Chap 30
Myung Soo ngồi duyệt báo cáo. Anh không thể tập trung được. Đầu óc lúc nào cũng nghĩ về cậu. Không biết cậu thế nào rồi? Có ăn uống đúng bữa không? Buông tập báo cáo xuống,Myung Soo khẽ day trán. Cậu lúc nào cũng khiến anh phải lo lắng như vậy. Myung Soo đi ra hành lang,chợt anh thấy bóng Hye Ri lướt qua. Anh nhớ lại lời cậu nói ban sáng. Sung Yeol không phải kiểu người vô duyên vô cớ nghĩ xấu về người khác. Không lẽ có gì uẩn khúc trong chuyện này?
- Henry! Cậu gọi Chun Ji lên đây giúp tôi!
- Có chuyện gì vậy sếp? – Chun Ji nhanh chóng có mặt trong phòng của Myung Soo.
- Cậu giúp tôi theo dõi Hye Ri.
- Vâng ạ! – Chun ji gật đầu bước ra ngoài. Anh chàng này năng lực rất tốt,mỗi tội lầm lì ít nói,trước giờ chưa từng thắc mắc bất cứ chuyện gì mà Myung Soo giao. Vì vậy mà được Myung Soo tin tưởng giao nhiệm vụ theo dõi người khác.
- Sếp à! Có chuyện gì sao? Sao sếp lại cho người theo dõi em họ mình? – Henry không kìm được nỗi thắc mắc.
- Từ từ rồi cậu sẽ biết thôi. – Myung Soo úp mở.
Henry thất vọng bước ra ngoài. Sếp lúc nào cũng thích úp úp mở mở.
Myung Soo vừa về nhà đã gặp ngay khuôn mặt lo lắng của dì Kang.
- Ở nhà có chuyện gì sao dì? Sung Yeol sao rồi?
- Cậu hai à! Từ sáng đến giờ mợ hai không chịu ăn uống gì cả. Tôi có nói cỡ nào mợ cũng không chịu ăn,cứ nằm im tượng ở trong phòng thôi.
Myung Soo vừa nghe đến đó là cảm thấy máu trong người mình như sôi lên. Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Cậu cố tình đúng không? Cậu muốn làm anh đau lòng đến như vậy à? Cậu không thương anh,không thương bản thân mình nhưng phải thương đứa bé chứ?
"Em quá trẻ con rồi nhím nhỏ à!"
Sung Yeol nghe tiếng cửa phòng mở đầy thô bạo,không cần nhìn cậu cũng biết ai mở cửa. Y như rằng Myung Soo đứng trước mặt cậu,bá khí tỏa ra đến bức người.
"Hay thật! Đây là thái độ của người chồng đối với vợ mình! Khí thế cứ như sắp bức tử ai vậy!" – Sung Yeol mỉa mai trong lòng.
- Dì Kang! Dì mang đồ ăn lên đây. – Myung Soo quay qua dì Kang,hoàn toàn phớt lờ ánh mắt lãnh đạm như băng của Sung Yeol.
Dì Kang nhanh chóng mang khay đồ ăn khác vào phòng,sau đó lui xuống nhà bếp.
- Ăn đi! – Myung Soo ra lệnh.
Sung Yeol vẫn nằm im đó,tựa hồ không nghe thấy những gì anh nói.
- Em ghét đứa con này đến như vậy sao?
Nghe đến đứa bé,Sung Yeol bất giác sờ bụng mình. Ghét? Không! Cậu thương nó rất nhiều là đằng khác. Sung Yeol biết mình không ăn uống gì là không tốt cho đứa trẻ,nhưng chỉ cần nhớ đến những gì Myung Soo đã làm với cậu,Sung Yeol lại muốn tự hành hạ mình như vậy. Cậu muốn thấy biểu hiện hối hận của anh. Sung Yeol muốn biết,thấy cậu như vậy anh có đau lòng? Có nghĩ rằng anh là người khiến cậu ra nông nỗi như vậy? Nhưng hình như cậu đã lầm,vẻ mặt của anh hiện giờ chỉ là giận dữ. anh giận dữ vì cậu không nghe lời anh. Sung Yeol bỗng muốn tự cười vào mặt mình. Vậy mà cậu đã cho rằng anh yêu mình rất nhiều,nhưng hóa ra là cậu tự huyễn hoặc mình. Cậu đã sống trong niềm hạnh phúc mong manh do anh tạo ra quá lâu,đến nỗi cậu suýt quên mất anh là người lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào.
Myung Soo thật sự mất kiên nhẫn với cậu. Anh tiến đến bóp cằm cậu,ép cậu há miệng ra,đổ cháo vào miệng cậu. Sung Yeol vùng vẫy phản kháng,cậu hất đổ cả khay đồ ăn xuống đất. Mấy vết bầm tối hôm trước trên cằm cậu chưa tan đi đã chồng chéo thêm các vết mới.
- Em thật sự rất biết cách chọc cho tôi phát điên lên đấy Sung Yeol! – Myung Soo bực tức quát cậu rồi bỏ ra ngoài.
Sung Yeol nhìn đống chén dĩa vỡ do mình gây ra. Cậu bật cười. Thì ra anh mất kiên nhẫn với cậu như vậy. Anh hết yêu cậu thật rồi.
"Nhím nhỏ đáng thương của anh! Đừng quan tâm người khác nghĩ như thế nào về em nữa. Chẳng ai trong số họ yêu em như anh đâu!"
Nhớ đến những lời trước kia anh nói,Sung Yeol mỉm cười chua chát. Có lẽ...cậu không còn được nghe nữa rồi. Bởi vì tất cả những lời đường mật đó...đều là giả dối.
Myung Soo ngồi trong phòng làm việc cả đêm,anh cần để cho bản thân bình tĩnh lại. Anh đã cố gắng kiềm chế bản thân,cố gắng nhẹ nhàng với cậu. Nhưng mỗi khi cậu dùng ánh mắt lãnh đạm đó nhìn anh,Myung Soo lại không thể ngăn mình nổi nóng với cậu. Anh ghét ánh mắt đó. Ánh mắt đó không đơn giản là vì cậu giận dỗi anh,mà là cậu xem anh như người xa lạ.
- Aishhh sao gọi hoài mà không ai bắt máy vậy nè? Yeollie ơi là Yeollie! Mày chết ở đâu rồi?
Sung Jong bực bội tắt máy. Không hiểu Sung Yeol làm gì mà không nghe điện thoại của cậu. Sung Jong cảm thấy hơi lạ,vì dù Sung Yeol thỉnh thoảng vứt điện thoại bừa bãi ở đâu đó,nhưng chậm nhất là hôm sau sẽ gọi lại ngay cho cậu. Đằng này đã hai hôm rồi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Sung Jong khởi động xe. Cậu phải qua nhà Myung Soo một chuyến xem sao.
*King koong~*
Dì Kang chạy ra cổng mở cửa. Đập vào mắt dì là một người thanh niên có vẻ ngoài vô cùng thánh thiện,nụ cười thuần khiết như thiên sứ.
- Chào dì! Cháu là Sung Jong,bạn của Sung Yeol. Không biết Sung Yeol có ở nhà không ạ? – Sung Jong lễ phép chào. Thảo mai,miệng lưỡi chính là năng khiếu bẩm sinh của cậu.
Dì Kang nghe giới thiệu là bạn của Sung Yeol thì nhẹ nhõm trong lòng. Biết đâu cậu có thể khuyên nhủ Sung Yeol thì sao?
- Mời cậu vào nhà! Để tôi mời mợ hai xuống. – Dì Kang niềm nở.
- Không cần đâu dì! Để cháu lên phòng với Sung Yeol là được rồi.
Sung Jong đi theo dì Kang lên lầu. Cậu để ý thấy dì Kang tìm chìa khóa mở cửa phòng. Linh tính báo cho cậu biết có chuyện chẳng lành,lẽ nào Sung Yeol bị nhốt?
- Myung Soo đâu rồi dì? – Sung Jong khơi chuyện.
- Cậu hai đi làm từ sớm rồi ạ! – Dì Kang tìm được chìa khóa,tra vào ổ - À! Cậu khuyên mợ hai đừng bỏ bữa nữa giúp tôi nhé! Hai ngày nay mợ hai chẳng chịu ăn uống gì cả. Tôi lo lắm!
Quả nhiên có chuyện bất thường! Cái đuôi cáo của Sung Jong âm thầm thò ra ngoe nguẩy. Cậu trưng ra vẻ mặt thiên thần:
- Vâng ạ! Vậy dì xuống bếp nấu vài món mà Sung Yeol thích ăn mang lên đây đi ạ!
- Cám ơn cậu nhiều lắm!
- Không có gì! Sung Yeol là bạn cháu mà. À! Dì đừng khóa cửa nhé! Có cháu ở đây rồi,không có chuyện gì đâu.
- Dạ! – Dì Kang thật thà làm theo lời Sung Jong.
Sung Jong mở cửa bước vào,cậu ngay lập tức thấy một Sung Yeol không chút sức sống nằm trên giường. Lòng chợt nhói đau,Yeollie được bọn cậu yêu thương vì sao lại ra nông nỗi như vậy?
- Yeollie! Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Sung Jong bước nhanh lại giường,giọng nói đầy vẻ lo lắng.
Sung Yeol mở mắt ra. Là Sung Jong! Cậu ngạc nhiên ngồi dậy:
- Có chuyện gì sao?
- Câu này là tao hỏi mày mới đúng! Đã xảy ra chuyện gì vậy? – Sung Jong xót xa nhìn mấy vết tím đỏ trên người cậu.
Nhắc đến Sung Yeol lại thấy tuổi thân. Nén nỗi buồn cậu nói:
- Mọi chuyện không như tao nghĩ mày ạ! Anh ta không yêu tao.
- Anh ta ngược đãi mày đúng không? Vì chuyện gì?
Sung Yeol im lặng. Cậu nên nói gì đây? Mọi chuyện như tắc lại trong cổ họng khi cậu nghe hai chữ "ngược đãi" từ miệng Sung Jong. Thật không ngờ Sung Yeol cậu cũng có ngày bị người khác ngược đãi như vậy. Thảm hại biết bao nhiêu!
- Thôi kể sau đi! – Sung Jong thấy cậu im lặng thì cũng không ép – Bây giờ đi với tao!
- Đi đâu?
- Đi ra khỏi căn nhà này! Tao không thể để mày ở lại đây được! Mặc kệ mọi thứ đi! Không gì quan trọng hơn bản thân mày bây giờ đâu! – Sung Jong nắm lấy cổ tay cậu kéo cậu đứng dậy.
- Đi... - Sung Yeol ngập ngừng – Nhưng giờ không chỉ có mỗi mình tao...còn con tao nữa...
- Hả? Mày có thai rồi sao? – Sung Jong ngạc nhiên.
- Ừm. – Sung Yeol gật đầu.
Sung Jong suy nghĩ một chút. Cậu lên tiếng:
- Không sao! Về nhà riêng của tao. Mẹ con mày có Ji Ae lo. Đi nhanh lên kẻo dì Kang lên!
Nói rồi Sung Jong kéo cậu đi một mạch ra xe.
- Ơ mợ hai! Mợ hai đi đâu vậy? Mợ hai đừng đi mà! – Dì Kang chạy ra cổng nhưng đã muộn. Sung Jong đã đưa cậu đi mất. Dì Kang cuống cuồng gọi cho Myung Soo. Lòng dì run rẩy không ngừng. Myung Soo chắc chắn sẽ nổi giận rất khủng khiếp. Dì vừa sợ vừa lo cho Sung Yeol. Cậu đang yếu như vậy,còn đứa bé nữa. Ngộ nhỡ mẹ con họ có mệnh hệ gì dì biết phải làm sao đây?
∞end chap 30∞
chúc các readers đã đang và sắp thi làm bài tốt thật tốt \m/
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip