chap 9
Sáng sớm Sung Yeol bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào ở dưới nhà. Cậu bực bội dụi mắt,lê bước xuống nhà dưới,miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Lee Ho Won ơi là Lee Ho Won anh chán sống rồi hay sao mà dám phá hỏng giấc mộng vàng của em? Có biết hôm nay em phải lên lớp không hả?
Vừa đặt chân xuống nhà bếp,đập vào mắt Sung Yeol là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp: nồi niêu xoong chảo bày đầy trên bếp,rau cải,vỏ củ quả rơi đầy trên sàn nhà.
- Baby à có ngon không?
- Bao ngon luôn! Dino của anh là giỏi nhất!
Sung Yeol nhìn qua phía bàn ăn,nơi phát ra giọng nói. Sung Yeol muốn rớt hàm trước cảnh tượng trước mắt: anh hai cậu đang ngồi trên ghế,ôm Dong Woo trong lòng,còn Dong Woo thì gắp đồ ăn cho anh ăn,hai người cười nói tình tứ,giống như đây là thiên đường chỉ có dấu chân của họ vậy.
- LEE.HO.WON JANG.DONG.WOO HAI NGƯỜI LÀM CÁI QUÁI GÌ TRONG BẾP CỦA TUI VẬY HẢ? - Sung Yeol nghiến răng trèo trẹo,gằn từng chữ một.
- A Yeollie dậy rồi hả? Mau vào đây ăn chung luôn đi! - Dong Woo huơ huơ cây đũa về phía cậu.
- Hey cái thằng này sáng sớm la lối ỏm tỏi cái gì? Bếp này là của em hồi nào? Anh dâu có công nấu cho em ăn mà em nói chuyện như vậy đó hả?
- Yeollie à,từ nay sáng nào anh dâu cũng nấu cho em ăn nhé! - Dong Woo cười tít,tay không ngừng gắp đồ ăn cho Ho Won.
- Wait wait wait! Chuyện này là sao đây hả giáo viên Ho?
- À là vầy,anh và Dino nhận ra là chúng anh không thể sống xa nhau được nên anh đã nói Dino dọn đồ về đây ở chung với mình. - Ho Won húng hắng giọng,bình thản trả lời như đây là lẽ đương nhiên.
- Anh...vậy còn em? Anh coi em là không khí sao? - Sung Yeol nghẹn lời. Cậu không ngờ anh mình mê sắc quên đi tình thân.
- Thì em vẫn ở đây đấy thôi. Còn nếu em thấy chật chội khó chịu thì có thể dọn qua nhà của Myung Soo ở. Anh thấy bên đó lúc nào cũng rộng cửa đón chào em đó. - Ho Won đáp lại tỉnh bơ.
- Anh đừng có mà ảo tưởng sức mạnh! - Sung Yeol hậm hực ngồi xuống ghế,đáp. Dù gì thì hôm nay cậu cũng phải lên lớp,không thể để bụng đói đi làm được.
Nhưng cuộc đời không trải toàn hoa hồng. Sung Yeol mới ăn được vài đũa đã phải đầu hàng. Làm sao mà cậu nuốt trôi được khi trước mặt là hai kẻ mặt trơ trán bóng coi cậu là không khí cứ âu yếm nhau,đút cho nhau ăn,thỉnh thoảng còn thơm nhau nữa mới ghê. Cậu dằn đôi đũa xuống bàn đánh "bốp",hậm hực lên phòng thay quần áo đi dạy.
Sung Yeol đi rồi,Dong Woo mới lên tiếng:
- Anh à làm vậy có ổn không? Nhìn Yeollie nó giận lắm đó. Mặt đen như đít nồi,mông vểnh ra ngoe nguẩy kia kìa!
- Uầy em lo gì chứ? Thằng nhóc đó hay thù vặt thù dai người ngoài đường chứ trong nhà nó không có giận lâu đâu. Bây giờ thì đút anh ăn tiếp đi! - Ho Won phất tay. Ai chứ thằng em đó anh rành quá rồi.
- Anh tự đi mà ăn. Yeollie đi rồi,không cần diễn nữa đâu. Anh đừng có mà lợi dụng! - Dong Woo đẩy Ho Won ra,trèo xuống khỏi người anh.
- Ơ sao lại trèo xuống?
- Chứ ngồi kiếu đó đau lưng muốn chết à. Ngồi lâu thêm chút nữa chắc em vẹo cột sống mất. - Dong Woo xoa xoa lưng,nhăn nhó nói.
∞∞∞
- Yah Nam Woo Hyun! Đứng dậy nói cho tui biết mạng điện là cái gì coai! - Sung Yeol vừa vào lớp đã bùng nổ. Trời sinh cậu có chất giọng khỏe cực kì,đã vừa chua vừa chói lại còn lớn thật là lớn. Niềm tự hào của cậu là giảng bài không bao giờ cần đến micro.
- Dạ thưa thầy... - Nam Woo Hyun quẹt mồ hôi. Xúi quẩy rồi,hôm nay đi học không coi ngày rồi - mạng điện là một cái chuỗi...trong đó có một cái chuỗi...cái chuỗi đó tạo thành mạng điện.
Câu trả lời huề vốn của Woo Hyun khiến cả lớp cười rần rần. Sung Yeol cũng không kìm được nụ cười trước câu trả lời chuối cả nải đó. Cậu ngoắc tay bảo thằng nhóc ngồi xuống:
- Cái chuỗi là một cái chuỗi. Ok! Big zero nha em. Đứa kế bên coai! Kim Sung Kyu!
- Dạ có em! - Sung Kyu run rẩy đứng dậy. Nó thầm rủa cái sự xui xẻo của Woo Hyun đã lây qua cho nó rồi.
- Nói cho tui biết coai chân không là gì?
- Dạ...chân không là chân hổng có mang dép!
Cả lớp lại được một phen cười rần rần. Sung Yeol đen mặt. Đúng là chủ nhiệm nào trò nấy,đao đần y như nhau. Sung Kyu đang ngơ ngác không biết mình vừa nói sai cái gì,định khều thằng bạn đang cười sằng sặc kế bên hỏi thì Sung Yeol lên tiếng:
- Nãy giờ em ngủ phải không?
- Đâu có đâu thầy?
- Vậy chứ tui hỏi môi trường chân không là gì sao em không trả lời mà đi trả lời tầm bậy cái gì vậy hả? Muốn lãnh big zero phải không?
Bây giờ thì Sung Kyu mới vỡ lẽ. Nó nhăn mặt:
- Aishhh thì ra là thầy hỏi cái đó. Sao nãy thầy không nói thẳng ra là môi trường chân không đi? Nói chân không không ai biết thầy muốn nói cái gì chứ?
- Á Thằng này ngon ta! Ngồi học không chú ý giờ còn trả treo với tui nữa phải hôn? Muốn làm phản hả?
- Đâu có đâu thầy! - Sung Kyu xị mặt. Tự nhiên giận dỗi ở đâu đi vô lớp này trút giận à.
- Chịu khó lãnh double big zero nha em. Ngồi xuống đi!
Cuối cùng thì tiết học kinh hoàng đó cũng trôi qua. Lũ học trò thở phào nhẹ nhõm nhìn Sung Yeol lả lướt ra khỏi lớp.
Sung Yeol đang đi trên hành lang thì gặp phải Sung Jong đang đi hướng ngược lại với mình.
*Sung Yeol's POV*
- A ha trời thương ta rồi! Vừa xử hai thằng nhóc kia xong giờ lại gặp Sung Jong. Dám hùa nhau nói xấu Sung Yeol này trên Fb. Mình mà không xử từng người một trong cái team nhiều chuyện đó thì mình không mang họ Lee nữa!
*end Sung Yeol's POV*
- Chào Sung Jonggggg~ - Sung Yeol bước tới chào Sung Jong,giọng ngọt ngào đến phát lợm.
- Ơ hơ...chào Sung Yeol... - Sung Jong bỗng thấy lạnh mình,cậu có cảm giác chẳng lành.
- Sung Jong à,bộ tớ dữ lắm sao?
Thôi rồi,vào chủ đề chính rồi. Sung Jong vuốt mồ hôi:
- Làm gì có! Trường này ai mà không biết Lee Sung Yeol nổi tiếng điêu...ủa lộn hiền lành đâu chứ!
- À vậy hả? Vậy mà có người nói tớ dữ đó. Buồn ghê luôn! - Sung Yeol bày ra vẻ mặt cáo già ra vẻ ngây thơ.
- Trời ơi ai mà kì ghê á. Tự dưng gieo tiếng ác cho người khác à. - Sung Jong ngày càng khâm phục trình độ nói dối không chớp mắt của mình.
Sung Yeol đang định nói thêm thì Sung Jong bỗng reo lên mừng rỡ:
- A chào Myung Soo. Tìm Sung Yeol hả? Cậu ấy đây nè. - nói rồi lủi đi một mạch không quay đầu lại.
Sung Yeol quay lại thì thấy anh đang đi về phía cậu. Cậu giận dỗi đánh vào ngực anh:
- Tại anh hết đó! Cậu ta đi mất rồi kìa!
- Thôi tha cho cậu ấy đi. - Myung Soo cất giọng ôn hòa.
- Tha cái gì mà tha? - Sung Yeol chanh chua cất giọng.
- Thì sáng giờ em làm tưng bừng trong lớp anh rồi còn chưa đã sao?
Myung Soo nhắc đến làm cậu nhớ tới chuyện của Ho Won. Cậu kể cho anh nghe chuyện hai người đó ăn hiếp mình ra sao. Anh gật gù:
- Ờ..ờ...ờ. Vậy bảo bối của anh thấy khó chịu lắm đúng không?
- Chứ còn gì nữa. Họ coi em như không khí á. - Sung Yeol ấm ức kể lể.
- Vậy thôi em dọn qua nhà anh ở đi cho thoải mái.
- Myung Soo cất giọng nuông chiều.
- Đã nói là em sẽ không ở chung với anh sớm như vậy mà!
- Nghe anh nói nè! Em qua nhà anh rồi,họ sẽ có không gian của riêng mình. Em sẽ không bị làm phiền,lại còn được ở gần anh. Với lại ở nhà anh em muốn làm gì tùy ý,không cần phải bận tâm có ảnh hưởng tới ai hay không. Hơn hết là em sẽ không phải chứng kiến mấy cảnh lửa rơm đó. Chẳng phải là tiện lợi đủ đường sao? - Myung Soo nói một tràng,chỉ hận không thể vác Sung Yeol về nhà mình luôn.
Sung Yeol nghe anh nói lời nào lời nấy đều hợp lý thì cũng hơi xiêu xiêu. Nhưng cậu vẫn thấy sợ. Ở chung một nhà lỡ anh nổi thú tính lên đè cậu ra bắn súng thì làm sao đây? Cậu vẫn chưa sẵn sàng đâu mà. Sung Yeol thầm oán thán trong lòng. Chẳng lẽ cậu nhất định phải lựa chọn sao?
∞end chap 9∞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip