Chap 8 (p1)
Chap 8: Cô phải chết (p1)
Khánh không chịu ăn uống gì. Còn cô ta thì ngày nào cũng bám hắn mãi. Hắn không cho cô ta vào phòng làm cô ta tức điên.
Trong phòng lúc này chỉ còn người con trai đầu tóc rối bời. ánh mắt u buồn.
Hắn cứ tưởng thời gian dài làm cho nó có cảm tình với hắn thì hắn sẽ đi tới nhưng không ngờ nó không thích hắn mà lại qua lại với người con trai khác. Còn bỏ đi nữa chứ.
Hắn biết hắn không có quyền gì ngăn cản nó, nhưng bây giờ hắn nhớ nó lắm. nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho nó vì nó đã làm tim hắn đau.
Nó hờ hững trước những lần hắn cố tỏ ra đùa giỡn thân mật. nhiều khi hắn nghĩ không lẽ nó không thích con trai. Hay nó thật sự không hiểu có người đang thích nó.
Nhưng trách thì cũng vậy nó đã đi rùi đi với người con trai nó yêu.
Có bóng người từ cửa sổ nhảy vào.
_" Ai". Hắn lên tiếng.
_" Tôi Huy Nam người duy nhất biết rõ sự tình và cũng là người duy nhất có thể giúp anh".
Nam đi đến chỗ hắn giọng nói mờ ám.
Sự thật mọi chuyện là sao như thế nào. Không phải do My bỏ đi sao?.
_" Tôi biết anh không tin tôi, nhưng tôi muốn nói cho anh biết thật ra người mà hôm đó bắt My trong đêm tối chính là tôi". Nam thành thật nói.
Hắn thật sự bất ngờ khi nghe Nam nói như vậy" Tại sao mọi chuyện là như thế nào?". Hắn tức giận nắm cổ áo Nam.
_" Anh bình tĩnh đã từ từ nghe tôi nói".
Nam kể đầu đuôi câu chuyện cho hắn nghe lúc này hắn tức giận cực điểm.
" Sao lại có thể như thế thật quá đáng mà". Hắn đứng lên định đi ra hỏi Châu Linh cho ra lẽ.
Nam nhanh chống kéo hắn lại_" Anh không được manh động, bây giờ chúng ta không biết tung tích của My đâu không được manh động".
Nam nói rất có lý. Hắn bây giờ rối lắm không biết phải làm như thế nào.
..............................
_" Trước giờ cô chưa yêu ai à". Hắn hỏi.
_" Đã từng yêu nhưng kết quả không như ý muốn". Nó nói nhưng giọng vẫn bình thường không thấy được là nó đang buồn.
_" Oh thì ra cô cũng biết yêu cơ". Hắn trêu nó.
_" Tên chết tiệt tôi cũng là con gái đó nhak". Nó giận trừng mắt với hắn.
_" Hihi mà nè" .
_" Chuyện gì". Nó quay qua nhìn hắn, khuôn mặt hắn bây giờ không còn giỡn nữa.
_" Nếu một ngày nào đó tôi thích cô thì sao?". Hắn hỏi hắn không biết tại sao mình lại hỏi như vậy nữa.
_" Anh á, anh mà thích tui chắc trời sặp. thui đại ca ơi tha cho tui, tui còn muốn sống không muốn bị mấy con nhỏ đáng ghét trong trường đánh đâu". Nó nói mặt tỉnh queo.
Thật sự hắn không biết nên nói như thế nào với cô bé này nữa. ngây thơ thật hay ngây thơ giả vậy trời. Con gái gì đâu mà nói chuyện không chịu nể nang con trai gì hết.
_" Mà nè cô nói chuyện phải nhất thiết cho tôi thấy nhục mới chịu phải không?". Hắn thấy tủi lắm huhu.
_" Ừ quả thật không thấy anh tức tôi chịu không nổi, người gì đâu mà khó ưa. Đụng xíu là so đo với tui, ông như vậy mà cũng được gọi là con trai á ý lộn già rùi phải gọi là trai già kakaka". Nó ghẹo hắn thấy vui vô cùng.
_" Cô mới nói gì hả". Hắn tiến lại phía nó bóp mũi nó.
_" Đồ xấu xa buông ta ra". Nó đẩy hắn ra.
_" Á, nó bị té hắn nằm đè lên nó".
_" Nằm yên'. Hắn bảo nó không được cử động.
_" Dụ gì không phải có ý định mờ ám chứ". Nó nghĩ bậy.
_" Tôi bảo nằm im thì cứ nằm im đi". Hắn bắt đầu chòm tới người nó.
_" Dâm tặc buông ta ra".
_" Á aaaa". Nó la thất thanh khi thấy cái...................
_" 2 người đang làm gì đó". Tiếng nói bà cô văn làm hắn và nó bừng tỉnh.
_" hihi zạ thưa cô không có gì ạ". Hành động lúc nảy của 2 người làm bà cô tức điên.
_" Da rắn này. Trường làm ăn kiểu gì không biết ngay cả trong thư viện cũng có da rắn". Hắn nói xong bước ra khỏi cửa không thèm nhìn bà cô lấy một lần.
_" Em liệu hồn đấy, tôi còn bắt gặp em với thầy ấy ở cùng như lúc nảy là em chết với tôi". Bà cô hâm he xong chảnh chọe hất tóc đi ra.
Bà già này mê trai thấy sợ. à mà không lẽ mỗi lần ở nhà mình với hắn gặp nhau bả cũng tính sổ mình. Kakakakaka.
...........................................
Ngày nào cũng bắt nó học bài hết, nó là đứa chúa ghét học bài. Nhưng mỗi lần đến thi điểm cao mới ghê.
Có những lúc nó nấu cơm làm khét cả bếp báo hại nguyên ngày đó hắn bị bắt ăn mì gối với nó. Nghĩ lại còn thấy vui.
Nó thật sự không tin hắn làm như vậy, dù gì hắn cũng có khi nào qua đêm bên ngoài mà không về đâu, nó nhất định phải điều tra rõ zụ này.
_" My ah". Nguyệt gọi nó.
_" Có tin tức gì không?". Nó kêu cô tìm hiểu tin tức chồng nó.
_" Anh ta gần đây cứ nhốt mình trong phòng, không chịu ra ngoài gặp ai. À mà thường xuyên có một cô gái đến nhưng lần nào cũng bị anh ta đuổi ra".
Lâm Nguyệt là con của một tập đoàn xe hơi lớn việc điều tra một người đối với cô ấy không khó khăn gì.
_" Một cô gái". Nó hơi thắc mắt.
_" Này hình của cô gái đó đây". Nguyệt đưa nó cái laptop trên màn hình là gương mặt xinh đẹp.
_" Cô gái này rất quen". Nó hình như đã gặp cô ta ở đâu rùi thì phải.
_" Cô ta là Châu Linh vừa du học về. à mình còn điều tra ra được. Lần trước cô ta đã cho người điều tra cậu và Khánh". Cô cũng thấy hơi lạ vì chuyện này.
_" Điều tra mình, tại sao".
_" A đúng rùi cô ta chính là người bắt cóc mình". Nó chợt nhớ ra cô gái này.
_" Là cô ta sao. Thật bỉ ổi mình nghĩ muc đích của cô ta là Khánh".
_" Chắc cô ta hoàn toàn không biết mình và anh ta lấy nhau vì hôn ước".
_" Cái gì hôn ước". Nguyệt hơi bị sốc, thì ra không phải như cô nghĩ.
-" Ừ là do hôn ước của nhà mình và nhà anh ta, và anh ta cũng không có tình cảm với mình. Chỉ sống với nhau trên danh nghĩa vợ chồng thôi". Nó nói nhưng nó thấy buồn, trước giờ nó luôn giả vờ, làm một cô bé ngây thơ trong tình cảm nhưng ông trời không cho nó toại nguyện.
_" Cậu có thương hắn không". Nguyệt hỏi vì cô thấy lúc nhìn những tấm hình đó nó buồn lắm.
_" Hahahah nực cười thật cái tên đáng ghét đó làm sao người khác thương được nhưng khổ nổi mình thương hắn hồi nào không biết". nó tự cười khổ.
_" Cậu có muốn quay về Việt Nam tìm hiểu rõ chuyện này không?".
_" Mình cũng muốn đi nhưng trên người mình không có giấy tờ gì cả". Nó thất vọng.
_" Mình sẽ có cách. Lâu rùi mình không về Việt Nam nhân dịp lần này về xem quê hương của mình như thế nào?". Cô cười tươi.
_" Cậu cùng về với mình sao?". Nó ngạc nhiên hỏi.
_" Sao không bộ cậu không muốn tớ cùng về à". Cô chọc nó.
_" Không không phải tại mình hơi bất ngờ".
_" Cậu chuẩn bị tinh thần đi khi nào đi mình báo".
_" Cám ơn cậu, cậu đã giúp mình quá nhiều". nó nắm tay cô giọng nhỏ dần.
_" Đó là việc mình nên làm mà".
_" Sao rồi không tìm thấy My à". Mun lo lắng hỏi.
_" Ừ nếu có tin gì của My em báo cho thầy ấy nha". Nam nói.
_" Tại sao lại như vậy?". cô không còn tỉnh táo.
_" Tôi xin lỗi là tại tôi hại cô ấy". đúng chính mình chính mình là người trực tiếp hại cô ấy.
_" Anh......... tại sao tại sao các người trả My lại cho tôi". Cô khóc nức nở My của cô bị sao vậy chuyện gì đã xảy ra.
_" Tôi xin lỗi chuyện này dài lắm tôi sẽ kể cô nghe sao, còn bây giờ quan trọng là tìm My".
_" Tôi biết rùi không tìm được câu ấy tôi thề không tha cho ông". Cô hét lên chỉ thẳng vào mặt Nam.
_" Cô đừng quên, à mà chắc cô không biết quan hệ của tôi và nó". Chuyện này cũng mới biết không lẽ cô bé này lại biết.
_" Chuyện gì, anh và My là anh em ruột á". Cô nhìn Nam hỏi ngây thơ.
Bất ngờ chưa ngay cả con bé này cũng biết_" Cô biết bao lâu rùi". Nam hỏi.
_" Từ lúc anh bị nó bỏ".
_" Bỏ nói gì mà nghe ghê vậy xúc phạm biết không". Nam trừng mắt nhìn Mun.
_" Thôi tui không nói nhiều với ông tui đi tìm My.
Nói rùi cô quay đi ra, còn Nam vẫn ở trạng thái buồn thui thủi.
..............................
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip