Chương 50 : Duy trì sự tỉnh táo.

"Cốc cốc."

Đôi mày đẹp của Kim Myungsoo hơi nhăn lại. Anh nhìn ra phía cửa phòng làm việc, thấp giọng nói:

"Vào đi."

"Tổng giám đốc, đã đến giờ họp." Một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest màu xám mở cửa ra, cúi đầu chào Kim Myungsoo, cung kính nói.

Kim Myungsoo đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói:

"Biết rồi."

Thấy cửa đã đóng lại, Park Jiyeon ngẩng đầu nhìn Kim Myungsoo cười, cười đến giống một con hồ li nhỏ:

"Đột nhiên em phát hiện ra, những người thư ký nam của anh đều không tệ nha." Quả thật, sáu người thư ký nam của anh tuy mỗi người một vẻ, mỗi người một phong cách, lịch lãm có, lạnh lùng có, dịu dàng có v.v... nhưng tất cả đều rất trẻ tuổi, đẹp trai.

Kim Myungsoo rà soát lại diện mạo của từng người thư ký trong đầu, quả nhiên phát hiện ra, vẻ ngoài của bọn họ đều rất xuất chúng. Anh chống lại nụ cười má lúm đồng tiền của Park Jiyeon, nghĩ thầm: 'Có muốn anh điều bọn họ đi hết không hử?'

Park Jiyeon đặt hai tay lên cổ anh, nhìn anh ra điệu bộ 'anh hãy thành thật khai báo đi', hỏi:

"Có phải trước đây anh thích đàn ông không?"

Nhu cầu tình dục của Kim Myungsoo mãnh liệt như thế nào cô hiểu rất rõ, gần như cứ động một tí là anh động dục. Thế nhưng trước khi cô xuất hiện, xung quanh anh lại không có một người phụ nữ nào. Hôm nay nhìn thấy những người thư ký của anh, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện suy nghĩ - người này trước kia là gay.

Đầu Kim Myungsoo đầy vạch đen. Anh không nói gì lườm cô một cái. Anh có điểm nào để cô phải đưa ra kết luận này chứ? Anh kìm lại cơn kích động muốn mở tung đầu cô ra, nói nhấn mạnh:

"Anh không kỳ thị chuyện đồng tính luyến ái, nhưng anh cũng không phải là người đồng tính."

Đôi mắt lưu ly của Park Jiyeon chớp chớp, giống như một đứa trẻ đang tuổi tò mò, hỏi liên tiếp:

"Vậy trước kia anh đều dựa vào tay phải của mình để giải quyết dục vọng sao? Nhưng anh giải thích như thế nào về diện mạo của đám thư ký kia đây?"

Kim Myungsoo gỡ hai tay cô đang đặt trên cổ mình xuống, vừa đi đến bên cạnh chiếc ghế sofa cúi người nhặt chiếc điện thoại lên, vừa nhàn nhạt giải thích:

"Trước khi em xuất hiện, có thể nói anh được coi là thanh tâm quả dục(*), thi thoảng có ham muốn thì tự mình giải quyết thôi. Về phần những người thư ký kia thì anh chỉ có thể nói đó là do trùng hợp thôi."

(*)Thanh tâm: nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục dục thất tình.

Quả dục: nghĩa là phải tiết chế tất cả các ham muốn mà không riêng gì ham muốn sinh hoạt với nữ giới.

=>> Túm lại là đầu óc rất trong sáng, không có nhiều ham muốn tình dục a.

Thật ra nếu Yeonie không đề cập đến diện mạo của bọn họ, anh cũng sẽ không phát hiện ra vấn đề này.

"Vậy tại sao bây giờ dục vọng của anh lại lớn như thế?! Đừng tưởng là em không biết, cái gì hàng đêm đều chọc vào em nha!" Park Jiyeon nghe xong, kích động lên tiếng chất vấn.

Khóe miệng Kim Myungsoo phác lên một đường cong hoàn mỹ. Anh nhét chiếc điện thọai vào trong túi quần, đi đến trước mặt Park Jiyeon, cúi đầu xuống liếm liếm vành tai tinh xảo của cô, hài lòng khi thấy khuôn mặt cô đã chuyển sang màu hồng, dùng giọng nói mị hoặc thủ thỉ bên tai cô:

"Nó rất thích em, muốn được giao lưu với em hơn nữa, cho nên lúc nào cũng phải duy trì sự tỉnh táo."

". . . . . ." Trong tư tưởng của mỗi một người đàn ông, đều đã có sẵn một kẻ lưu manh.

Kim Myungsoo đã thành công khi thấy mặt Park Jiyeon càng lúc càng đỏ. Tâm trạng anh rất tốt, hôn một cái lên đôi môi ẩm ướt, xinh đẹp của cô, hỏi:

"Em muốn ở trong phòng làm việc chờ anh hay là muốn vào họp cùng anh?"

Park Jiyeon nguýt người đàn ông xấu xa kia một cái, lại không phát hiện ra hành động này của mình có bao nhiều phần nũng nịu cùng quyến rũ. Cô khoác tay Kim Myungsoo, dùng hành động bày tỏ cho câu trả lời của mình.

Park Jiyeon vừa bước vào phòng họp, đã bị hơn bảy mươi ánh mắt không hẹn mà đều vây hãm lại. Quan sát có, kinh ngạc có, tìm tòi nghiên cứu có . . . . . . Giống như không nhìn thấy người ta đang nhìn chằm chằm mình, cô ngồi lên trên đùi Kim Myungsoo không hề có chút áp lực nào.

Kim Myungsoo thấy tất cả mọi người đều nhìn người phụ nữ của mình thì rất khó chịu. Vèo vèo, hơi lạnh được phóng ra, khiến cho tất cả những người ăn mặc phong phanh như lạc vào giữa trời đông tuyết phủ.

Khả năng quan sát mặt để nói chuyện của những người trong phòng họp cũng không tệ. Nếu không nhất định bọn họ sẽ chẳng còn ngồi ở vị trí này ngày hôm nay nữa. Bây giờ bọn họ thấy sắc mặt của boss không tốt, liền vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt của mình.

"Giám đốc Byun, ông báo cáo trước đi." Kim Myungsoo đem tầm mắt rét lạnh như băng đặt lên trên người một người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói. Vừa lúc nãy, rõ ràng trong ánh mắt ông ta có thoáng qua tia thèm thuồng. . . . . .

Người đàn ông trung niên bị điểm tên mặt trắng xanh lại. Ông ta đẩy đẩy mắt kính lên, nâng cao cái bụng bia run run rẩy rẩy đứng dậy, bắt đầu đọc báo cáo tổng kết quý trước của mình. Không biết có phải là do ánh mắt của Kim Myungsoo quá áp bức hay không, mà người đàn ông đọc báo cáo cũng bị đứt quãng, không có chút tác phong lãnh đạo gì cả.

Kim Myungsoo không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn ông ta. Trong phòng họp chỉ còn lại giọng nói run rẩy của người kia, rất tức cười.

Trên trán người đàn ông trung niên đã toát mồ hôi lạnh, đôi môi cũng dần dần mất đi khí huyết.

Park Jiyeon nhìn người đàn ông trung niên, giống như đang xem kịch, trước cảnh ngộ của hắn cũng chẳng có chút đồng cảm nào. Mặc dù cô không biết đối phương đã chọc giận gì Kim Myungsoo, nhưng cho dù là ai, chỉ cần chọc vào người đàn ông của cô, nhất định sẽ phải trả cái giá tương xứng.

"Bịch!"

Kết thúc bài báo cáo, chỉ thấy người đàn ông trung niên ngã lăn ra đất, mất đi ý thức.

Nhất thời trong phòng họp liền trở nên rối loạn, trừ Kim Myungsoo và Park Jiyeon ra, tất cả mọi người đều đứng dậy, cuống cuồng nhìn người đàn ông đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất. Người thì rút điện thọai ra gọi cấp cứu, người thì làm các biện pháp cấp cứu cho ông ta.

Kim Myungsoo bình tĩnh thu hồi lại ánh mắt của mình, như không có việc gì nói với giám đốc nhân sự:

"Cơ thể của giám đốc Byun đã không thể chịu được việc tiếp tục ngồi ở vị trí 'quản lý' nữa rồi. Tĩnh dưỡng ở nhà sẽ phù hợp với ông ấy hơn."

Anh ôm Park Jiyeon đứng thẳng dậy, sau khi nói câu "Tan họp" liền ra khỏi phòng.

Sau việc này, để xem còn ai trong tập đoàn Kim Myungsoo dám nhìn chằm chằm phu nhân tổng giám đốc nữa không.

..............

"Đương gia, đã tra ra người đang âm thầm giúp đỡ Nhị đương gia rồi." Một người đàn ông mặc áo đen có dáng người cường tráng đi vào phòng khách của Oh gia. Hắn cúi người xuống 45 độ về phía người đang ngồi ở vị trí gia chủ, cung kính nói.

Lông mày Oh Sehun khẽ động. Hắn ưu nhã đặt ly trà trong tay xuống, nhẹ giọng lên tiếng:

"Ồ?"

Giọng nói không nóng không lạnh giống như cái máy của người đàn ông lại vang lên lần nữa:

"Người giúp đỡ Nhị đương gia là Kim Myungsoo của tập đoàn Kim Thị."

Đôi con ngươi màu xanh lam sâu thẳm như đại dương của Oh Sehun hiện lên một tia sáng tỏ. Dám đối nghịch với hắn, ngoài bang L Kim móc lối cùng Kim Myungsoo ra, đúng là hắn không thể nghĩ ra còn có người nào được nữa. Xem ra nước cờ thuê sát thủ giết Kim Myungsoo của hắn là quá đúng. Nhưng mà sao tới tận bây giờ vẫn chưa nghe thấy thông tin về cái chết của Kim Myungsoo vậy?

Hắn vẫy tay ra hiệu cho mấy người trong phòng khách rời đi, lấy chiếc điện thoại di động mấy hôm đều mang trong người ra, mở nhật ký cuộc gọi, đang định gọi cho số điện thoại duy nhất trong đó thì nhìn thấy một số xa lạ gọi đến. Rất khó nhìn ra lông mày của hắn hơi nhíu lại. Hắn ấn nút trả lời.

"Tôi đã đánh giá thấp thế lực đen tối của Kim Myungsoo."

Sắc mặt Oh Sehun trở nên nghiêm túc hẳn. Hắn thấp giọng hỏi:

"Thế nào rồi?"

"Hắn đã dẫn người tới hang ổ của tôi." Giọng nói khàn khàn lại truyền tới lần nữa.

Oh Sehun nghe xong, lông mày đã nhíu lại thành hình chữ "sông" (川). Không một ai biết được căn cứ địa của tổ chức sát thủ hàng đầu, ngay cả hắn cũng không biết, vậy tại sao Kim Myungsoo lại biết được? Chẳng lẽ bên cạnh Kim Myungsoo có kẻ phản bội của tổ chức sát thủ hàng đầu? Hắn dừng lại phán đoán, hỏi thẳng vào trọng điểm:

"Vậy anh gọi điện cho tôi là muốn như thế nào?"

"Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác một phen. Anh hãm chân thế lực đen tối của hắn, còn bên này tôi sẽ phụ trách việc giết người."

Oh Sehun cả kinh trong lòng, không hổ danh là tổ chức sát thủ hàng đầu. Cho dù chiếc điện thọai hắn dùng đã được xử lý qua, nhưng đối phương vẫn có thể tra ra được vị trí điện thọai phát ra. Hắn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay trỏ, hỏi:

"Giá tiền?"

"Tôi sẽ đền bù lại cho anh ba tỷ Dollar."

Oh Sehun suy nghĩ ba giây, cân nhắc được hơn một chút, khóe môi hắn nhếch nhếch lên, dùng giọng đầy sắc thái nói:

"Ba tỷ Dollar này anh không cần đền bù cho tôi... Tôi dùng nó để mua cái mạng của em trai mình. Sau khi Oh Kyung chết, chúng ta sẽ đề cập tới chuyện của Kim Myungsoo."

Nội bộ phải yên ổn mới có thể đánh phá giặc ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip