♧ 15♧

Trong biệt thự Min gia, không khí chỉ có thể dùng từ nguy hiểm để hình dung.

Từ lúc vào cửa đến giờ Min YoonGi chỉ ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt tuấn tú từ đầu đến cuối lạnh lùng không nói một tiếng, mọi người có mắt đều nhìn ra được anh đang rất tức giận.

Anh trừng không chớp mắt nhìn con mình đứng ở một bên, phía sau con là Son SeungWan, anh vạn lần không ngờ người phụ nữ này không cần hỏi anh có đồng ý hay không mà đã mang đứa bé đi ra ngoài, còn gây náo loạn ở cục cảnh sát.

Nếu không phải vừa vặn gặp được viên cảnh sát tuần tra, nói không chừng con anh giờ phút này đã trở thành con tin, bị cho vào một bao bố để ở nơi nào đó mà khóc cầu cứu rồi.

Mà điều khiến anh tức giận là, khi nhận được điện thoại của cục cảnh sát, anh thế mà lại lo lắng cho Son SeungWan.

Khi đó anh mới ra khỏi sân bay, ngay cả nhà cũng chưa về, công ty cũng chưa đến, đầu tiên đã thẳng tiến cục cảnh sát, mãi đến khi tận mắt thấy cô cùng con bình an vô sự thì tảng đá lớn dưới đáy lòng cuối cùng mới được hạ xuống.

Anh khai đao với con trước, lạnh lùng hỏi.

" Hôm nay đi ra ngoài, các người đã làm gì?"

Min JiHoon không yên đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu trả lời.

" Cùng… cùng mẹ đi ăn KFC, sau đó đi công viên…"

" Ngẩng đầu lên nói chuyện với ta"

Anh đè nặng cổ họng trầm giọng mệnh lệnh.

Min JiHoon rùng mình một cái, thật cẩn thận ngẩng đầu lên, giống như kẻ trộm mà nhìn ba mình, thân mình nho nhỏ không ngừng lui về phía sau, vô ý tựa vào người Son SeungWan.

Son SeungWan vỗ nhẹ bả vai cậu, tiếp thêm cho cậu dũng khí.

Min YoonGi mắt lạnh nhìn hành động của bọn họ, con ngươi tò mò mị lên. Người phụ nữ này… lúc nào thì cảm tình với con trở nên tốt như vậy ?

" Nói lại một lần nữa, hôm nay ra ngoài đã làm cái gì ?"

" Cùng… cùng mẹ…… đi…… đi ăn… Ken… Ken…"

" Không được lắp bắp"

Giọng nói nghiêm túc làm cho Min JiHoon sợ tới mức câm như hến, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cậu cố nén , không dám khóc ở trước mặt ba.

Son SeungWan không chịu được cúi người xuống ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.

" JiHoon ngoan, JiHoon đừng sợ, ba con chỉ dọa con mà thôi, không có việc gì, không có việc gì!"

Cô vỗ vỗ phía sau lưng con.

Anh bĩu môi( là Min YoonGi bĩu môi nhé các mẹ), hiển nhiên đối với bộ dạng mẹ hiền của cô giờ phút này thực không cho là đúng.

" Hiển nhiên cô còn không biết tính nghiêm trọng của việc này"

" Việc nào có nghiêm trọng, hiện tại không phải chúng tôi cũng chưa gặp sự cố gì sao? Hừ, tôi chỉ biết Hoonie căn bản có một người cha không biết tình thân, Min YoonGi, anh luôn suy bụng ta ra bụng người, anh hãy đứng ở lập trường con mình mà thay con suy nghĩ một chút đi, tôi nghĩ anh cũng không muốn có được một người ba máu lạnh giống như anh vậy chứ?"

Min YoonGi nghe thấy lời nói của cô tức giận đến vỗ bàn một cái, người phụ nữ này đang nói gì vậy, nói anh máu lạnh, cô ta đã mang đứa bé đi ra ngoài còn động đến cả cục cảnh sát, mới gọi là nhiệt huyết sao?!

Min JiHoon bị cơn giận của anh làm cho sợ đến run lên một cái, theo bản năng trốn vào trong lòng Son SeungWan, thở mạnh cũng không dám thở.

Trong ấn tượng của cậu, quan hệ của cha mẹ tuy rằng không tốt, nhưng từ trước đến giờ đều là mẹ kêu gào, ba rất lạnh lùng, ngay cả một chút biểu tình cũng không có. Hiện giờ ba lại rất giận dữ, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

" JiHoon, về phòng của con đi!"

Min YoonGi trầm giọng ra mệnh lệnh.

Min JiHoon lại gắt gao cầm lấy tay  Son SeungWan không buông, hít sâu một hơi, dũng khí mở miệng.

" Ba ba, ba đừng trách cứ mẹ, hôm nay vốn dĩ mẹ mang con đi ra ngoài, là vì… trước kia con rất ít đi ra ngoài, cho nên mới…”

Thật không biết có phải do cách giáo dục hiện đại của Min YoonGi rất thành công hay không mà Min JiHoon tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã có khí khái của đàn ông, muốn bảo hộ mẹ mình.

" Ta nói đi lên lầu!"

Giọng điệu tức giận làm Min JiHoon sợ tới mức nhịn không được cả người run lên.

Son SeungWan tức giận trừng mắt liếc anh một cái, lập tức cúi người xuống vỗ vỗ đầu Min JiHoon.

" Ngoan, con đi về phòng trước, chờ ba mẹ nói xong, mẹ lại tới phòng ngủ cùng con"

" Nhưng là…"

Cậu mang vẻ mặt đề phòng nhìn cơn thịnh nộ của ba.

" Không sao, mẹ đoán ba con…"

Cô liếc mắt nhìn Min YoonGi một cái.

" Hẳn là sẽ không định làm một kẻ giết người"

Min JiHoon mặc dù thực lo lắng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên lầu.

Thấy một màn như vậy, Min YoonGi không thể tin được, trước kia hai mẹ con xung khắc như nước với lửa, bây nay hiển nhiên lại ở trước mặt anh trình diễn loại tình huống này.

Anh chậm rãi từ sô pha đứng lên đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới hiển lộ một thân quần áo chật vật, đại khái là trong lúc giằng co với đám thiếu niên xấu mà bị rách .

Angel thật sự thay đổi, sở thích thay đổi, anh cảm giác tất cả đều thay đổi.

" Xem ra cô tựa hồ rất muốn làm một người mẹ hiền"

Nghe anh nói có ý châm chọc, cô không sợ cùng anh đối diện.

" Tôi nghĩ, đó là điều JiHoon cần"

" Hừ! Cô thật sự hiểu JiHoon cần cái gì sao?"

Giọng điệu của anh có chút đùa cợt.

" Min YoonGi, ở một phương diện nào đó anh thật sự là một người ba tốt, nhưng mà anh cũng không thể phủ nhận, ở một phương diện khác anh cũng thật thất bại"

Anh xác thực có được tài năng xuất sắc, nhà thiết kế Young danh tiếng cao nhất trong giới trang phục, cho tới bây giờ vẫn là thần tượng của cô, nghĩ đến khi vừa biết được Min YoonGi chính là thần tượng trong cảm nhận của mình, đáy lòng cô còn thực vui vẻ nhưng ở chung thời gian dài cô phát hiện Min YoonGi này căn bản chỉ là một đại bạo quân, bá đạo, chuyên chế, động vật máu lạnh không hơn không kém.

Anh nghe vậy trào phúng cười nói.

" Chẳng lẽ cô cho rằng tôi phải để cho con bị tên côn đồ bắt nạt mới là thương yêu con sao?"

" Tôi chỉ là cảm thấy một đứa bé sáu tuổi, ngay cả KFC là cái gì cũng không biết, thì anh quả thực đã xem con như chim hoàng yến mà nuôi trong một nhà giam hoa lệ rồi"

" Nha? Theo như lời cô nói, tôi hẳn là nên giảng giải cho con Mc Donalds và Pizza Hut là cái gì?"

" So với việc cái gì con cũng không biết thì tốt hơn nhiều"

" Nó muốn biết cái gì tôi đều đã cho nó biết"

Cô không cho là đúng.

" Phiên dịch thơ cổ, học thuộc một đống cổ văn. Nó mới sáu tuổi thôi, biết mấy cái này làm chi, tôi nghĩ anh căn bản là không biết giáo dục đứa bé như thế nào"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip