hình vỏ sò.
Ngu Tố hơi ngạc nhiên, ở dưới bể bơi có vài ngày thôi, không biết mấy thứ này được mua lúc nào.
Chẳng lẽ do Trì Yến Hành tối ngày đi sớm về khuya mang về?
Ngu Tố mải mê suy nghĩ, sau lưng là giọng nói quen thuộc.
"Chịu ra rồi à?"
Ngu Tố giật mình: "Anh cứ im ỉm như ma thế từ khi nào?"
Trì Yến Hành: "Do em nhìn quá mê mẩn thôi."
Ngu Tố: "Ừ thì... Mấy thứ này đều là anh mua về?"
"Coi như thế đi, tôi bảo trợ lý đi mua." Trì Yến Hành sờ sờ tượng nhỏ hình người cá, "Mấy thứ trên thị trường đều dựa theo hình tượng Omega nữ, vất vả lắm mới tìm được một cái có giới tính nam."
Ngu Tố nhìn qua: "Tinh xảo phết, trí tưởng tượng của con người cũng rất phong phú."
Trì Yến Hành nâng mắt: "Con người luôn dành ra sự ưu ái vô hạn dành cho mấy thứ xinh đẹp."
Nói thế dễ gây hiểu lầm lắm đấy, Ngu Tố chửi thầm.
"... Trời tối rồi, anh để em ngủ ở phòng anh à?" Ngu Tố vươn tay, "Không muốn ngồi xe lăn, anh làm em biến thành trạng thái con người, anh phục vụ em."
Trì Yến Hành đương nhiên sẽ không từ chối.
Hai người không đi thang máy. Trì Yến Hành giữ thật chặt người khó khăn lắm mới một lần nữa có thể ôm vào lòng, bước chân lên thang xoắn ốc.
Đi tới tầng 2, Ngu Tố chợt nhớ ra ngày đó ở chính chỗ này trân châu rơi xuống như mưa, nhịn không nổi dò hỏi: "Ừm... Trân châu của em anh để đâu rồi?"
Trì Yến Hành: "Hửm? Trân châu nào?"
Ngu Tố cực kì nghi ngờ người này đang cố tình, nhưng không thể không hỏi: "Trân châu nào? Hay em khóc lần nữa cho anh nhớ lại nhé?"
Trì Yến Hành quả nhiên cực kì bình tĩnh: "Cái đó ấy hả, tôi cất hết rồi."
Ngu Tố quơ chân: "Cất đi? Cất làm gì? Anh có đam mê sưu tập trân châu à?"
"Làm gì có." Trì Yến Hành đứng trước cửa phòng ngủ, "Vì đó là trân châu nhỏ của em."
Nói xong lấy tay mở cửa chính.
"Trân châu của em làm sao, không phải loại phổ–" Ngu Tố chưa kịp nói xong, đã bị dọa sợ ngây cả người.
Cậu nhìn thoáng qua, đây là phòng ngủ của Trì Yến Hành.
Tại sao phòng của Trì Yến Hành lại... Đẹp thế này?
"Anh... Anh trang trí lại lúc nào?"
"Mới đây thôi, vào ngày em ngủ vùi dưới bể bơi." Trì Yến Hành ôm người vào, cẩn thận đặt lên giường, "Đồ dùng màu nhũ vàng hơi chói mắt nên đổi thành màu vàng nhạt tối ngủ cho ngon, được không?"
Ngu Tố tiếp tục đần cả người.
Tường màu lam, đồ trang trí bằng san hô trắng, sao biển to nhỏ trên tường... Đều y đúc như cậu mô tả.
Trì Yến Hành vì cậu mà thay đổi nơi này.
"Có thể?"
"Vây là tốt rồi." Trì Yến Hành tiến tới mở chốt đèn, "Em nhìn xem..."
Ngu Tố chớp mắt. Phía trước là màu đen, sau đó ánh sáng lóe lên, không biết làm cách nào chiếu lên mặt tường trang trí sao biển những vân nước giống như đang ở đáy biển u ám, cũng giống như đang ngắm bầu trời sao rực rỡ.
"Tất cả là vì giấc ngủ của em, yên tâm là không có ai tới gần bể bơi đâu."
Ngu Tố không hoảng mà siêu hoảng, liếc Alpha nọ cũng không dám, chỉ dám nhìn chính mình.
"... Cá ngoài ban công thì sao? Vớt đi đâu rồi?"
Ngu Tố hỏi gì thì Trì Yến Hành đáp nấy: "Nuôi chỗ khác."
Nơi nào thì không nói.
Ngu Tố nuốt nước miếng: "Vậy nên... Nơi này chỉ còn một con cá?"
Trì Yến Hành tắt đèn, bật đèn ngủ đầu giường lên: "Đúng, chỉ còn mình em thôi."
Ngu Tố tự giác xê dịch sang bên cạnh: "Ở đây thôi... Anh buồn ngủ chưa?"
Trì Yến Hành ừm một tiếng, y như cái người chẳng bao giờ ngủ sau 10h tối không phải anh.
Ngu Tố lấy lại được chút chủ động: "Vậy anh nằm đi, nằm rồi em bắt đầu hát."
Trì Yến Hành xốc chăn lên, sau đó thấy được chân của Ngu Tố. Vừa nhỏ vừa gầy, hơi co lại khi tiếp xúc với không khí.
Đáng yêu quá...
Nhìn cũng muốn chạm vào một cái.
Trì Yến Hành rời mắt: "Em cứ từ từ, thời gian còn dài."
Chúng ta còn nhiều đêm.
Cá nhỏ ngốc nghếch nghiêm túc gật đầu, nhìn Trì Yến Hành nằm trên giường, nhắm mắt lắng nghe chăm chú.
Ngu Tố mất tự nghiên co chân, không đề phòng chạm vào chân người kia. Làn da mỹ nhân ngư vốn nhạy cảm, rốt cuộc bị khơi lên một cảm xúc khó tả...
Ngu Tố giật mình ngồi dậy.
"Không đúng... Trì Yến Hành! Nghe hát còn phải ngủ chung một ổ chăn à?"
Trì Yến Hành cực kì bình tĩnh ồ một tiếng: "Chú Hà nhiều khi chăm chỉ thái quá, phòng tôi có dư chăn nhưng bị ông ấy gấp cất đi mất rồi."
"..."
"Em yên tâm. Tôi sẽ không dùng pheromone bắt nạt em, có thể bắt đầu chưa? Tôi mong chờ lắm đấy."
Ngu Tố nằm xuống y như mất hồn, cảm thấy đáy lòng xôn xao.
"...Đừng quá nhập tâm vào khúc ca, mai bị đau đầu đấy."
"Biết rồi." Trì Yến Hành gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng."
Chương 26
Editor: Lờ Aisu
Beta: MThư
Ngu Tố quay đầu lại, nhìn Alpha đang chợp mắt.
Trước kia cậu hiếm có dịp nhìn Trì Yến Hành gần như vậy, cảm giác bây giờ thật sự rất khó mô tả thành lời.
Trên tường là sao biển màu xanh navy, trên tủ bày san hô trắng giống như đóa hoa nở rộ, rèm cửa cũng đổi thành chất liệu lụa mỏng, đều là đồ vừa tinh xảo vừa đắt tiền.
Gió thổi từ ban công vào, rèm cửa phập phù giống như sóng biển không ngừng ùa về.
Tất cả mọi thứ, đều là Trì Yến Hành âm thầm làm dành riêng cho cậu.
Ngu Tố thu sạch cảm giác khó chịu trước kia, quyết định nghiêm túc xướng khúc ca khiến người nọ ngon giấc, cũng tìm lại được ký ức đã mất.
Người sinh ra đã hoàn hảo tới như vậy, một phân cũng không thể thiếu.
Trì Yến Hành thấy cậu im lặng nửa ngày thì hỏi: "Sao thế? Chưa chuẩn bị xong hả?"
Ngu Tố mím mím môi: "Được rồi..."
"Em bắt đầu đi, tôi nghe."
Ngu Tố thở ra một hơi, nhẹ nhàng bình ổn hơi thở.
Màn đêm yên tĩnh.
Biệt thự nằm bên sườn núi, bốn phía là cây cối tươi tốt, không khí tuy rằng khác nước nhưng thanh âm trong trẻo của mỹ nhân ngư vẫn cứ quấn quýt mãi không thôi.
Quản gia trở mình trong phòng nghỉ: "... Nếu như có con, Ngu tiên sinh sẽ... Sẽ..."
Ông vừa ngủ vừa nói mớ, khóe miệng lại cong lên giống như đang mơ thấy thứ gì đó cực kì ngọt ngào.
Thanh âm ngân nga mềm mại như bông gòn, theo làn gió thổi vào những viễn cảnh tươi đẹp nhất vào tâm trí.
Trì Yến Hành ngủ rồi.
Ngu Tố cất lên ca từ cuối cùng, bàn tay bé nhỏ trượt trên sống mũi anh.
"Mắt đẹp mũi cũng đẹp, nhãi con nào may mắn gặp được người này khi ấy?"
"Ra ngoài đi dạo đi Yến Hành, cha mẹ mua riêng bãi biển này cho con, pheromone của con ở nơi này cũng có lợi ích riêng."
Trì Bỉnh cũng nói theo vợ: "Cả ngày ở nhà cắm mặt đọc sách, rõ ràng là Alpha gen trội trân quý, người ta nhìn vào còn tưởng nuôi Omega."
"Sao anh lại nói con như thế? Tính của con thế nào chẳng lẽ anh không hiểu, bạn bè chơi trong trường cũng chỉ có từng ấy. Yến Hành nhà chúng ta trời sinh là Alpha, ai dám nói con chúng ta không ưu tú, phải không nào..."
Trì Yến Hành non nớt đứng trước mặt cha mẹ, còn có chú Hà phía sau.
Chú Hà vẫn tủm tỉm cười như ngày thường: "Đây là xô còn có xẻng nhỏ, có thể nghịch cát cũng có thể mang vỏ sò về, thiếu gia mang ra ngoài chơi nhé?"
Trì Yến Hành vẻ mặt ghét bỏ nhưng bị mẹ kéo tay cầm lấy.
"Đi đi con." Trì mama sờ đầu thiếu niên, "Đi chơi vui vẻ, chúng ta ở nhà đợi con về ăn bữa tối."
Trì Yến Hành không muốn làm phật lòng cha mẹ, chẹp miệng rồi xách đồ ra ngoài.
Trì Bỉnh ngồi trên sofa: "Y như cục nước đá di động, chẳng hiểu nó giống ai."
Quản gia và Trì mama cùng nhìn người đang nói chuyện.
"Sao lại nhìn tôi?" Trì Bỉnh cực kì nghiêm túc, không giận mà uy, "Chẳng lẽ giống tôi?"
....
Tiếng bước chân sàn sạt, tuy mang theo nhưng chủ nhân hiển nhiên không hề muốn sờ tới.
Sóng biển cọ rửa bãi cát vàng, bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ có hai mảnh màu lam giao nhau.
Thời tiết đẹp.
Trì Yến Hành dừng lại ở một bờ cát cong cong, tùy tiện ném xô và xẻng, đứng im nhìn sóng cuồn cuộn đánh vào bờ.
Pheromone vừa phân hóa giới tính chưa ổn định, cứ như vậy lan tỏa.
Thiếu niên dáng dấp cao ráo, tuy còn non nớt nhưng có thể nhìn ra tương lai đây sẽ là một anh đẹp trai hút mắt.
Không nói câu nào chờ thời gian trôi đi, đợi thủy triều xuống nhặt mấy cái vỏ sò coi như có kết quả mang về báo cáo.
"Chỗ nào cũng vậy thôi, nhàm chán."
Giống như đang phản bác, hình ảnh trên tường cũng lay động theo.
Xa xa có vây cá xé nước nhô lên, Trì Yến Hành lồng ngực phập phồng lẩm bẩm: "Cá mập? Không phải quanh đây đã thu dọn sạch sẽ rồi sao?"
Sao lại có thứ nguy hiểm này ở đây, còn gần như vậy?
Trì Yến Hành nhíu mày tính nói cho cha biết, thấy đám vây cá sắc nhọn đang bơi về phía này.
... Đám này điên hả? Gần bờ như vậy, lao lên chính là tìm cái chết.
Trì Yến Hành lạnh mặt nhìn, muốn xem thử xem thứ này mang tới chuyện hay ho nào.
Đáng tiếc, cá mập ào ào như điên lại quay đầu giống như nhận ra cái gì.
"Ngu xuẩn."
Trì Yến Hành nhận xét.
Alpha nhìn đám được mệnh danh là sát thủ biển sâu xoay mòng mòng, tản ra rồi lại chụm thành đàn.
Sao cứ sai sai ấy nhỉ?
Trong biển đám này IQ và thực lực ra sao? Không phải con người nữa.
Trì Yến Hành khó lắm mới bị gợi lên hứng thú, nhấc chân đi tới, nước biển lạnh lẽo chạm tới mắt cá chân.
Cá mập chẳng thấy đâu, sinh vật thần bí đuổi theo chúng cũng không lộ mặt.
Trì Yến Hành đút tay túi quần, nhìn qua chưa hề hết hi vọng.
Xác định xung quanh sóng yên biển lặng, anh bĩu môi tính quay về nhưng lại có cảm giác cổ chân bị quật vào, không đau nhưng đối lập hoàn toàn với cảm giác bị sóng đánh.
Sau đó lại có một thứ trôi tới. Một cái vỏ sò nhỏ, giống như đang muốn thu hút sự chú ý của anh.
"..."
Đây là bãi biển tư nhân mà nhỉ?
Yên lặng vài giây, lại có thêm vài thứ trôi tới. San hô, vỏ sò, đá nhỏ...
Trì Yến Hành nhìn đống "vũ khí" dưới chân, ngẩng đầu lên nhìn mấy thứ do sóng đánh vào.
....Biển rộng có đánh thì cũng không giống con người như vậy.
"Ai đấy?"
Trì Yến Hành chán nản hỏi.
Đáp lại chỉ có bọt nước ùng ục.
"Đây là bãi biển cha tôi mua lại, không được phép lặn xuống."
Bong bóng nước ngày càng nhiều.
"Bình dưỡng khí sắp hết chưa? Đuổi cá mập lâu vậy, chắc sắp chết đuối rồi nhỉ?"
Lần này thì không giống. Một đuôi cá màu vàng kim béo béo nhô lên còn ngọ nguậy qua lại, giống như đang dò xét.
Trì Yến Hành hơi choáng váng, quá thần kì rồi.
"... Không cần vặt đuôi cá lên xã giao đâu."
"Ùng ục..."
"Đúng lúc tôi tới thì đi ngang qua?"
Thiếu niên lá gan lớn, cũng rục rịch muốn tìm hiểu thêm.
"Ùng ục ùng ục!"
Trì Yến Hành thấy phản ứng thì lạnh giọng: "Nghe hiểu thì đừng giả thần giả quỷ nữa, nhân lúc đội tuần tra chưa tới tôi mở một mắt nhắm một mắt thả cho mà đi."
"Bình bịch–"
Một bàn tay nhỏ vươn lên giận dữ hất nước lên người đối diện, nhưng tay quá ngắn nên không được bao xa.
"..."
"..."
Một đứa... Trẻ con?!
Vẻ mặt thiếu niên trở nên nghiêm túc. Đây không phải chuyện nhỏ. Người lớn lặn xuống thì không sao, để một đứa bé 7 8 tuổi xuống nước sâu như vậy lại là chuyện lớn rồi đấy.
Trì Yến Hành tiến lên tầm mười mấy mét, cúi xuống kéo lên móng vuốt chưa kịp lủi về biển.
"Em bị bỏ lại à? Người nhà em đâu? Chuyện này cần báo nguy! Chờ tôi gọi đội tuần tra tới..."
"..."
Trì Yến Hành thấy có gì đó sai sai. Tuy đứa bé kia bị nắm tay, nhưng người nó vẫn đang chôn dưới nước.
Chuẩn bị khom lưng xuống bế nó lên, ai ngờ đuôi cá tinh xảo quẫy cho một cái.
Tiếng động cực lớn.
Trì Yến Hành ngẩn cả người, cá nhỏ mũm mĩm cũng ngẩng lên nhìn.
"Nhân loại ngu xuẩn! Dám chạm vào ta? Ta sai cá mập lên cắn chết mi giờ!"
Vẻ mặt Alpha xanh đỏ tím vàng đủ cả, thế giới quan dường như có tiếng crack crack nứt vỡ.
Anh cúi đầu nhìn lại. Mái tóc ướt nước dính sát vào nên nhìn không rõ dung mạo, chỉ thấy đuôi cá màu vàng kim và sống lưng ú nu toàn thịt, không khỏi tưởng tượng ra cá koi béo trong bể...
"Em... Em là... Người cá?"
Mỹ nhân ngư bé nhỏ không nói chuyện, nhe hàm răng nanh ra cắn lên tay cậu thiếu niên.
Trì Yến Hành đột nhiên bừng tỉnh.
Mặt trời ngoài khung cửa sổ đã lên cao. Cảm giác đau đớn trong mơ vẫn y nguyên. Anh cau mày, muốn giơ tay lên xoa xoa thái dương nhảy thình thịch.
Tay anh không cử động nổi vì có người ôm nó trong ngực rồi, thấy anh cử động còn dùng khuôn mặt vừa non nớt vừa mềm mại cọ cọ lên.
Cảm giác vừa ướt vừa ngứa, Ngu Tố nghiến răng cắn cắn lên đốt ngón tay anh, nhỏ giọng làu bàu: "Trì Yến Hành... Đừng chạy, giờ đến lượt anh bị cắn..."
Alpha nháy mắt tỉnh táo: "....."
"Ngu Tố của tôi, em muốn cắn ai cơ?"
Chương 27
Editor: Lờ Aisu
Beta: MThư
Vỏ chăn màu vàng nhạt không hề giống với phong cách của Trì Yến Hành được ánh nắng chiếu vào. Ngu Tố say ngủ xòe thành hình chữ X, áo ngủ xộc xệch lộ hơn nửa bả vai trắng nõn, đầu chúc xuống nên có thể nhìn rõ cả xương quai xanh mỏng manh.
"...Cắn anh này, quái vật nước đá..."
Alpha mới tỉnh giấc: "..."
Quái vật nước đá là anh à?
Trì Yến Hành ngồi dậy, dùng một tay còn lại nâng đầu Ngu Tố đặt lên gối.
"Cắn tôi à?"
Tôi cắn em vì sinh lý, em cắn tôi vì sinh tồn ha?
Trì Yến Hành cẩn thận nắn nắn quai hàm Ngu Tố, rút ngón tay bị cắn ra.
Đêm qua chẳng biết ngủ từ lúc nào, được khúc hát ru đưa vào một giấc mộng khiến người ta phải giật mình.
Giọng nói Ngu Tố vốn trong trẻo, phối với khúc ca kỳ ảo của người cá quả thật giống như thuốc ngủ hàng xịn, chìm vào giấc ngủ không biết đâu là ảo, đâu là thật.
Đặc biệt là hồi ức hôm qua...
Nếu như đó là ký ức từng trải qua thật.
"Đuôi cá màu vàng, trùng hợp vậy à..."
Trì Yến Hành ngồi dậy, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Ngu Tố.
Đáng tiếc chưa thể nhìn thấy khuôn mặt. Nhan sắc của Ngu Tố là độc nhất vô nhị, ít nhất cũng có thể đoán ra bảy tám phần rồi.
Trì Yến Hành kéo rèm che nắng xuống để Ngu Tố không bị chói, mình thì đi xuống nhà.
"Buổi sáng tốt lành, tiên sinh." Quản gia lau chùi đồ trang trí hình người cá.
"Vâng."
Quản gia tối qua mơ một giấc ngọt ngào, sắc mặt cũng hồng hào hơn xưa.
Trì Yến Hành cũng nằm mơ, nhưng cảnh trong mơ lại khiến anh câm nín.
"Sáng nay tôi vừa xem lịch. Đầu tháng sau được ngày đẹp, chúng ta có nên tổ chức tiệc rượu công bố giới thiệu thân phận Ngu tiên sinh không ạ?"
Trì Yến Hành ngước mắt: "Sao tự dưng chú lại nhắc tới chuyện này?"
Quản gia thần thần bí bí: "Thật ra đêm qua tôi mơ thấy ngài được lên chức bố rồi, Ngu tiên sinh có thể làm kiểm tra tuyến thể và pheromone thì hẳn sinh dục không có vấn đề gì, không chừng sang năm chúng ta được đón tiểu thiếu gia rồi!"
Trì Yến Hành mãi mới phản ứng, mặt cứng đờ.
Con của anh... Và Ngu Tố ư...
Chẳng hiểu sao Alpha nghĩ tới cá con mập ú trong mơ, trắng trắng mềm mềm, không ôm nó trong lòng cũng có thể cảm nhận được.
Chú Hà dừng tay, lạch cạch đặt tách trà trước mặt Trì Yến Hành: "Tiên sinh chớ có cười, ngài nhanh chóng theo đuổi người ta mới là chính sự!"
"Tôi không có cười..."
"Vâng, ngài không cười."
"..."
Uống xong tách trà, Trì Yến Hành mới kéo được cái người đắm chìm trong giấc mơ về ngôi nhà trẻ thơ về với hiện thực đi chuẩn bị bữa sáng cho Ngu Tố: "Đêm qua tôi cũng nằm mơ, chính là cái năm 13 tuổi, chuyện chú chuẩn bị một cái xô và một cái xẻng xúc cát cũng là thật?"
Chú Hà dọn bàn, chuẩn bị dao nĩa ăn: "Vâng, phu nhân còn nhét nó vào tay ngài bằng được đấy."
Trì Yến Hành nheo mắt, lời quản gia chính là đột phá mới.
Anh tiếp tục dò hỏi: "Sau khi tôi về có gì lạ không?"
Chú Hà phục vụ cho nhà họ Trì nhiều năm như vậy đương nhiên thấu hiểu, không hỏi ngược lại Trì Yến Hành mà nghiêm túc nhớ lại rồi đáp: "Ngài khi quay về... Rất vui vẻ, ít nhất là từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy ngài tươi như vậy."
"Bên trong xô xúc cát có gì không?"
"Có chứ." Quản gia nhớ chi tiết, "Vỏ sò, mảnh san hô, còn có vài hòn đá nhỏ xinh đẹp."
Vỏ sò, san hô, đá.
Giống trong mơ y như đúc, phải chăn người cá cũng là thật...
Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao mình lại không đưa nó về.
"Vậy nên hôm sau tôi lại ra bờ biển?"
"Vâng. Chúng ta ở đó hơn nửa tháng, ngài sau hôm ấy mỗi sáng đều xách xô cát ra ngoài chơi, lúc về bên trong chứa đủ thứ. Phu nhân rất vui vẻ, còn nói cuối cùng ngài cũng chịu chơi đùa."
Trì Yến Hành im lặng.
Quản gia cho rằng mình nói chưa đủ chi tiết: "Ban đầu là vài hòn đá nhỏ với nhánh san hô linh tinh, về sau có thêm trân châu nhỏ và vỏ sò hiếm thấy."
Trì Yến Hành đẩy đẩy tách trà: "Thật vậy sao?"
"Đúng vậy. Mấy ngày cuối còn có cá, chủ tịch còn khen ngài vừa phân hóa thành Alpha đã lĩnh ngộ được cách bắt cá!"
"..."
"Cá đó đều để ăn. Thịt rất tươi, rất khó bắt, ăn sasimi hay nấu lên đều cực kì thơm ngon."
Chú Hà nói tới đây cũng tự hào, dù sao cũng là Alpha gene trội ưu tú nhất.
"...."
"Cá đó làm một nửa, một nửa lại bị tôi mang ra biển... Cho cá ăn?"
"Đúng vậy, có vấn đề gì không ạ?"
Trì Yến Hành im lặng mất một lúc lâu, cảm giác như kiểu mình bị gài vào kịch bản có sẵn không chừng.
Cá mập thần bí, dùng bản năng trời sinh tìm thức ăn, sau đó đưa đồ của mình cho con người đổi lấy thức ăn chế biến càng thêm ngon miệng.
Chính mình còn vui vẻ đưa cho người ta.
Trì Yến Hành xoa xoa vùng giữa chân mày, không biết lúc ấy mình bị bỏ bùa mê thuốc lú gì nữa.
"Không còn gì nữa đâu, chú có việc thì đi trước đi."
Quản gia vâng một tiếng. Trong bếp vẫn đang nấu cháo cá cho Ngu Tố, ông nên vào để ý.
Ngu Tố tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai, vốn nằm bên trái lại lăn qua phía bên phải của Trì Yến Hành, sờ chỗ của mình thì lạnh toát.
Ngu Tố giật mình, cái tư thế ngủ... Anh ta đâu có hào phóng tới như vậy nhỉ, có khi Trì Yến Hành đi rồi mình mới lăn qua đó nằm.
Sure kèo luôn!!!!
Ngu Tố chọn cách tin thứ mình muốn tin, ngáp một cái rồi nhìn phong cách trang trí: "Cái tư thế này, sao cứ quen quen..."
Dưới đáy biển khi theo đuổi bạn đời cũng dành sự nhân nhượng vô hạn như vậy, tặng trân châu rồi đồ ăn, đưa mình tới cận cửa luôn.
Ngu Tố ngồi dậy lết vào đánh răng rửa mặt, thấy bồn tắm lớn và đồ sinh hoạt đôi trong đó.
"Vậy nên, Trì Yến Hành bác bỏ cái hiệp nghị kia là vì muốn theo đuổi mình? Lấy đâu ra... Đều là đực rựa, sao có thể ở cùng nhau..."
Ngu Tố lẩm bẩm, đáy lòng nổi lên một tia u sầu chính mình cũng không rõ.
"Hôm qua liệu có nhớ ra nhân ngư nhỏ kia không nhỉ... Nếu nhớ ra rồi thì nhìn nó ra sao, lần đầu tiên gặp là mình thì tốt quá rồi."
Ngu Tố nhớ lần đầu hai người gặp mặt. Alpha trực tiếp ném mình trong phòng ngủ của khách, lúc đưa cơm còn thuận tiện thuyết minh mối quan hệ giữa họ và đưa ra lời đề nghị, . Vừa khuôn sáo vừa lạnh nhạt, mình mà có đuôi thì anh ta ăn ngay một phát đập vào mặt rồi.
Sau đó...
Bác sĩ Ôn nói anh ta vốn là cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo dở hơi như vậy. Bản chất vẫn là Alpha có bệnh cần cắn Omega, Ngu Tố vốc nước lên mặt rồi nhìn trong gương.
"Omega, Omega, tại sao mình lại là Omega?"
Ngu Tố lẩm bẩm, cực kì không cam lòng.
"Omega vừa bé nhỏ vừa yếu đuối, chú Hà nói họ còn sinh con..." Ngu Tố đột nhiên trừng mắt.
Sau đó chửi một câu vào gương mặt xinh đẹp vốn nên nói lời hoa mĩ.
Cậu là nhân ngư giới tính nam cũng là Omega loài người... Thể chất có thể hoài thai lít nhít?
Ngu Tố sợ hãi.
Trì Yến Hành tới văn phòng được trợ lý thông báo hôm nay có khách, là người thừa kế nhà họ Giản hợp tác với họ trong hạng mục này.
"Cậu ta hẹn lịch?"
Trợ lý cung kính đáp lại: "Giản tiên sinh không hẹn trước, thực tế là vị này theo bác sĩ Ôn rồi tiến vào ạ."
Trì Yến Hành dừng lại hỏi: "Ôn Biệt cũng tới rồi? Việc hợp tác sản xuất thuốc ức chế gần đây có gì sao?"
Trợ lý đáp: "Không có vấn đề gì, bác sĩ Ôn nói muốn tới chỗ ngài tị nạn."
Sếp Trì: "..."
Anh hiểu rồi. Ai nghĩ Ôn Biệt ngày thường thoạt nhìn ổn trọng phúc hắc như vậy lại chưa từng bị Alpha trêu hoa ghẹo nguyệt bao giờ.
"Đã biết, dẫn tôi tới đi."
"Vâng ạ."
"Tôi nói này cậu Giản, công ty phái chúng ta tới bàn chuyện làm ăn, hợp tác đấy! Không phải liên hôn ạ! Huống chi cậu mới được mấy cái xuân xanh? 20 tuổi, tương lai còn dài lắm, lãng phí trên người tôi làm gì?"
Ôn Biệt sắp tức đến ói máu rồi, không hề hợp với hình tượng vạn năm không đổi của anh.
Trong phòng khác còn một người trẻ tuổi khác, giọng nói rất dễ nghe: "Bác sĩ Ôn cũng còn trẻ mà. Tôi còn biết anh từng làm xét nghiệp độ phù hợp cho Tổng giám đốc Trì, khi nào chúng ta mới làm thử? Sau khi có kết quả, có lẽ anh sẽ hiểu anh có sức hấp dẫn với tôi thế nào."
Ôn Biệt cạn lời đảo mắt. Vị thiếu gia Alpha này trắng trợn như vậy nhưng lại không khiến người ta ghét nổi, câu chữ chỗ nào cũng mang theo mê hoặc.
Ôn Biệt dựa trên sofa, sơ mi trắng xắn tên khuỷu tay mơ hồ hiện lên mạch máu trên làn da mỏng manh, từ chối thẳng thừng: "Không làm, tình cảm không thể quyết định bằng một chuỗi số liệu lạnh lẽo."
Giản Nhiêu Không đáp: "Anh nói đúng, vậy nên tôi theo đuổi anh, chờ chúng ta có kết quả thì số liệu cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi."
Ôn Biệt: "..."
Trì Yến Hành ở ngoài im lặng cho vị Alpha nọ một tràng pháo tay giòn giã, nhiều năm như vậy mới có người kìm hãm được ông anh Omega độc thân lớn tuổi nhưng lại sai cách. Ôn Biệt thế nhưng lại sợ Alpha như sói đói dây dưa với mình.
Anh đẩy cửa đi vào, ngồi đối diện Giản Nhiên Không.
Bên trong hai người đang sôi nổi đứng dậy, Giản Nhiêu Không lễ phép vươn tay: "Ngưỡng mộ Tổng giám đốc Trì đã lâu."
Trì Yến Hành yên lặng đánh giá người trẻ tuổi tuấn lãng đối diện. Vị Giản thiếu gia này có gì đó cực kì quen thuộc, anh thu ánh mắt lại nắm tay: "Chào cậu."
Ôn Biệt cũng được tự do rồi, nháy mắt với Trì Yến Hành rồi tới giành lấy việc pha trà của trợ lý, phòng khách chỉ còn hai người.
So với Trì Yến Hành thì Giản Nhiêu Không coi như nhiệt tình, nhìn anh rồi mở lời: "Tuy nói chung một giới nhưng đây là lần đầu tôi được gặp Tổng giám đốc Trì, ngài luôn đi trước lớp trẻ chúng tôi vài bước, đứng ở đẳng cấp của bậc cha chú."
Trì Yến Hành thuận miệng đáp lại: "Lâu rồi không gặp Chủ tịch Giản, cha của cậu gần đây khỏe chứ?"
Giản Nhiêu Không dù sao vẫn là người trẻ tuổi. Alpha vừa ra trường vẫn rất rộng rãi, ha hả cười hai tiếng phá tan không khí xấu hổ.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Trì hỏi thăm, cha tôi vẫn khỏe, không một ngày nào không nghĩ cách hầu hạ ba của tôi."
Việc này Trì Yến Hành cũng từng nghe được. Giản Phong gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, năm ấy cũng là Alpha đứng trên đỉnh nhân sinh nhưng tuổi trẻ đã kết hôn, đối tượng nghe nói là Omega cùng ông trải qua giây phút nghèo khó nhất, chưa được một năm thì có con, những người coi thường họ giờ đều hờn ghen chua loét.
Vợ chồng ân ái, gia đình hoàn mỹ.
Trì Yến Hành ngồi trên sofa, ngón tay gõ gõ lên đầu gối: "Vốn dĩ hạng mục thuốc ức chế này tôi muốn trực tiếp bàn với Chủ tịch Giản nhưng không nghĩ cậu lại là người tiếp nhận. Giản thiếu gia thoạt nhìn cũng là người quyết đoán, chuyện hợp tác sẽ cùng bàn với nhân viên nghiên cứu chúng tôi cực kì trọng dụng."
Giản Nhiêu Không nghe vậy cũng cực kì cung kính giống như cún nhìn thấy xương: "Tôi vừa nhìn đã có cảm giác anh ấy hẳn nên là Omega của tôi, nhưng bác sĩ Ôn khó bắt chuyện quá, tôi khó lắm mới tóm được người thật sau nhiều lần bị gạt đấy!"
Trì Yến Hành: "Cũng bình thường thôi, Omega như anh ta cao ngạo thành thói, không có cậu thì cả đời sẽ dính liền với máy móc và số liệu."
Giản Nhiêu Không thuận theo hỏi: "Đúng rồi, trước đó tôi cũng nghe nói Tổng giám đốc Trì đã tìm được người mình thích nhỉ? Sao nào, vị kia dễ nói chuyện chứ?"
Hai người đều là Alpha, Trì Yến Hành hiểu vì sao Giản Nhiêu Không lại nhắc tới chuyện này: "Dễ dỗ dành, đôi lúc hơi nghịch ngợm."
Giản Nhiêu Không: "Trước kia chưa từng nghe danh. Chi bằng Tổng giám đốc Trì tổ chức tiệc ra mắt, về sau ra ngoài chiếu cố nhau cũng tiện."
Trì Yến Hành gần đây cũng xem xét chuyện này: "Đang chuẩn bị. Trước đó cơ thể em ấy không khỏe lắm, chờ thời gian quyết định xong tôi sẽ gửi thiệp mời cho nhà họ Giản."
Giản Nhiêu Không nghe tới chuyện cơ thể không khỏe thì nghĩ ngay tới lời đồn Omega nhà Trì Yến Hành là người tàn tật đi lại bất tiện, Ôn Biệt đúng lúc bưng hai cái ly đi vào.
"Haiz, vốn định chờ chú em đuổi giúp vị tiểu thiếu gia này đi, ai ngờ hai người đàm đạo lâu vậy đấy." Ôn Biệt đặt trước mặt mỗi người một tách cà phê.
Trì Yến Hành nhấp một ngum mới nói: "Chưa nói gì, đầu tiên chúc mừng anh đã tìm được Alpha."
Mắt hoa đào sau gọng kính của Ôn Biệt muốn trợn hết cả lên: "Tôi thấy dạo này Ngu tiên sinh không có động tĩnh gì. Hửm, chú em chắc không làm gì có lỗi với người ta đâu nhỉ, hôm nào dẫn tới kiểm tra nhé."
Trì Yến Hành híp mắt, chưa kịp mở miệng thì người lên tiếng là Giản Nhiêu Không: "Ngu tiên sinh? Ngu trong chữ mỹ nhân?"
Ôn Biệt và Trì Yến Hành cùng quay sang nhìn.
Trì Yến Hành chậm rãi nói: "Đúng vậy, Giản thiếu gia có vấn đề gì không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip