Chap 11

- Em ngồi đó đợi tôi chút.


Về tới nhà,Myung Soo bảo cậu ngồi ở phòng khách còn mình thì đi lên lầu. Ngồi thì ngồi,Sung Yeol không để tâm lắm đến việc anh lên lầu làm gì.


- Mợ hai! Mợ không sao chứ? - dì Kang lo lắng nhìn mặt cậu.


- Chỉ là hơi tấy đỏ chút thôi mà dì! Không có gì đáng lo lắm đâu. - Sung Yeol cười nhẹ. Dì Kang thật tốt. Dì thật sự lo lắng cho cậu. Sung Yeol có thể thấy điều đó qua ánh mắt của dì,nó không phải là sự lo lắng giả tạo. Tự dưng Sung Yeol thấy lòng ấm áp. Trước đây cậu đi đánh nhau đến mức rách cả áo,người đầy thương tích,mẹ cậu cũng chỉ nhìn qua một cái rồi xem như chưa thấy gì. Còn bây giờ,mặt cậu chỉ hơi tấy đỏ chút thôi mà dì Kang đã lo lắng như vậy. Nghĩ đến gia đình và chuyện trước đây,lòng cậu lại hơi chùng xuống.


- Mợ hai à! Tôi biết tôi nói điều này ra là không phải lắm nhưng...mợ hai với cậu hai đừng giận nhau nữa được không? Tối hôm qua,cậu hai đã ngồi ngoài cửa phòng suốt cả đêm đấy.


Sung Yeol ngạc nhiên,tựa hồ không tin những lời dì Kang nói là sự thật.


- Mợ đừng trách tôi nhiều chuyện nhé! Tôi thấy từ ngày có mợ về,cậu hai cười nhiều hơn hẳn. Từ lúc tôi làm cho cậu hai,đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hai vui vẻ tới như vậy.


- Trước đây Myung Soo khác lắm hả dì?


- Cũng không hẳn. Nhưng trước đây cậu hai lạnh lùng lắm. Nụ cười dường như là điều xa xỉ với cậu ấy. Cả ngày cậu ấy chỉ biết làm việc và làm việc mà thôi.


- Anh ta cũng phải ra ngoài gặp gỡ bạn bè chứ?


- Ít lắm mợ à. Có một vài lần cậu hai ra ngoài,sau đó trở về nhà trong tình trạng say khướt,miệng không ngừng gọi tên ai đó. Hình như là...


- Dì Kang à! Dì đem drap giường trong phòng tôi xuống giặt đi nhé!


Hai người giật mình. Myung Soo có lẽ là lấy đồ xong rồi,đang bước xuống cầu thang. Dì Kang "dạ" một tiếng rồi đi lên phòng thay drap giường.


Myung Soo bước xuống phòng khách ngồi bên cạnh cậu. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên xem xét một lượt rồi lấy một ít thuốc ra bôi lên đó. Sung Yeol liếc nhìn tuýp thuốc trong tay anh,thì ra lúc nãy anh lên đó là để lấy thứ này.


- Ngày mai là hết thôi. Không để lại vết bầm đâu.


Sung Yeol thấy hơi lạ. Da cậu vốn mỏng,chỉ cần va chạm mạnh là để lại vết bầm. Nhưng không mấy ai biết điều này,trừ F-team - những người trước đây từng đi đánh nhau cùng cậu. Tại sao anh cũng biết mà lấy thuốc bôi cho cậu?


Điện thoại cậu chợt reo lên. Là Dong Woo gọi.


- Alo!


"Nghe nói sáng nay có đứa gây sự với mày hả?"


- Ừ.


"Rồi nó bị ba đứa bây tẩn cho một trận?"


- Yup!


"Há há há há há!" - Dong Woo phá ra cười tựa hồ sung sướng lắm - "Hai thằng ngu! Gây sự mà không biết nhìn mặt đối tượng. May là không có thằng Sung Jong ở đó. Không là nó cào nát mặt hai thằng đó rồi."


- Mày vui quá nhỉ?


"Chứ sao? Tụi bây không bị gì là vui rồi. Tự nhiên có vụ đánh nhau này làm tao nhớ hồi cấp ba của tụi mình quá! Hồi ấy đứa nào nghe danh F-team của tụi mình là run như cầy sấy."


- Ừ! Hồi ấy vui ghê!


"Ê Ho Won gọi tao rồi! Cuối tuần nhớ đi đó!"


Sung Yeol bất giác liếc nhanh qua Myung Soo.


- Ờ...ừ...


"Tao cúp máy đây!"


- Cuối tuần em cứ đi với bạn đi! Nhưng hứa với tôi đừng uống rượu,cũng đừng về trễ. Được không?


Sung Yeol nhìn anh nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. Sao tự dưng anh lại thoáng thế?


- Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó,kẻo tôi lại đổi ý đấy!


Sung Yeol lập tức thu ánh mắt lại. Không cần biết mục đích của anh là gì,miễn anh cho cậu đi là tốt rồi.


Không còn việc gì nữa,Sung Yeol lên phòng ngủ. Sung Yeol thích ngủ. Vì ít nhất khi ngủ thì cậu sẽ không phải thấy điều mình không muốn thấy,không phải nghe điều mình không muốn nghe,và nhất là không phải suy nghĩ quá nhiều về những điều đang xảy ra. Có lần Ho Won đùa rằng,may mà cậu là kiểu người dễ bị đánh thức,chứ nếu không thì với cái tính hay ngủ này của cậu thì ông bà Lee đã ẳm cháu mệt nghỉ rồi. Sung Yeol cũng thấy lạ. Cậu tuy ngủ nhiều nhưng giấc ngủ không sâu. Chỉ cần ngủ say một chút là những giấc mơ kì lạ ấy lại xuất hiện.


Sân thượng lộng gió,tràn ngập ánh nắng. Hai bóng lưng ngồi tựa vào nhau,bình yên mà ấm áp. Người nam sinh đeo vào cổ tay Sung Yeol một chiếc lắc nhỏ.


- Sau này làm vợ anh nhé! Đây là lời hứa của anh. Hứa cho em một đời bình an vui vẻ.


"Đây là lời hứa của anh. Hứa cho em một đời bình an vui vẻ"


"Hứa cho em một đời bình an vui vẻ"


Sung Yeol choàng tỉnh,nước mắt ướt đầm khuôn mặt. "Hứa cho em một đời bình an vui vẻ". Không hiểu sao khi nghe đến câu đó,nước mắt lại bất giác tuôn rơi.


Myung Soo bước vào phòng,thấy cậu ngồi thẫn thờ trên giường,trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.


- Có chuyện gì vậy?


- Anh...có thể đưa tôi đến sân bóng đó không? Tôi...tôi muốn đến đó.


- Em...lại mơ thấy gì sao?


Sung Yeol gật đầu,vẻ mặt cậu rất khẩn trương,tựa hồ như nếu như không đi bây giờ thì cậu sẽ lãng quên mãi mãi điều gì đó.


- Được rồi em xuống nhà đợi tôi lấy xe.


Ngồi trên xe,Sung Yeol chăm chú quan sát cảnh vật hai bên đường. Cậu chợt có cảm giác thân quen,như thể cậu đã đi rất nhiều lần trong quá khứ vậy.


Đến sân bóng,Sung Yeol đứng tần ngần một chút rồi bước vào. Nhìn thấy trái banh bên dưới cột bóng rổ,cậu không tự chủ mà nhặt lấy,ném một cú ba điểm. Sung Yeol bỗng ngây người. Bởi vì trong lúc ném,một hình ảnh vụt qua đầu cậu.


-Em phải đứng ở đây,điều chỉnh tư thế một chút. Tốt! Bây giờ thì ném nào!


- A được rồi nè! Hay quá!


- Đương nhiên rồi! Em có thầy giáo giỏi như vậy mà. Tuyệt chiêu này anh chỉ dạy cho một mình em thôi. Đây là cú ném ba điểm của Kim...


Kú ức của cậu chỉ dừng lại ở đó. Sung Yeol thoáng run rẩy. Đôi mắt đào hoa của người nam sinh đó...đôi mắt lấp lánh sáng ngời đó...trông rất giống với đôi mắt của Kim Myung Soo!


- Sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào à?


Muyng Soo hơi lo lắng khi thấy gương mặt trắng bệch của cậu.


- Tôi không sao. Chúng ta về thôi!


- Làm ơn nói thật cho tôi biết đi! Thật ra anh là ai? Anh có liên quan gì đến quá khứ của tôi? - ngồi trên xe,Sung Yeol không kìm được nỗi hoang mang của mình.


- Nếu tôi nói tôi chính là người nam sinh trong giấc mơ của em,em có tin tôi không?


Sung Yeol kinh ngạc nhìn anh. Đúng là cậu không tin thật. Cậu vốn chưa từng gặp anh trước đây mà?


- Thôi bỏ đi! - Myung Soo thấy vẻ mặt đó của cậu thì nén tiếng thở dài,bật nhạc trong xe lên. Anh cũng đoán được là cậu không tin.
~ Only my shadow knows


How i feel about you


Only my shadow goes


Where i dream of you and me ~


Myung Soo vốn chỉ định mở nhạc lên để không khí trong xe bớt ngột ngạt một chút,không ngờ lại mở trúng bài này. Bài hát thật giống tâm trạng của anh lúc này. Tình cảm của anh,cảm giác của anh đối với cậu...chỉ mình anh rõ mà thôi.


∞end chap 11∞



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip