Chap 34


 - Con ơi...con ơi...con đừng đi...đừng đi mà...con ơi!

 - Nhím nhỏ! Nhím nhỏ! Em tỉnh rồi sao? Mở mắt ra nhìn anh này! Nhím nhỏ à! - Myung Soo vỗ vỗ lên mặt cậu,giọng nói gấp gáp.

 Sung Yeol hé mắt ra,đập vào mắt cậu là khuôn mặt lo lắng của Myung Soo.

 - Con...con chúng ta... -  Sung Yeol níu lấy tay anh.

 - Con chúng mình không sao rồi. Em đừng lo! - Myung Soo đưa tay lau vệt nước mắt đọng trên mặt cậu.

 - Em đang ở đâu vậy?

 - Em đang ở bệnh viện.

 Sung Yeol đã tỉnh táo hơn một chút. Mùi thuốc khử trùng đáng ghét trong phòng khiến cậu thấy khó chịu.

 - Myung... - Sung Yeol giương đôi mắt cún con lên nhìn anh.

 Myung Soo vừa nhìn là biết cậu muốn gì.

 - Vô ích thôi! Em bị dọa sảy. Bác sĩ nói em phải hạn chế vận động trong vòng một tháng,tốt nhất là không có chuyện gì thì nằm yên một chỗ.

 Sung Yeol xịu mặt xuống. Không được về nhà,phải nằm đây chịu đựng mùi thuốc khử trùng cả tháng chắc cậu phát điên mất.

 - Nói anh nghe! Lúc nãy em mơ thấy gì vậy?

 - Em mơ thấy con bỏ chúng ta đi.

 Myung Soo hôn lên má cậu:

 - Con vẫn ở đây với chúng ta. Em đừng lo lắng quá.

 - Ừm. - Sung Yeol gật đầu. Đứa bé bình an vô sự là tốt rồi. Đến giờ Sung Yeol mới quan sát kĩ Myung Soo. Trông anh có vẻ hơi tiều tụy. 

 - Anh bị thiếu ngủ à? Râu cũng không cạo nữa? - Cậu xót xa đưa tay vuốt ve chiếc cằm đã hơi lún phún râu của anh.

 - Uhm...từ lúc em hôn mê đến giờ,anh không dám rời khỏi đây. Anh sợ khi em tỉnh lại sẽ không thấy anh đâu.

 - Em đã hôn mê bao lâu rồi?

 - Hai ngày rồi.

 Sung Yeol trầm mặc. Anh đã thức suốt hai đêm liền rồi sao? Nghĩ đến thôi cậu đã thấy chạnh lòng. Chợt Sung Yeol nhớ ra một chuyện.

 - Hye Ri...

 Myung Soo ngập ngừng giây lát. Anh đáp:

 - Con bé mất rồi.

 Trong giọng nói của Myung Soo không tránh khỏi có chút buồn. Sung Yeol hiểu,dù gì đó cũng là đứa em mà anh yêu quí. Nay xảy ra chuyện như vậy,cô ta lại đột ngột mất,Myung Soo dù giận nhưng làm sao mà không buồn cho được?

 - Myung! Lúc trên sân thượng...Hye Ri có nói em vì anh...mà giành học bổng với Noh Min Woo. Là em hại chết Min Woo...nhưng cuối cùng thì anh vẫn bỏ rơi em. Là thật sao? - giọng nói cậu tràn ngập vẻ hoang mang.

 Myung Soo nắm lấy tay cậu trấn an:

 - Nó lừa em đấy. Mọi học sinh có thành tích xuất sắc đều có quyền tham gia giành học bổng đó. Thành tích của em tốt hơn Min Woo nên nghiễm nhiên học bổng đó là của em. Cậu ta không vượt qua được cú sốc nên tự tử,vì ban đầu cậu ta rất tự tin rằng mình sẽ có được nó. Còn em,em không giành học bổng đó để níu anh lại bởi thực chất thì anh đã lên đường qua Mĩ trước đó hai ngày. Con bé đã lợi dụng việc em mất đi kí ức để bóp méo sự thật.

 - Tại sao?

 - Anh không chắc lắm. Nhưng anh nghĩ chuyện này có liên quan đến chú anh. Vì chính ông ta đã làm hồ sơ đưa anh sang Mĩ. Và đi rất gấp. Lúc đó công ty gặp rắc rối nên ba mẹ anh không nghĩ ngợi nhiều mà đẩy anh qua đó. Vì chỉ có qua đó anh mới tìm ra cách để vực công ty dậy,nếu có rủi ro xảy ra thì anh cũng đã yên ổn ở đất nước khác,không bị chuyện của công ty làm ảnh hưởng đến tương lai.

 Sung Yeol im lặng. Chú của Myung Soo chẳng phải là chính trị gia Kim Young Hwan sao? Ông ta cũng liên quan đến chuyện này?

 - Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Đó chỉ mới là suy đoán của anh thôi. - Myung Soo kéo chăn lên cho cậu - Em ngủ thêm một chút đi!

 - Ừm. - Sung Yeol gật đầu. Anh nói đúng,vệc quan trọng nhất bây giờ là bé con vẫn bình an. Những chuyện khác...để sau vậy.

 Sung Yeol nằm thở dài trên giường. Cậu đã ở bệnh viện được một tuần rồi. Cậu sắp phát điên đến nơi vì không khí ở đây. Cộng thêm việc thai nghén khiến tâm tình cậu mỗi lúc một tệ,việc gì không vừa ý cũng có thể cáu gắt.

 - Nhím nhỏ! Uống sữa đi em. - Myung Soo đưa ly sữa vừa pha xong qua cho cậu.

 Sung Yeol nghiêng đầu tránh né:

 - Tanh lắm! Không uống đâu!

 - Sao lại tanh? Trước đây em vẫn uống được mà?

 - Không biết. Không uống đâu.

 - Em phải uống vì con chứ? Sáng giờ em có ăn uống gì đâu? 

 - Đã nói là em không uống đâu mà! - Sung Yeol gắt lên.

 Myung Soo cũng nổi nóng:

 - Em bướng bỉnh vừa thôi. Em không thương bản thân mình,không thương anh thì cũng phải thương con chứ? Em không ăn uống gì thì làm sao đứa bé khỏe được?

 - Ừ em bướng bỉnh như vậy đó. Anh có phải mang thai đâu mà biết được cảm giác khó chịu đến nhường nào. Anh có thương em đâu? Anh cứ mặc kệ em đi! - Sung Yeol nói đến đây thì tự nhiên nước mắt ứa ra. Người có thai đúng là nhạy cảm hơn bình thường mà.

 Myung Soo lúng túng khi thấy cậu khóc. Anh có cứng rắn đến đâu thì cũng chịu thua nước mắt của cậu thôi.

 - Thôi được rồi! Là anh sai! Không uống nữa,được chứ? - Myung Soo ôm cậu vỗ về - Nhưng em không thấy đói à? gần 7 giờ tối rồi?

 - Không. - Sung Yeol trả lời. Bỗng cậu nhận ra sáng giờ hình như Myung Soo cũng vì cậu mà chưa ăn uống gì. Sung Yeol bỗng thấy có lỗi. Cậu lại làm khó anh rồi.

 - Anh về nhà ăn cơm đi! Sáng giờ anh đã ăn gì đâu? - Sung Yeol nhẹ giọng.

 - Thôi anh ăn tạm cái gì là được rồi. Anh đi rồi ai chăm sóc em? - Myung Soo vuốt tóc cậu.

 - Nghe lời em về nhà ăn cơm đi. Anh bị đau dạ dày mà. Đâu thể ăn uống qua quýt được? Ở đây có y tá rồi,không sao đâu.

 - Vậy em ở đây nhé! Anh về ăn cơm xong rồi vào đây với em.

 - Ừm. Anh lái xe cẩn thận.

 - Ừ. 

 Myung Soo đi rồi,Sung Yeol liếc nhìn chồng tài liệu trên bàn trà. Từ hôm cậu nhập viện,anh cũng ở lì trong đây với cậu,công việc cũng mang vào đây giải quyết. Sung Yeol bỗng thấy vừa buồn cười vừa thấy thương anh. Ai mà ngờ được CEO của LK lại chiều vợ quá đáng như vậy chứ?

 Myung Soo đi được tầm ba mươi phút thì cửa phòng bỗng bật mở. Sung Yeol thấy hơi lạ,chạy xe về nhà rồi ăn cơm làm sao mà nhanh như vậy được? Ngay sau đó,cậu liền thấy quả đầu nâu vàng đặc trưng của ai đó.

 Henry xách một bao to tướng đi vào phòng Sung Yeol. Mặt mày cậu ta tái mét.

 - Cậu sao vậy? - Sung Yeol chống tay ngồi dậy.

 - Em gặp một người bị tai nạn trên hành lang. Anh ta chảy máu rất nhiều. - Henry vuốt vuốt ngực mình.

 Sung Yeol phì cười. Tội nghiệp Henry,từ sau hôm thấy cậu chảy nhiều máu như vậy,cậu ta đâm ra sợ máu luôn.

 - Cậu mang gì vào mà nhiều vậy?

 - À em mang đồ ăn vào cho anh. Anh muốn ăn gì nào?

 Henry vừa nói vừa lôi hết đồ trong bao ra đặt lên bàn. Sung Yeol trợn tròn mắt nhìn cái bàn đặt đầy đồ ăn. Nào là kimbap,cháo bò,canh gà,chocolate,bánh ngọt,cơm trộn,odeng,bánh gạo cay,bánh bao,khoai lang nướng,canh rong biển,canh kimchi... Cậu ta đang nuôi heo sao?

 - Cậu...dạo này được Myung Soo tăng lương cho à? - Sung Yeol nuốt nước bọt nhìn núi đồ ăn trên bàn.

 - Sao ạ? - Henry mải miết lấy đồ ăn ra - À không! Em không biết anh muốn ăn gì nên mua hết những món em thích vào cho anh chọn. Anh ăn cháo bò nhé?

 Sung Yeol đỡ trán. Cậu ta như vậy cũng có thể làm quản lý cấp cao cho công ty lớn sao?

  - Thôi! Tôi không ăn được đâu. - Sung Yeol bụm miệng. Không hiểu sao nghe mùi thức ăn là cậu lại thấy buồn nôn.

 - Ôi trời anh bị nghén rồi. - Henry lắc đầu,đoạn tìm trên bàn thứ gì đó - Đây rồi. Anh ăn xí muội tạm đi. Mai em mang cơm nắm xí muội vào cho anh.

 Henry dúi hộp xí muội vào tay Sung Yeol. Sung Yeol nhìn cái hộp trong tay mình. Nó kích thích vị giác của cậu một cách kì lạ. Sung Yeol nhón một miếng. Cậu ngạc nhiên vì vị ngon của nó.

 - Cái này ngon thật đấy! - Sung Yeol cảm thán - Henry này! Cậu có vợ rồi à?

 Henry đang nhóp nhép bánh bao,suýt nghẹn vì câu hỏi của Sung Yeol. Hai má cậu ta ửng hồng:

 - Đâu nào! Em còn chưa có bạn gái mà.

 - Sao cậu có kinh nghiệm vậy? Còn biết tôi bị nghén,muốn ăn gì nữa?

 - À! Là em đọc cẩm nang chăm sóc mẹ và bé của bạn em thôi. - Henry gãi gãi đầu cười.

 Trán Sung Yeol chảy đầy vệt đen. Henry...có sở thích kì lạ thật.

 - Cậu rất thân với Myung Soo à? - Sung Yeol tò mò.

 - Vâng. Anh ấy là đàn anh mà em rất quý từ hồi học đại học.

 - Myung Soo...lúc đó thế nào?

 - Sếp giỏi lắm. Học vượt chỉ trong ba năm là đã có bằng cử nhân loại giỏi. Suốt ba năm học,anh ấy đã làm được tám dự án lớn đấy. Em cũng được anh ấy kêu gọi vào làm chung hai dự án. Sinh viên cùng học mấy năm đó không ai là không biết đến Kim Myung Soo. Chỉ là...

 - Chỉ là sao?

 - Suốt mấy năm đó,kể cả sau khi theo anh ấy về nước,em chưa từng thấy anh ấy hẹn hò với ai. Có lần đi bar chung,em hỏi nhưng anh ấy chỉ nói là đang tìm kiếm người mà anh ấy yêu rất sâu đậm. Hôm đó anh ấy buồn lắm,uống rất nhiều nữa.

 - Vậy à? - Sung Yeol thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Cậu may mắn vì tìm được một người nặng tình với mình như vậy.

 - Thôi em đi nhé! Anh đừng nói với sếp những gì em kể với anh đấy. Sếp mà biết là em chết chắc. - Henry vừa nói vừa động tác cắt cổ.

 - Tôi biết rồi! Cậu đi về cẩn thận nhé.

 - Vâng! Anh nghỉ ngơi nhé.

 Sung Yeol mỉm cười nhìn cánh cửa khép lại. Thanh xuân cũng như mây trời,trôi đi mãi không níu lại được. Đáng mừng nhất của đời người là trong những năm tháng ấy,năm tháng mà bản thân chưa có gì trong tay,tìm được một người yêu mình bằng tất cả trái tim,tình nguyện nắm tay mình đi suốt quãng đời còn lại.

                                                   ∞end chap 34∞

-------

 - Chúc các bạn một cái tết vui vẻ,vạn sự như ý,nhiều sức khỏe và gom được nhiều lì xì ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip