Chap 22
Sáng sớm,Sung Yeol đang ngủ thì bỗng thấy nhột nhạt khắp mặt. Cậu hé mắt ra. Trời ạ! Myung Soo đang hôn khắp mặt cậu.
- Anh đánh thức em à? - Myung Soo dịu dàng nhìn cậu.
- Anh đoán xem? - Sung Yeol hỏi ngược lại,giọng điệu có vẻ hơi cáu.
- Nhím nhỏ của anh ngủ có ngon không?
- Không ngon chút nào. Đây là buổi sáng tệ hại nhất cuộc đời em.
Sung Yeol không đùa. Đến gần sáng anh mới tha cho cậu. Bây giờ cả người cậu đều ê ẩm,thân dưới nhơm nhớp,đau buốt. Lúc uống say tỉnh lại cậu cũng không có cảm giác thê thảm như bây giờ. Đã vậy chợp mắt chưa được bao lâu còn bị anh đánh thức. Sung Yeol không cáu thì thật có lỗi với bản thân.
- Dù gì hôm nay cũng là cuối tuần. Em mệt thì ngủ tiếp đi. - Myung Soo ôm cậu vào lòng,để đầu cậu gối lên cánh tay mình.
Sung Yeol rúc vào mền tiếp tục ngủ. Vừa thiếp được một chút cậu lại cảm thấy mông mình bị sờ nắn.
- Myung Soo! - Sung Yeol nói mà không mở mắt.
- Sao?
- Bỏ bàn tay hư hỏng đó ra ngay!
Myung Soo phì cười:
- Được rồi! Không chọc em nữa.
Myung Soo nói thật. Anh để yên cho cậu ngủ. Đến lúc Sung Yeol tỉnh dậy thì đã gần trưa. Vừa mở mắt ra,đập vào mắt cậu là khuôn mặt ôn nhu như ngọc của anh.
- Giờ mới phát hiện ra nhím nhỏ của anh thích ngủ nướng. - Myung Soo chọc cậu.
- Anh còn không biết ai là nguyên nhân à? - cậu lườm anh một phát cháy mặt.
- Đi rửa mặt đi! Dì Kang dọn đồ ăn ra rồi đấy.
Sung Yeol lật mền ra bước xuống giường. Vừa đặt chân xuống sàn,cậu đã không kìm được mà nhíu mày.
- Em sao vậy? - Thấy Sung Yeol đứng không vững,Myung Soo vội đỡ cậu.
- Đau.
- Em đau ở đâu? Đau đầu à? - Myung Soo ngây ngô hỏi. Bắt gặp ánh mắt cậu,anh chợt hiểu ra. - Được rồi. Để anh bế em.
Myung Soo bế cậu vào phòng tắm vệ sinh cá nhân,sau đó bế cậu xuống phòng ăn. Trước khi ra khỏi phòng,Sung Yeol nhìn thấy đống drap mền lộn xộn trên giường. Cậu vỗ vai anh:
- Khoan đã! Để em thay drap giường với mền đã rồi hẵng xuống dưới.
- Để dì Kang làm là được rồi. Em đứng còn không vững thì làm được gì?
- Không được. Trên đó còn dính...của em và anh. Để dì Kang thay kì lắm.
Myung Soo bất lực nhìn cậu. Anh hít sâu:
- Để chút anh thay là được chứ gì.
Sung Yeol nghe vậy mới chịu để cho anh bế xuống phòng ăn. Đang đi Myung Soo chợt nghe tiếng cười khúc khích.
- Em cười gì?
- Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Trước đây em không nghĩ anh có tướng thê nô đến như vậy.
- Em đang vui sướng vì bắt anh hầu hạ em à?
- Em không hề bắt anh hầu hạ em nha. Đều là do anh tự nguyện thôi.
Myung Soo không nói gì,chỉ tủm tỉm cười. "Vì là em nên anh mới chiều chuộng. Người khác đừng hòng."
Sung Yeol ngồi trên sofa ngắm nghía chiếc lắc trên cổ tay mình.
- Em soi gì mà kĩ vậy? - Myung Soo tò mò.
- Anh không thấy lạ à? Những giấc mơ trước đây gợi cho em về nó,vậy mà em lại không có ấn tượng gì. Lại nói nơi em phát hiện ra nó lại là nơi em hiếm khi chạm tay vào nhất. Tại sao vậy?
- Có lẽ vì không muốn nhìn thấy nó nên em mới để ở đó chăng?
- Không lí nào! Nếu không muốn thấy thì em đã vứt đi rồi. Hà tất phải giấu kĩ như vậy?
- Vậy em nói xem vì sao em lại quên anh?
Sung Yeol nhíu mày suy nghĩ. Cậu cũng đang băn khoăn chuyện đó. Một lúc sau cậu lắc đầu:
- Chịu! Em không nhớ nổi.
- Đó em thấy chưa? Có những chuyện em vẫn chưa nhớ ra được. Như vậy thay vì phức tạp hóa vấn đề lên,thì em hãy đi theo hướng đơn giản một chút. Sự thật thì đến lúc nào đó cũng phải hé lộ thôi.
- Em hiểu rồi.
Chuông cửa vang lên,dì Kang vội vàng chạy ra mở cổng.
- Cậu hai! Bác sĩ Song đến đưa thuốc cho cậu. - Dì chạy vào thông báo.
- Vâng dì nói cậu ta đợi tôi một chút. - đoạn anh quay qua Sung Yeol - Em tự đi lên phòng được không?
- Được.
Sung Yeol ngồi xuống giường,mồ hôi vã ra như tắm. Chỗ đó vẫn âm ỉ đau mãi mà không dứt. Chưa bao giờ Sung Yeol cảm thấy đi từ phòng khách đến phòng ngủ lại gian nan đến như vậy.
- Em vẫn còn đau à?
- Ừ.
- Nằm sấp lại anh xem nào.
Sung Yeol nằm xuống giường. Myung Soo kéo quần cậu xuống xem xét. Tiểu huyệt của cậu sưng tấy,thậm chí còn có dấu hiệu hơi rách. Hèn gì cậu đau đến vậy. Myung Soo chép miệng tự trách mình không biết kiềm chế,lần đầu tiên của cậu mà anh lại khiến cậu chịu đựng nhiều như vậy.
Sung Yeol chột dạ,không biết có vấn đề gì không mà Myung Soo lại xem xét lâu đến vậy. Vừa định lên tiếng thì ngón tay của Myung Soo đã đi vào trong.
- Yah Myung Soo! Không được!
- Em nằm yên để anh bôi thuốc.
Sung Yeol thở phào. Cậu cứ tưởng anh...
- Lúc nãy anh đi lấy cái này à?
- Ừ.
- Có một tuýp thuốc thôi mà. Sao phải phiền bác sĩ đem đến tận đây?
- Không sao. Cậu ta là bạn của anh. Cậu ta suốt ngày ngồi trong phòng khám,anh cho cậu ta cơ hội đi lại,đỡ mắc bệnh thoát vị đĩa đệm về sau. Xong rồi!
Sung Yeol ngồi dậy. Cậu nhìn anh chăm chú.
- Em nhìn gì?
- Tại sao lại yêu em?
Sung Yeol biết câu hỏi này vừa ngớ ngẩn vừa vô nghĩa,nhưng không hiểu sao cậu vẫn muốn hỏi. Cậu thật không hiểu được,người như Myung Soo thứ gì cũng không thiếu,có biết bao nhiêu người muốn cung phụng chăm sóc anh,vì sao anh phải nhọc công vì cậu như vậy?
- Ừ nhỉ? Em không đẹp,hay cáu,kén ăn,nuôi lâu như vậy mà chẳng mập lên được bao nhiêu,hay nghĩ ngợi lung tung. Em nói xem,vì sao anh lại yêu em? Có phải anh điên rồi không?
Sung Yeol trợn mắt:
- Anh dám chê em?
Myung Soo cười xòa xoa đầu cậu:
- Anh đùa thôi. Yêu là yêu cần gì phải có lí do?
- Em không tin. - Cậu bĩu môi.
- Nếu em thật sự muốn biết thì có lẽ là do cảm giác. Em cho anh một cảm giác rất đặc biệt. Em khiến đối phương có cảm giác rằng em mong manh như làn gió xuân,nhưng lại rất quật cường,khiến người khác dù muốn bảo vệ em nhưng lại bối rối không biết phải làm thế nào,cứ như xương rồng vậy.
- Tại sao lại là xương rồng?
- Vì xương rồng cũng như em vậy,bên dưới lớp gai bao bọc cứng rắn là những giọt nước mắt màu xanh yếu mềm. Ngôn ngữ của xương rồng là sự kiên cường cô độc.
Sung Yeol mỉm cười,trái tim như vừa có lông vũ quét qua,mềm mại ấm áp. Sau F-team,chỉ có anh là hiểu được bản chất của cậu. Trước đây Sung Kyu cũng đã nói về cậu y như vậy,giờ lại đến lượt anh.
- Anh nói sai rồi. Em không cô độc nữa.
- Em vẫn còn. Có nhiều chuyện em vẫn cứ thích giấu trong lòng,không nói cho anh nghe. Chỉ khi nào em chịu nói thì lúc đó em mới hết cô độc.
- Không thèm cãi với anh. - Sung Yeol bĩu môi.
"Sẽ có ngày em có đủ dũng khí nói cho anh nghe những gì em suy nghĩ. Sẽ sớm thôi Myung Soo à!"
∞end chap 22∞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip