Till the dusk in his mind
Tháng cuối của mùa đông bao giờ cũng lạnh hơn hẳn phần còn lại. Đó là kinh nghiệm Choi Soobin đã rút ra được sau 10 năm thực hiện nghĩa vụ ở làng TO và 2 năm bên cạnh anh người yêu là tiên đông xuất sắc nhất của mình - tất nhiên là trong bí mật rồi.
Khu rừng rợp bóng sơn trà đáng lẽ ra là niềm tự hào của mỗi một tiên mùa hạ, bởi sự diệu kì mà mỗi chiếc lá mang lại, bởi những thân cây đồ sộ đã bao bọc họ cả nghìn năm nay. Nhưng bằng một cách ngẫu nhiên đến tàn nhẫn - nó như một ranh giới được lập ra chỉ với nhiệm vụ chia cắt cậu với tình yêu to lớn nhất đời mình. Và chúa ơi, chẳng ai có thể biết được cậu đau lòng đến thế nào khi bản thân mình hoàn toàn không-đủ-khả-năng để có thể xuyên qua màn tuyết kia và đến bên anh đâu.
Soobin có thể là một thằng nhóc đầu nóng vừa qua tuổi trưởng thành - đặc điểm của hầu hết các tiên mùa ấm, nhưng chẳng có giống tiên nào gan lại lớn đến mức dám qua mặt trưởng làng để mang hẳn một anh người yêu về nhà.
Một chàng tiên thuộc về nửa kia bí ẩn của khu rừng.
...
"Này Junie à, đừng dậy vội mà, cho em ôm anh thêm chút nữa thôi. Đi mà ạ..."
Thôi nào. Hôm nay là ngày cuối cùng cậu và Yeonjun hyung quý giá của mình có thể nhìn mặt nhau trước khi anh biến mất cả tháng trời, ít ra thì cũng để cậu dùng chút bụi tiên lưu lại mùi hương của anh để có thể nương vào mỗi đêm khó ngủ chứ.
"Soobinie, đừng làm như thể em sẽ không gặp lại anh nữa."
Yeonjun đau lòng khi nhìn cậu tỏ ra rằng hai người họ sắp phải xa nhau sau một đêm quấn quýt không chút kẽ hở. Dẫu có vẻ kì lạ, nhưng dù cho có là tiên mùa đông thì anh vẫn luôn tận hưởng và tham lam góp nhặt những cái ôm ấm áp khi phải trở về từ chỗ cậu. Đã là thói quen khó bỏ trong suốt 2 năm ròng rã, Yeonjun yêu cái cách Soobin để dành riêng bầu trời mùa xuân nho nhỏ trong lòng mình cho anh chứ không phải cho thế giới ngoài kia.
Sau ngày hôm nay anh sẽ bước vào đợt ngủ đông kéo dài 1 tháng, khuôn mặt của cậu sẽ chỉ như mới gặp ngày hôm qua thôi, nhưng tại sao anh lại không nỡ thế này?
Chắc hẳn là do một chút ấm áp của Soobin vẫn còn lơ lửng trong cơ thể anh khi cả hai mới âu yếm ngày hôm qua, và cái cách cậu bạn trai nhỏ cứ liên tục vuốt ve eo anh như vậy khiến Yeonjun chẳng nỡ lòng nào rời đi trước. Ừ thì cũng như mọi lần khi chắc rằng những cơn gió tuyết đã che khuất bóng hình mình anh mới dám quay lại nhìn cậu đi khỏi, và tin Yeonjun đi, khoảnh khắc ấy anh chỉ tiếc rằng tại sao bản thân không cố hôn cậu nhiều hơn một chút.
"Yeonjun, em xin lỗi vì không thể đi qua phía bên kia với anh."
Chỉ những tiên được sinh ra từ nụ cười đầu tiên của mỗi đứa trẻ mới có khả năng đi lại giữa hai nửa khu rừng. Kì lạ rằng Soobin cũng vậy, nhưng cậu không được ban cho khả năng đó. Nhưng hơn cả, cậu vẫn luôn ám ảnh cái ngày cậu thấy Yeonjunie của mình khóc hết nước mắt khi nhìn họ đem cái thân thể héo úa khô quắp của cậu đi, để rồi lệnh cấm được ban ra và hai đứa phải nhìn nhau qua bức tường trong suốt mà không thể ôm ấp hay nghe được gì trong cả ba tháng.
"Nào bé cưng, em không thể trách mình khi em không có lỗi được. Chẳng phải anh vẫn qua được chỗ em hay sao, hả Binie bự."
Nhìn kìa, người yêu anh lại than thở tự trách mình như cậu vẫn làm mấy lần một tháng. Tiếc rằng anh chẳng còn nhiều thời gian cho tới lúc kì ngủ đông bắt đầu, nếu không anh đã chẳng ngần ngại mà nằm thêm chút nữa để được Soobin ôm vào lòng trước khi gửi lên bờ vai cậu một nụ hôn phớt nhẹ cuối cùng.
"Để em tiễn anh đến khu rừng nhé"
Lại là tạm biệt. Lại một người ở lại nhìn đối phương rời đi trước. Yeonjun ghét điều đó biết bao, nhưng người yêu anh thì không.
Một đặc điểm nữa của giống tiên mùa ấm - cứng đầu và khó thuyết phục. Ừ thì sẽ chẳng thành vấn đề nếu như anh nghiêm mặt và không cho cậu đi tiễn mình đâu, nhưng anh biết kết quả ngay sau đó sẽ là cậu phụng phịu ngồi một góc phòng, miệng liên tục 'Junie chẳng thương em nữa rồi'.
Ước gì có cách nào đó lấy được quả tim ra mà nói với em ấy rằng trái tim này chỉ đập vì mình em, Soobinie của anh.
Anh muốn ở bên cậu lâu hơn nên đã đề nghị cả hai cùng đi bộ, nhưng chỉ đến khi chắc chắn rằng không có ai có thể nhìn thấy họ trong khu rừng này nữa, Soobin mới chủ động nắm lấy bàn tay anh. Yeonjunie của cậu vẫn luôn xinh đẹp như ngày đầu hai người gặp mặt, ánh nắng le lói xuyên qua kẽ lá đọng xuống khuôn mặt ửng hồng của anh một chút, giống sự nóng bừng lên nơi gò má khi Soobin cài lên mái tóc hồng của anh nhành sơn trà trắng muốt.
Tay Soobin to hơn tay anh nhiều, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu luôn ở kèo trên trong những lần hai người đấu đá nhau. Ví như khi Yeonjun bất mãn về vấn đề gì đó mà không chịu nói chuyện với Soobin, cậu sẽ dùng một tay giữ cả hai tay của anh lên trên đầu, sau đó sẽ hôn đến khi nào anh mặt đỏ tim đập mà không thể giận cậu nữa.
Khi hoa trà nở, tiếng lòng của cậu lại chạm tới trái tim anh thêm chút nữa. Yeonjun luôn thấy được sự thuần khiết hơn cả những hạt bụi tiên quý giá nở rộ từ trong đôi mắt người anh yêu, một lòng trung thành tới mức cố chấp.
'Tới khi anh quay lại, em vẫn sẽ đứng đây chờ anh.'
Đã nhiều lúc Yeonjun tự trách mình vì lôi kéo Soobin - một cậu trai tươi sáng như những cánh hoa bồ công anh đầu hạ chỉ bởi thứ tình cảm sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Cậu đã cùng anh chơi đùa trong rừng ngày hôm đó, quên mất nhiệm vụ để rồi nước sông hôm đó lạnh ngắt còn lương thực thì héo úa hơn phân nửa.
"Soobin à. Thiên nhiên ngoài kia cần em như anh cần em vậy, anh không thể giữ em cho một mình anh được. Em hiểu không, bé yêu của anh?"
"Em biết, cục cưng à. Nhưng nếu thiếu anh, em sẽ chẳng thể gọi mùa xuân về nữa."
Không những dịu dàng, người yêu anh còn ngọt ngào như vậy, Yeonjun làm cách nào mới có thể ngăn bản thân mình hôn cậu ngay bây giờ được đây?
Nghĩ là làm, anh kéo cậu vào một nụ hôn không báo trước, nhưng lại đẹp đẽ hơn cả ngàn lời hoa mỹ anh có thể thốt ra vào lúc này. Yeonjun biết cậu đang phấn khích, bằng chứng là từng cánh hoa trắng tinh khôi đang bắt đầu rơi xuống như những hạt mưa bay - điều chẳng thể quen thuộc hơn mỗi khi hai người có một nụ hôn 'lén lút' phía sâu trong rừng.
Mọi thứ phép thuật tốt đẹp đều phải xuất phát từ những cảm xúc tích cực trong trạng thái thỏa mãn nhất của trái tim thì mới có thể thực hiện được. Soobin có thể cảm thấy tiếng lồng ngực mình đập rộn ràng, nó thôi thúc cậu ôm Yeonjun chặt hơn, hôn anh sâu hơn để bản thân có thể thấy đủ cho một tháng tiếp theo thiếu đi hình bóng dấu yêu của cậu.
Và khi Soobin cần làm cho hoa nở, hay làm tan đi lớp băng lạnh lẽo trên mặt hồ, cậu sẽ bất giác nhớ tới cảm giác mềm mại và nóng ấm nơi bàn tay khi cậu chạm vào anh mỗi buổi sáng sớm, trước cả khi những tia nắng có thể với tới. Hay cái môi chu lên đòi hôn để rồi phụng phịu khi cậu giả vờ quay lưng về phía anh ngay sau đó, tất cả đều là chất xúc tác cho phép màu đẹp đẽ nhất mà Yeonjunie của cậu ban tặng cho thế giới này. Nếu không có anh, cậu không thể làm được.
"Nếu em cứ hôn anh như thế này thì anh sẽ mơ về em trong cả kì ngủ đông mất Binie ơi"
"Ồ, em cầu còn không được. Nếu vậy bé sẽ không quên mặt em lúc chúng ta gặp lại nhau đâu nhỉ?"
Đã có một vài lần Yeonjun tỉnh lại và thiếu mất một phần ký ức khiến Soobin cô đơn liền mấy ngày sau đó. Ơn trời cái tác dụng phụ này không phải là vĩnh viễn và con mèo xinh đẹp lại quay về bên cậu sau khi nhớ ra mọi chuyện, để rồi ôm lấy cậu khóc vì lo lắng và ấm ức trong lòng anh khi hai người gặp mặt.
Chỉ là, Soobin vẫn là một cậu chàng ham vui và đôi lúc thể hiện cảm xúc hơi thái quá một tí, việc có một anh người yêu hoàn hảo không chê vào đâu được khiến cậu đôi lúc sợ hãi việc một ngày nào đó anh sẽ chê cậu trẻ con và rời đi. Thế nên dù chỉ là một ít thì cậu vẫn muốn thể hiện rằng mình là một chỗ dựa vững chãi và luôn sẵn sàng ôm chặt lấy anh như cả thế giới của mình mỗi khi cần.
"Dù sao thì anh vẫn luôn cảm nhận được em mà, ngay trong tim anh."
Hôn lên mí mắt và cầm tay cậu đặt lên lồng ngực, Yeonjun biết anh đã sẵn sàng rời xa mùa xuân của mình rồi. Nhưng chỉ ít lâu thôi. Vì anh biết rằng ngay khi mở mắt dậy anh sẽ được trở lại vòng tay người anh yêu.
"Junie ngoan, lúc gặp lại em sẽ mang mintchoco cho anh nhé?"
"Em chắc không? Là cái vị kem mà em bảo giống như kem đánh răng đó ư?"
"Chắc mà, chỉ cần anh thích em sẽ mang cho anh."
Thơm nhẹ vào môi mềm của Soobin, Yeonjun trở về với mùa đông vĩnh cửu phía bên kia khu rừng trước khi lưu luyến thêm chiếc má lúm đáng yêu.
Cậu nhìn anh biến mất sau màn tuyết dày, ánh hồng nơi mái tóc dường như vẫn còn trước mắt, nhuộm đỏ cả ánh bình minh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip