4. Jinyoung
Jinyoung mở tiệc ăn mừng chiến thắng của mình. Đánh bại quân địch lại thu nạp được một đất nước đầy tài nguyên như vậy, ắt hẳn địa vị của chàng lại được nâng lên.
Chàng là con trai thứ 4 của 1 nước hùng mạnh, tham vọng của chàng chính là ngai vàng quý mà 7 anh em nhà chàng đều lăm le muốn có. Vua cha đã già, Jinyoung thiết nghĩ thời cơ của mình cũng đã sắp đến. Với việc xâm lược 1 đất nước khác rộng lớn và giàu tài nguyên như vậy, vua cha sẽ chấp thuận cho chàng lên ngôi.
- Hoàng tử, bữa tiệc thật trang trọng lại hoan hỉ, song có tửu mà không có sắc e thiếu sót.
Nhâm nhi chén rượu, Jinyoung gật gù theo ý của binh lính. Kể ra đây là 1 bữa tiệc, thiếu nữ nhi thì đâu còn là tiệc vui nữa.
- Cho bọn cung nữ, phi tần vào.
Sau khi đánh thắng, quân chàng giết hết vua chúa và bọn quý tộc, còn các cung nữ thì đem giam lại. Nghe sắc lệnh của chàng, quân lính hồ hởi chọn cho mình một cô xinh đẹp thân hình quyến rũ hầu rượu cho mình.
Jinyoung vẫn tự mình uống, không muốn nữ nhân nào đến gần mình. Thật tình mà nói, chàng không thích lũ đàn bà yểu điệu thục nữ khóc lóc quấn quít bên cạnh. Mẫu thân từng bắt ép chàng cưới con gái tể tướng, nhưng nàng ta lại là cái gai trong mắt chàng, chẳng những không nhận được ân sủng từ chàng mà còn suýt nữa mất mạng vì dám làm phiền thời gian vàng ngọc của hoàng tử.
-Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ta.
Tiếng vỡ chén khiến Jinyoung thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Chàng nhìn về phía ồn ào nơi có dáng nữ nhân đang chống trả quyết liệt lại tên lính.
- Con này đã là nô lệ rồi còn già mồm. Còn không mau rót rượu cho ta.
Cô gái đó đường nét khuôn mặt thực thanh tú, mái tóc dài ôm bờ vai tròn lẳn trông ma mị, lại thêm đôi môi hờn giận bặm lại, ánh mắt cao ngạo tức giận kéo sự chú ý đến Jinyoung. Xét quần áo và đồ trang sức, dù có lấm bẩn nhưng người này quyết không phải là 1 cung nữ tầm thường trong cung, ắt hẳn là quý phi của một tướng hay hơn hẳn là giai nhân bóng hồng trong trăm vạn tì nữ của vua.
- Choang...
Điều xảy ra tiếp theo khiến chàng bất ngờ hơn. Cô gái đó cầm lấy bình rượu, đập vào đầu tên lính. Những mảng vỡ cứa vào đầu hắn, hắn la hét cầm máu và nắm lưỡi dao kề cổ cô gái đó:
- Tao sẽ cho mày về chầu với tổ tiên nhà mày.
Cô gái không những không sợ hãi mà còn như cam chịu nhấn lấy cái chết của mình, ánh mắt thách thức tên lính tầm thường kia dám ra tay. Tên lính đưa con dao lên cao, nhằm trúng mục tiêu đâm xuống.
- Dừng tay lại.
Trước khi con dao cắm xuống, chàng hô lớn khiến cả căn phòng im bặt.
- Bữa tiệc ăn mừng của ta, ta không muốn cảnh máu me vấy bẩn ở đây. Thái giám, mau đưa con bé đó đi, ta xử lí nó sau.
Cô gái đó thực khác so với những nữ nhi mà chàng đã từng tiếp xúc. Chàng muốn biết thêm về cô gái này. Jinyoung ra hiệu, thái giám gật đầu, đưa cô gái ra khỏi bữa tiệc.
***
Bạn là nàng công chúa nước bại trận, bị đem ra làm nữ hầu rượu cho quân lính - những kẻ cướp nước giết cha của bạn. Phận là một công chúa quyền quý, bạn không thể cúi mình để yên cho những bàn tay dơ bẩn ấy động vào người mình. Vì chống cự lại nên bạn bị đám lính giải đi, dù cố vùng vẫy nhưng thân nữ nhi yếu đuối, bạn không thể thoát được. Thay vì đưa bạn tới ngục tối, chúng lại nhốt bạn trong một căn phòng.
- Ngươi ở lại đây, chốc nữa thị nữ sẽ mang nước tắm rửa cho ngươi.
Tên thái giám nói xong ngúng nguẩy quay đi. Bạn thấy bất an, tại sao chúng tự dưng lại cho nàng vào căn phòng sang trọng, đã vậy lại còn cho người tắm. Cảm thấy có chuyện không ổn rồi, bạn đi xung quanh phòng tìm lối thoát. Thấy cánh cửa sổ khép hờ, bạn quyết định trèo qua cửa sổ trốn, nhưng mọi chuyện thật không đơn giản.
- Nàng định đi đâu?
Vòng eo của bạn bị bắt lấy một cách thô bạo, bạn mất thăng bằng ngã ra phía sau, dựa người vào một thân hình vững chãi. Bạn ngẩng lên, mặt đối mặt với kẻ thù của bạn, Park Jinyoung. Hắn nhìn bạn với đôi mắt thích thú, còn bạn thì đáp trả lại với vẻ mặt kinh tởm. Bạn hất tay hắn ra, lùi lại phía sau dè chừng.
- Nàng khỏi lo, ta sẽ không làm gì nàng đâu.
Hắn nói một cách điềm đạm, ánh mắt không rời khỏi bạn một giây. Đúng lúc đó, thị nữ mang nước tắm vào, hắn phẩy tay một cái, bọn họ liền lui hết ra.
- Để ta tắm cho nàng.
Hắn tiến tới, giọng ngon ngọt nghe đầy dụ dỗ.
Bạn ném tất cả những gì có trong tầm tay bạn, lư hương, bình hoa,... nhưng hắn phản xạ rất nhanh, né được tất cả. Rút cục, hắn tới gần được bạn và nắm lấy cánh tay của bạn.
- Nàng thật hư hỏng, ta phải dạy cho nàng một bài học.
***
Jinyoung thực có hứng thú với cô gái này. Bình thường, các nữ nhân khi thấy chàng thường ra sức dụ hoặc chàng hoặc khiếp sợ chàng mà khóc lóc van xin tha mạng, còn cô gái này nhất quyết chống trả bằng được. Nắm được cánh tay cô, chàng nhanh chóng kéo cô gái lại chiếc giường phủ lụa nhung đỏ quý giá, lấy hai tay ép chặt cô ấy xuống. Cô gái vùng vẫy, mặt nhăn nhó khó chịu muốn thoát ra nhưng nào trốn được khỏi sức chàng. Thật kì lạ, tại sao thấy cô ta khổ sở, chàng lại thấy thích thú như vậy? Chàng ngâm, lấy giây phút này, ngắm kĩ dung nhan nàng ta.
Cô gái ấy không thuộc kiểu tuyệt sắc giai nhân yêu ngay từ cái nhìn đầu, tuy vậy khuôn trang thanh tú ngắm lâu rồi thấy đẹp đến ma mị, nhất là đôi mắt đen tuyền trong veo đầy căm hận đang nhìn chàng, đôi môi đỏ mọng mím chặt như đang mời gọi. Càng nhìn càng thật muốn cắn đôi môi ấy.
Chàng cúi mình, hôn lên bờ môi mềm mọng ấy, thật ngọt ngào, hương vị hơn bất cứ sơn hào hải vị nào. Chàng chìm mình trong cái tuyệt mĩ ấy mặc cho cô gái giẫy, cào xé chàng. Thân chinh chiến đã lâu, người biến thành mình đồng da sắt, những cái đấm yếu ớt của nàng có là gì. Dứt khỏi bờ môi mà ngập tràn tiếc nuối, nhìn cô gái thở không ra hơi, chàng liếm môi cười nhếch mép. Nhìn ngắm khắp cơ thể nàng, thực sự cô gái này là đài vị mà thiên nhiên ban tặng, cơ mà có gì đó vắt ngang eo nàng giống bài vị quý tộc mà vị vua kia đeo.
- Nàng là một công chúa.
Chàng giờ đã biết thân phận cô gái này. Chàng đã từng nghe nói về cô công chúa của đất nước này, nghe rằng vẻ đẹp của nàng không tuyệt mĩ nhưng gây nhung nhớ, rằng nàng tài kì cầm họa đều sánh ngang tiên giới, tuy vậy chàng không mấy quan tâm lúc ấy, vậy mà giờ tận mắt chứng kiến vẻ đẹp của nàng, Jinyoung không ngờ chàng đã say nàng từ lúc nhấp môi chén rượu nồng cay.
Thoát khỏi vòng tay của chàng trong chốc lát, cô gái rút ra con dao giấu ở thắt lưng toan đâm chàng. Nhanh trí, chàng thoát được, bắt lấy tay nàng và rút con dao ra khỏi tay nàng. Mặt nàng biểu lộ sự đau đớn, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng kêu nào. Thật sự nàng rất có bản lĩnh.
- Muốn trả thù sao, nào đâu dễ dàng như thế.
Chàng cúi gần mặt xuống toan định nếm lại hương vị ngọt ngào ấy, nhưng nhận lại là một miếng nước phun vào mặt. Chàng lui về sau, thấy vẻ mặt cô gái thích thú trả được chút hận. Dù tức giận song chàng lại không thích đụng tay đụng chân với phụ nữ. Chàng ra ngoài, đóng chặt cửa và nói với lính canh:
- Nhớ trông nom nàng cẩn thận, cho người đứng dưới mọi cánh cửa sổ phòng này. Nếu nàng trốn thoát mất thì đừng mong giữ lại cái đầu các ngươi.
***
- Công chúa, người hãy ăn gì đi, đã ba ngày rồi.
Bạn tuyệt thực đã ba ngày, bạn không muốn động chạm tới bất cứ thứ gì hắn đưa cho. Bạn tìm mọi cách để trốn khỏi căn phòng này nhưng quân lính chặn mọi lối, có muốn bạn cũng không thoát được. Bạn im lặng nhìn bát cơm, dù người đói lả nhưng bạn quyết không đụng tới.
- Hoàng tử...
Tiếng thị nữ sợ hãi vang sau lưng bạn. Bạn quay lại trông thấy hắn - Jinyoung. Từ tối hôm đó, hắn không đến nữa, nhưng hắn khiến cho bạn có một nỗi khiếp sợ, bạn có thể bị hắn hãm hiếp bất cứ lúc nào. Bạn nung nấu ý định trả thù cho cha, nhưng trả thù bằng cách nào bạn cũng không hay biết.
- Nàng không ăn sao?
Hắn vẫn dùng giọng nói từ tốn đó, đến gần bạn mà cười. Hắn cười, khuôn mặt lạnh lùng trở nên dễ gần hơn, đường nét tuyệt mĩ mê lòng khiến bạn có chút ngẩn ngơ.
- Muốn trả thù cho cha, mà nàng không ăn, liệu có giết được ta?
Bạn ngạc nhiên nhìn hắn, hắn đang khiêu khích bạn. Bạn không buồn nói gì, ngoảnh mặt đi. Hắn ngồi ngay cạnh bạn khiến bạn có chút giật mình.
- Nếu nàng muốn giết ta, nàng phải có sức đã. Tuyệt thực không phải là cách hay đâu.
Bạn cảm thấy nực cười, hắn đang dụ bạn ăn bằng cách này ư? Hắn vẫn yên vị, nói rất từ tốn:
- Nàng không ăn, đâu có sức báo thù cho cha.
- Vậy ngươi muốn ta giết ngươi sao? Bắt ta ăn để giết ngươi?
Nét mặt hắn biểu lộ sự ngạc nhiên, bạn cũng không hiểu vì sao hắn lại ngạc nhiên tới vậy. Hắn cười rất tươi, bừng sáng cả căn phòng trong chốc lát.
- Được, ta thỏa thuận. Nàng chịu ăn thì ta sẽ cho nàng cơ hội để phục thù cho cha, tất nhiên nếu ta có sơ hở thì nàng chẳng những trả tgù được mà còn chiếm lấy ba quân của ta. Ngược lại nếu ta bắt được nàng ám sát ta, thì ta sẽ có cách phạt nàng.
Bạn rùng mình, hắn thực sự điên rồi. Hắn cho bạn cơ hội giết hắn ư? Bạn không biết đây là thực hay chỉ là mưu kế của hắn, nhưng có điều hắn nói đúng, không có sức bạn cũng chẳng thể phục thù được. Bạn ngước mắt nhìn hắn, nói một cách quả quyết:
- Được, coi như đó là một thỏa thuận giữa ta và ngươi.
***
Nghe được giọng nói của nàng công chúa, Jinyoung thực không thể thoát khỏi cơn say này. Chàng không ngờ giọng nàng lại hay và trong trẻo đến thế, mặc dù những lời nói của nàng tràn đầy sự căm hận, nhưng sao chàng vẫn thấy như lời thơ ca ngọt ngào. Sau thỏa thuận, nàng ăn nhiều hơn, và nàng thực hiện kế hoạch khá sớm. Kể ra khi Jinyoung không để ý đến thì nàng ta xuất hiện, nhưng sự nhanh nhạy của chàng lại cứu chàng những lúc đó. Khi bắt được nàng rồi, chàng liền thực hiện "hình phạt" của mình. Chàng thực nhớ bờ môi ngọt mọng ấy.
- Bỏ ta ra, tên bỉ ổi này.
Cứ mỗi lần ép hôn nàng lại giãy giụa, biểu lộ mọi sự bất mãn, chàng thì cứ tận hưởng từng giây phút kề sát món ngon ấy, rồi rời nó trong sự tiếc nuối. Nàng bắt đầu dè chừng, ít tấn công hơn, còn chàng thì mong ngóng nàng tấn công mình để tiếp tục hình phạt.
Sau một thời gian chinh phạt, chàng mang quân về nước. Đón chàng là vị vua cha đầy tự hào cùng 6 anh em không mấy vui vẻ. Khi mang tất cả báu vật kiếm được dâng lên vua cha, chàng chắc trong tay ngôi vàng quý giá, để ý đến cha mình đang nhìn về phía cô công chúa.
- Thưa phụ vương, đây là __, công chúa của nước __
Vua cha gật đầu, nhận thấy ánh mắt nàng công chúa tỏ vẻ khinh thường, cười xòa:
- Con ta đi lập công với ta, đánh nước người tất người sẽ có hiềm khích, nhưng nhân đây, ta muốn nối lại gắn bó, nếu công chúa không chê, ta muốn con ta làm rể nước người?
Jinyoung có chút không vui, cha có ý muốn ghép đôi, nhưng hoảng tử cả chưa có người nâng khăn sửa túi, ắt sẽ cố ghép nàng với anh trai chàng. Không những vậy, nhìn anh em chẳng dời ánh mắt khỏi nàng, chàng biết mưu đồ của anh em chàng là gì rồi. Chàng xin phép lui về cung nghỉ ngơi, đồng thời dặn nàng công chúa:
- Có chuyện gì xảy ra cũng nhớ phải gọi tên ta, ta sẽ đến cứu giúp nàng.
***
Hắn muốn cứu giúp bạn ư? Kì lạ. Bước vào cung điện này bạn đã thấy bất thường rồi, chốn giặc bạn nào có thể an tâm. Nhưng lời hắn nói khiến bạn có sự tin tưởng, đã sống một thời gian với hắn thấy hắn cũng không tệ, mối thù của bạn có phần nguôi ngoai, nhưng không có nghĩa là bạn tha thứ cho hắn. Đêm nay hắn nghỉ ngơi trong thư phòng, nhân tiện đây bạn đi dạo khuây khỏa trong cung của hắn. Suốt thời gian ở cạnh hắn bạn luôn bị giam lỏng, đâu có thời gian cho chính mình.
Có tiếng loạt soạt ở xa, bạn dừng chân nghe ngóng. Không nghe tiếng động nào nữa, bạn tự nhủ chắc là gió thổi. Nhưng rồi có kẻ ở sau vòng tay kẹp eo bạn, bịt miệng bạn lôi đi. Bạn vùng vẫy, kéo được tay hắn ra khỏi miệng, hét lên với mọi sức lực: " Park Jinyoung, cứu ta!"
Tên kia bịt mồm bạn lại, bạn chỉ còn biết rên ư ử trong cổ họng. Nhưng nhanh chóng bạn được thả ra mà nằm gọn trong vòng tay của người mà bạn gọi đến.
- Nàng có sao không?
Jinyoung đặt bạn xuống, bạn để ý tên thích khách kia đã cao chạy xa bay rồi. Hắn ôm bạn rất chặt, một lúc bạn mới nhận ra người bạn đang run lên trong sợ hãi. Hắn bế bổng bạn đưa về phòng, lấy khăn xoa lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của bạn:
- Ta xin lỗi, đã để nàng vất vả rồi.
Bạn để ý thấy cánh tay rỉ máu của Jinyoung, bạn cứ chăm chăm nhìn vào đó. Jinyoung lấy tay che đi, nhưng bạn kéo lại, lấy khăn mùi soa băng vết thương. Cũng may vết thương không quá nặng, bạn băng gọn gàng rồi nhắc:
- Cần thận tránh nước, rồi dùng rượu để tránh nặng thêm.
Bạn giật mình chợt nhận ra giọng điệu của mình có sự thay đổi. Từ khi nào mà bạn đã nhẹ nhàng với hắn như vậy, đến hắn cũng ngạc nhiên nhìn bạn. Hắn cười, hôn lên trán bạn:
- Ngủ đi, ta sẽ cẩn thận hơn.
***
Jinyoung cười thầm trong bụng. Nàng ấy đã bắt đầu mở lòng. Bảo bối của ta, không cần ngai vàng nữa, có nàng là đủ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip