XIII/ MỘT BUỔI QUAY (phần 1)
Trời chuyển hạ. Sang tháng bảy rồi. Hình như năm nay thời tiết ôn hòa hơn. Bây giờ mới là sáng sớm nên cậu chưa thấy nóng bức. Cậu hát lung tung vài câu. Mùi xúc xích từ lò nướng khiến bao tử cậu cồn cào. Theo lịch làm việc, sáng nay N.A.T đi quay quảng cáo cho một loại nước giải khát mới. Cậu đã đọc qua kịch bản. Nội dung phần lớn đều phải quay ở sân bóng. Chắc chắn nhóm sẽ phải vận động mạnh. Vậy nên, cậu không muốn cho mọi người ăn quá nhiều vào bữa sáng. Với suy nghĩ chu đáo ấy, hotdog trở thành một lựa chọn hay ho.
Trong lúc chờ xúc xích chín, cậu mở vòi rửa rau. Nước trong vắt chảy trượt qua kẽ lá, thấm vào tay mát lạnh. Cậu vẫy tay cho ráo nước. Cậu nổi hứng muốn nghịch nước. Cậu áp bàn tay chưa khô vào má mình.
"Này, dơ quá!"
Cậu giật mình. Hắn bước vào bếp, mái tóc rối bù xù. Hình ảnh vụng về ấy xóa nhòa ấn tượng cao ngạo thường ngày. Phải rồi, dạo gần đây hắn tiết chế hẳn thái độ cao ngạo ấy. Nhất là với cậu. Có đôi lúc cậu hồ nghi, tại sao hắn có thể thay đổi bản tính của mình dễ dàng như thế. Cậu từng ra ý hỏi, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn không nói gì.
Hắn che miệng ngáp, mắt vẫn khép hờ. Hắn hoàn toàn chưa tỉnh ngủ. Cậu liếc đồng hồ. Mới sáu giờ sáng. Lâu nay ở cùng nhau, cậu đã hiểu hắn đến từng điều nhỏ nhặt. Hắn thường thức khuya. Mỗi buổi sáng, hắn luôn là người xuống phòng ăn muộn nhất nhóm. Dường như việc thức dậy sớm đối với hắn rất khó khăn. Đợi con mèo lười ấy đến gần, cậu vung tay vẩy nước vào mặt hắn.
"Tỉnh ngủ chưa?"
Hắn nhăn nhó cốc đầu cậu. Cậu buồn cười cái gương mặt cáu kỉnh khi phải dậy sớm. Ấu trĩ như một đứa trẻ. Cậu mang găng tay vào, mở lò nướng gắp xúc xích ra đĩa. Vẫn tập trung vào mớ xúc xích, cậu hỏi hắn:
"Vừa nãy anh bảo cái gì dơ?"
"Em dơ."
Hắn luồn tay qua eo cậu. Mùi tóc của cậu luôn dễ chịu.
"Em có làm gì đâu?"
"Nước rửa rau, em lấy rửa mặt. Dơ vậy còn gì nữa."
Hắn có vẻ đắc ý. Cậu bất ngờ nhúng tay vào tô rau đang ngâm nước rồi vuốt lên mặt hắn. Nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng. Đến khi từng giọt nước lăn dài từ trán xuống mũi, hắn mới định thần.
"Giờ thì anh cũng dơ rồi đấy."
Cậu cười khanh khách. Hắn không lau mặt, thản nhiên dụi đầu vào vai áo cậu. Cậu muốn vùng ra nhưng bị hắn siết chặt, đành thở dài đứng yên.
"Xong chưa? Để em còn làm tiếp."
"Vội gì. Bảy giờ tụi nó mới dậy."
"Ừm. Mà sao hôm nay anh dậy sớm thế?"
"Ngày đặc biệt mà."
Cậu lấy dao rạch bánh mì ra làm đôi rồi xếp rau vào.
"Ngày gì?"
Hắn cắn nhẹ bả vai cậu. Cậu rùng mình, hất hắn ra.
"Em đang cầm dao. Đừng làm em nhột."
"Em không biết hôm nay là ngày gì à?"
"Biết."
"Biết sao còn hỏi?"
"Thích."
Cậu trả lời cộc lốc. Hắn biết cậu đang cười. Thằng nhóc này chẳng bao giờ ra vẻ lạnh lùng được.
"Một tháng bảy, sinh nhật em."
"Tưởng anh không nhớ chứ."
Cậu bĩu môi. Hôm nay là sinh nhật cậu. Hôm nay, cậu tròn hai mươi tuổi. Đó là lý do sáng nay vừa mở mắt, cậu đã thấy vui. Cảm xúc vui vẻ ấy bơm cho cậu không ít năng lượng. Cậu sung sức hơn, khỏe khoắn hơn. Khởi đầu ngày mới quá tốt cho một buổi quay quảng cáo.
Cậu phát hiện hắn lén nhón một mẩu xúc xích cho vào miệng, liền vội vàng đập tay hắn.
"Không được ăn vụng."
"Anh đói."
"Của anh xong rồi. Mang qua bàn đi. Em ăn trước với anh. Lát nữa hai người kia ăn sau."
Cậu đưa hắn hai đĩa bánh mì đã kẹp xúc xích và rau, nhiều loại tương chạy ziczac phía trên nom khá bắt mắt. Đợi cậu rửa tay, hắn gặm trước một miếng bánh mì. Đến khi cậu ngồi vào ghế, cầm phần của mình lên, hắn đã ăn được phân nửa.
"Anh ăn cứ như bị bỏ đói cả tuần ấy nhỉ?"
"Đêm qua thức xem kịch bản nên anh đói."
"Sao không gọi em dậy nấu mì cho anh?"
"Thôi, để em ngủ. Em có thức khuya được đâu. Buồn ngủ rồi lại cằn nhằn. Nghe phát ghét."
Cậu cắn bánh mì, không thèm đôi co. Hắn ăn chậm lại. Cậu suy nghĩ một hồi, chợt nhớ đến chuyện vẫn còn thắc mắc.
"Anh Tùng. Em thấy anh thay đổi."
"Thay đổi gì?"
"Dạo này anh rất dịu dàng với em."
"Em tự tưởng tượng ra đấy."
Cậu biết hắn không muốn nhắc tới nữa. Cậu tiếp tục ăn. Hắn im lặng. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt cậu. Hắn chưa hiểu nhiều về cậu. Dù không muốn, hắn vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận. Cậu bộc lộ cảm xúc trực tiếp và quá dễ dàng để nhìn thấu. Nhưng đến khi cậu thực sự thu mình, hắn có nỗ lực gấp trăm nghìn lần cũng không thể nắm bắt được. Cậu lành tính và đơn giản. Tưởng rằng cậu có thể tha thứ mọi lỗi lầm. Tưởng rằng cậu có thể bao dung tất cả những điều tồi tệ mà người khác gây ra. Thì thật vậy. Nhưng sau cái lốt hiền hòa ấy là một trái tim quá dễ thương tổn. Cậu bỏ qua, nhưng cậu không quên. Như thể có một mũi dùi khảm sâu vào lòng cậu những đau buồn từng trải ấy. Bề ngoài an tĩnh giúp cậu giấu vùi một tâm hồn quá đỗi mỏng manh.
Sau cái ngày cậu gọi cho mẹ, hắn mới nghiệm ra điều đó. Hắn nhận ra, cái suy nghĩ đã nắm rõ cậu như lòng bàn tay của hắn thật ngu ngốc, thật sai lầm.
Vì cậu đã chịu nhiều đả kích tinh thần như thế, vì cậu tốt đẹp và yêu hắn nhiều như thế, hắn cảm thấy rất bất công nếu cậu phải chịu đựng sự xấu tính của mình. Hắn muốn dịu dàng với cậu. Hắn muốn khi hắn ở bên, cậu sẽ có cảm giác được che chở, chứ không phải cảm giác bị bắt nạt.
Hắn vốn định trả lời câu hỏi của cậu. Nhưng cậu hơi ngốc nghếch. Hắn sợ nếu nói ra, cậu sẽ hiểu lầm rằng hắn thương hại.
Cậu thả nốt miếng bánh mì cuối cùng vào miệng. Hắn nhìn cậu nhai bánh, viền môi dính lại một vệt sốt mayonnaise, không kiềm được bật cười. Cậu khó hiểu ngó hắn. Hắn nhích lại gần, chống tay lên thành ghế cậu. Hắn là người thích dùng hành động hơn lời nói.
Cậu vẫn ý thức được cả hai đang ở phòng ăn. Cậu đẩy ngực hắn, nhìn ra ngoài, thấp thỏm lo Sơn và Vũ xuống đột ngột.
"Chỗ này lộ thiên đó."
Câu cảnh báo của cậu lọt vào tai hắn không hề có một chút tác dụng. Hắn cười cười làm cậu nổi da gà. Hai cánh tay hắn tạo thành gọng kìm khóa cậu vào trong.
"Anh lau miệng cho. Nhanh mà."
Không chờ cậu đồng ý, hắn dán môi mình lên môi cậu. Lưỡi hắn lướt ngang lau đi vệt sốt. Cậu ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Mayonnaise hôm nay ngoài vị béo còn có vị ngọt.
Hắn giữ đúng lời, kkhông hôn sâu. Hắn nhanh chóng buông cậu ra. Liền sau đó, tiếng bước chân vang lên rõ rệt. Sơn và Vũ xuống cùng lúc. Sơn vẫn điềm đạm. Chỉ có Vũ là hăng hái ùa vào. Vừa sáng sớm mà giọng Vũ đã oang oang náo nhiệt.
"Lâm! Hoài Lâm! Happy birthday to you! Happy birthday to you!"
Vũ hát rống lên bài chúc mừng sinh nhật. Cậu mở tủ lạnh lấy cho Vũ một chai nước trái cây.
"Đấy! Ăn sáng rồi uống đi. Hôm nay làm hotdog đãi cậu. Nhớ tặng quà cho tớ."
"Tặng điện thoại rồi còn gì nữa!"
Vũ gào lên. Cậu đặt bánh mì xuống bàn.
"Đấy là quà của anh Sơn. Của cậu vẫn nợ."
Vũ mở miệng tính nói gì đó. Thằng nhóc háo thắng này một khi không vừa ý sẽ ngoác mồm cãi đến cùng. Sơn nhăn mặt ấn Vũ xuống ghế.
"Ngồi xuống! Ăn nhanh! Còn phải đi quay nữa! Lâm, ăn xong rồi thì lên phòng thay quần áo đi. Tối nay về sớm mua bia quậy một bữa."
"Okay anh."
Cậu hớn hở nhảy chân sáo lên cầu thang. Hôm nay là một ngày tuyệt vời! Nếu niềm vui cứ kéo dài thế này, cậu sợ mình sẽ cười mãi như thằng dở mất thôi.
Tám giờ sáng, cả nhóm đã yên vị trên xe di chuyển đến địa điểm quay. Đây là bước tiến đầu tiên trong sự nghiệp của cậu. Phải ghi hình và diễn như một diễn viên. Đoạn quảng cáo sáu mươi giây không có lời thoại này là một nhiệm vụ vừa sức. Cậu cố áp chế cơn hồi hộp bằng cách hít sâu, thở đều.
Như mọi lần, hắn nắm tay cậu. Cậu không để ý lắm, ngón tay lướt điện thoại thoăn thoắt để xem lại kịch bản. Đột nhiên, cậu thấy buồn buồn ở cổ tay. Hắn đang làm gì đó. Đến khi cậu đưa tay lên để xem thì hắn đã xong. Hắn hài lòng ngắm cái thứ đang vừa vặn ôm lấy cổ tay cậu.
Một chiếc vòng da. Rất mỏng, nhiều dây da đan chằng chịt vào nhau. Sợi dây ở giữa nối xuyên qua một mảnh kim loại. Có dòng chữ nhỏ được khắc ở trên. Là "Hoài Lâm".
Cậu ngơ ngẩn nhìn mãi chiếc vòng. Hắn đợi cậu nói gì đó. Một lời cảm ơn. Hay là câu "em yêu anh" chẳng hạn. Nếu cậu thật sự nói vậy, hắn sẽ rất sung sướng. Đấy chỉ là giả thiết đậm mùi ảo tưởng hắn vẽ ra trong đầu. Hắn biết cậu vốn cẩn thận. Có Sơn và Vũ đang cùng ngồi trên xe. Đời nào cậu dám bạo dạn như thế. Nhưng không thể im lặng mãi được. Tệ nhất cũng phải nói cảm ơn chứ!
Hắn sốt ruột nhìn cậu ngồi ngây người. Ánh mắt cậu hút chặt vào chiếc vòng như thỏi nam châm gặp sắt. Kiên nhẫn bị bào mòn, hắn vỗ vào má cậu.
"Này!"
Cậu quay sang nhìn hắn. Cơ mặt cậu thay đổi chậm chạp như một chiếc máy lâu ngày không được vận hành. Biểu cảm kì lạ ấy khiến hắn chột dạ.
"Sao vậy?"
Và, bừng lên. Cậu cười rạng rỡ. Nắng từ bên ngoài hắt qua lớp kính xe, rọi lên mặt cậu những tia chói lòa. Một hiệu ứng tình cờ đầy thú vị. Không cần qua photoshop, giây phút này, nụ cười của cậu thắp lên một vầng hào quang. Cậu sáng ngời. Cậu đẹp đến lặng người. Hắn vô thức miết tay lên môi cậu.
Cậu gạt tay hắn xuống, thì thào chỉ để riêng mình hắn nghe.
"Chưa bao giờ em có quà sinh nhật hết."
Hắn không nói được gì. Bây giờ hắn mới nhớ ra. Tuổi thơ cậu như vậy, lấy đâu ra quà sinh nhật chứ!
"Cảm ơn anh."
Hắn cười gượng. Cậu lại nói tiếp.
"Em thích lắm! Cực kì thích! Vô cùng thích!"
Hắn không cảm động. Hắn không vui mừng vì món quà được cậu đón nhận. Kì lạ, hắn thấy xót xa. Hắn muốn ôm cậu vào lòng. Nhưng có mặt Sơn và Vũ, đành thôi. Hắn siết chặt bàn tay cậu.
Trong một khắc, hắn đã khát khao được nắm tay cậu đến cuối đời.
....................
Hết phần 1 của chương này nhé. Mình định sẽ viết dài nên đành ngắt ra. Do cận Tết rồi, dọn dẹp các kiểu nên hơi bận. Phần 2 Lâm Lâm sẽ bị người ta chơi xấu, sẽ có đổ máu đấy :)) Nên mình muốn dành thời gian để viết cẩn thận :)) Hứa là sẽ ra nhanh thôi. Tối nay, hoặc ngày mai. Mình sẽ xong chương này trước Tết :)) Cuộc sống êm đềm của đôi trẻ bắt đầu có người thứ ba rồi. Là ai thì mình đã gợi ý từ chương trước :)) Mình rất cảm ơn nếu các bạn vote, comment động viên mình. Động lực này thật sự lớn lắm đó! ♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip