Chương 2

Na Tra, Kim Tra, và Mộc Tra cùng nhau bước vào khu vườn, nơi cây trái trĩu cành, quả chín vàng ươm đang đong đưa theo nhịp gió nhẹ. Cả ba đi dọc theo những hàng cây ăn trái, ngước lên ngắm những quả táo, quả cam, quả lê, tất cả đều đã chín tới, tỏa hương ngọt ngào.

Gió mơn man qua những lá cây, tạo ra những tiếng xào xạc, lướt nhẹ nhàng trên những cành cây đang mềm mại dưới ánh sáng mặt trời buổi chiều. Tiếng gà gáy xa xa, cùng tiếng chó sủa vọng lại từ trong nhà, tạo thành một bản hòa ca của thiên nhiên, khiến không gian trở nên sống động nhưng vẫn mang lại cảm giác bình yên đến lạ.

"Cây này quả to thật," Kim Tra cười, cúi xuống, vươn tay hái một quả táo đỏ mọng, đem lại cảm giác thanh mát, vừa sờ vào đã cảm nhận được độ giòn của quả. Anh đưa cho Mộc Tra, rồi tiếp tục chọn những quả khác.

Mộc Tra không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi tiếp tục thu hoạch những quả lê vàng ươm treo lủng lẳng trên cành cao. Tay cậu nhẹ nhàng bẻ cành, từng quả lê rơi xuống, phát ra những tiếng "tách tách" nhỏ. Cậu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy từng quả lê ngon lành trong giỏ, lòng cảm thấy thoải mái, như trút bỏ hết những lo âu trong lòng.

Na Tra đứng một chút phía sau, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn theo từng quả trái rơi xuống đất. Cậu ngửi thấy mùi thơm của trái cây trong không khí, nhưng trái tim lại như nặng trĩu thêm một chút. Tuy nhiên, sự kiên trì của hai anh trai khiến cậu không thể nào tiếp tục lẩn tránh mãi.

"Na Tra, em phải giúp chúng tôi hái trái cây chứ," Kim Tra nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy thuyết phục. Anh vươn tay tới, cầm lấy một quả táo chín và đưa về phía cậu, đôi mắt ấm áp như muốn truyền tải hết niềm tin vào cậu.

Na Tra nhìn quả táo trong tay Kim Tra một lúc lâu, rồi khẽ cầm lấy, cảm nhận được độ căng mọng và ngọt ngào. Cậu nhặt thêm một vài quả khác, rồi cùng hai anh tiến sâu vào vườn.

Tiếng lá cây bị bẻ gãy xào xạc dưới những bước chân của ba người. Mùi thơm của quả trái tràn ngập trong không khí, kết hợp với tiếng động của cành cây bị bẻ gãy, tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp mà cũng thật yên bình. Tiếng mưa lúc nãy đã ngừng, để lại không gian vườn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của thiên nhiên và tiếng cười nói của ba anh em.

"Được rồi, chúng ta đã thu hoạch đủ rồi, về thôi," Mộc Tra nói, tay đầy giỏ quả. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dần sáng lại, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm. Họ đã có một khoảng thời gian thư giãn giữa thiên nhiên, và chính điều này đã giúp Na Tra phần nào vơi đi nỗi buồn trong lòng.

Kim Tra vươn tay về phía Na Tra, nở nụ cười rạng rỡ. "Đi thôi, em. Cả gia đình mình cùng về nhà thôi."

Na Tra nhìn về phía hai anh trai, thấy trong mắt họ không chỉ là sự quan tâm mà còn là sự ấm áp mà lâu nay cậu luôn cần. Cậu khẽ mỉm cười, gật đầu, và bước đi theo hai anh về nhà. Những bước chân họ vang lên trên con đường đất nhỏ trong vườn, với tiếng động của lá cây khô dưới chân và tiếng gió thổi qua những đám mây, tạo nên một khoảnh khắc thật bình dị, đơn giản, nhưng lại sâu lắng trong lòng Na Tra.

Khi ba người trở về, tiếng chó sủa, tiếng bếp lửa đun sôi, tiếng chén đĩa va vào nhau trong nhà tạo thành một không gian sống động, nơi mà gia đình luôn ở bên nhau, san sẻ mọi niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.

Sau khi thu hoạch xong, ba anh em cùng nhau mang giỏ trái cây vào trong nhà. Những tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng cành cây kẽo kẹt khi họ đi qua vườn, hòa cùng tiếng gió thoảng qua khiến không khí trở nên thư thái đến kỳ lạ. Khi họ vào đến nhà, tiếng cửa gỗ mở ra với tiếng "cọt kẹt", và trong nhà, âm thanh của bếp núc vang lên lách cách, tiếng xoong nồi va vào nhau, những mùi thơm từ món ăn của Ân phu nhân đang nấu tạo ra một không gian vô cùng ấm áp.

Ân phu nhân đang bận rộn trong bếp, tay cầm chảo, vừa đảo vừa múc thức ăn ra đĩa. Tiếng nồi canh sôi sùng sục, mùi hương nức mũi của các món ăn khiến cả ba người đều cảm thấy cồn cào bụng. Mùi cơm nóng hổi, canh ngọt mát, cùng những món ăn gia truyền được nấu bằng tay khéo léo của Ân phu nhân làm bữa ăn thêm phần trọn vẹn.

Kim Tra khẽ cười, bước tới gần Ân phu nhân. "Mẹ ơi, hôm nay chúng con hái được nhiều trái cây lắm." Anh đặt giỏ trái cây lên bàn, trái cây tỏa hương ngọt ngào làm không gian thêm phần sống động. Mộc Tra đứng bên cạnh, cũng đặt giỏ lê lên bàn, thở dài hài lòng. "Được ngồi ăn cơm cùng gia đình thật là tuyệt vời."

Ân phu nhân quay lại, nhìn thấy ba người đứng bên cạnh, ánh mắt bà hiền hòa như từng cơn gió nhẹ nhàng xoa dịu trái tim mỗi người. "Cảm ơn các con, ngồi xuống ăn cơm đi, mẹ đã nấu xong rồi." Bà cười dịu dàng, đôi tay vẫn không ngừng công việc trong bếp.

Na Tra đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn theo bàn tay của mẹ, cảm nhận sự ấm áp của gia đình trong không gian này. Cậu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bàn. Tiếng ghế gỗ kêu "cọt kẹt" khi Na Tra ngồi xuống, rồi tiếng muỗng nhẹ nhàng chạm vào đĩa thức ăn vang lên trong không khí. Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng ăn uống nhẹ nhàng và tiếng gió thổi qua khung cửa.

Mỗi bữa cơm không chỉ là thời gian để thưởng thức món ăn ngon mà còn là lúc gia đình quây quần bên nhau, trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện đời thường. Kim Tra cười, kể về những chuyện thú vị trong chuyến đi thu hoạch trái cây, khiến Mộc Tra và Na Tra không nhịn được cười theo. Ân phu nhân cũng tham gia vào câu chuyện, giọng bà nhẹ nhàng, ấm áp, kể lại những câu chuyện xưa cũ mà mỗi lần nghe lại làm lòng mọi người thêm phần ấm áp.

Bên ngoài, trời dần chuyển sang chiều, những đám mây trắng trôi chậm rãi trên bầu trời xanh, gió thổi qua khiến những chiếc lá cây lay động nhẹ nhàng. Trong không gian này, với những tiếng động nhỏ từ thiên nhiên và âm thanh ấm áp từ gia đình, họ cảm nhận được sự bình yên, là nơi mà mỗi người có thể tìm về sau những ngày dài đầy bão táp.

Na Tra thở dài, nhưng lần này không phải là sự trĩu nặng trong lòng như trước nữa. Cậu cảm thấy ấm áp, cảm nhận được sự chăm sóc, yêu thương của mẹ và hai anh. Trong bữa cơm này, cậu tìm thấy sự yên bình, nơi mọi nỗi lo âu dường như tan biến, chỉ còn lại sự đoàn kết và yêu thương trong gia đình.

Khi bữa cơm kết thúc, tiếng muỗng chén được thu dọn, tiếng bát đĩa được rửa sạch vang lên trong căn bếp. Kim Tra và Mộc Tra giúp Ân phu nhân dọn dẹp, còn Na Tra ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài vườn. Những âm thanh quen thuộc lại vang lên trong không gian: tiếng gió xào xạc qua những tán cây, tiếng động vật nhỏ trong rừng, tiếng chim hót líu lo. Mỗi âm thanh đó đều khiến cậu cảm thấy dễ chịu, như được hòa vào thiên nhiên, và như một lời hứa rằng trong gia đình này, cậu sẽ luôn được yêu thương và che chở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip