Nước mắt đột nhiên xuất hiện

Kết thúc tang lễ, mọi người đều đi làm việc riêng của mình. Sau khi đã ăn xong bữa sáng được chuẩn bị bởi các cô gái, vài nhóm người họp lại với nhau để tham gia trận đấu, cũng có vài người ở lại trong phòng ăn cùng nhau trò chuyện. Aesop không để tâm đến cuộc vui của mọi người, cậu lê từng bước chân nặng nề đi về phòng của mình. Emily nhìn thấy Aesop uể oải như thế thì không yên tâm chút nào, bèn bước tới chỗ cậu hỏi thăm một chút.

"Aesop, cậu có ổn không thế? Lúc nãy tôi thấy sắc mặt cậu rất tệ..."

"Tôi ổn mà, chị không cần bận lòng đâu", Aesop trả lời bằng giọng điệu thều thào khản đặc.

"Cậu bị cảm rồi Aesop", Emily vừa đưa tay lên trán cậu vừa tắc lưỡi, "Đến phòng của tôi đi, tôi sẽ cho cậu ít thuốc."

Aesop không thể từ chối được. Emily lúc nào cũng rất cương quyết, nhất là đối với chuyện bệnh tật của người khác. Thế là Aesop phải ngoan ngoãn theo sau Emily đến phòng của cô.

Phòng của Emily rất ngăn nắp và có một hương thơm rất dịu nhẹ làm ai cũng cảm thấy thoải mái. Aesop không dám nhìn lung tung trong phòng phụ nữ, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống. Emily lấy từ trong tủ một vài vỉ thuốc rồi đưa nó cho Aesop, dặn dò cậu rất kĩ càng về liều lượng thuốc và thời gian uống. Lúc Aesop định đi ra khỏi phòng, Emily vẫn cảm thấy cậu không ổn lắm, mới gọi cậu lại.

"Aesop, cậu nói chuyện với tôi một lát được không?"

Aesop rất muốn về phòng, nhưng giọng nói êm ái của Emily rất có sức hút, làm ai nấy đều muốn nghe mãi. Aesop cũng không phải ngoại lệ. Ngoại trừ Naib, bác sĩ Emily là người thứ hai trong trang viên khiến cho Aesop luôn cảm thấy dễ chịu. Âm điệu của cô, cách cô đưa ra từng cử chỉ, hành động, cả những lời khuyên của cô đều khiến Aesop nhẹ lòng nhiều. Thế nên, cậu quyết định sẽ ở lại thêm một lúc nữa. Aesop tiến về phía chiếc ghế gỗ rồi ngồi đối diện với Emily đang nhìn cậu đầy trìu mến.

"Cậu có biết điểm khác nhau giữa công việc của tôi và cậu là gì không?"

Aesop lắc đầu.

"Tôi không bao giờ muốn thấy bệnh nhân của mình chết, còn khách hàng của cậu thì luôn là người chết."

"..."

"Tôi rất nể phục cậu, Aesop. Không nhiều người có đủ can đảm để đối diện với một xác chết chứ đừng nói là chạm vào nó. Vậy, cậu cảm thấy thế nào mỗi khi cậu chăm sóc cho xác chết, hả Aesop?"

"Tôi không rõ... Hưng phấn, chăng?"

"Nhưng rõ ràng cậu không cảm thấy như thế khi tẩm liệm cho Naib."

Aesop bất ngờ đẩy ghế đứng lên. Cậu không muốn nói về chủ đề này một chút nào, lúc này cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

"Bình tĩnh đi Aesop. Tôi có vài điều muốn nói."

Rốt cục, Aesop vẫn đứng lại nhưng không nói gì cả.

"Cái chết luôn thật đáng sợ, Aesop. Không ai muốn chứng kiến người thân thiết của mình phải ra đi cả. Tôi tin chắc cậu cũng cảm thấy như thế. Nhưng nếu điều không mong muốn đã xảy ra rồi, chúng ta còn có thể làm gì khác đây?"

"..."

"Con người không chỉ có một động lực sống, và tôi tin chắc cậu cũng vậy. Trước khi gặp Naib, cậu đã sống vì điều gì, Aesop?"

Aesop đã sống vì điều gì?

Cậu cũng không biết nữa.

Những ngày buồn tẻ trong quá khứ cứ trôi qua như một qui luật tuần hoàn. Cậu cứ sống, bởi vì ba mẹ đã ban cho cậu sinh mệnh, vì thời khắc cậu chết vẫn chưa tới. Đó là lí do vì sao Aesop luôn nghĩ con người khi chết đi mới bắt đầu một cuộc đời mới có ý nghĩa hơn ở thế giới bên kia, vì quãng thời gian họ từng trải qua đều thật vô vị. Aesop đã luôn sống như thế, phó mặc bản thân cho xã hội xô bồ và nghiệt ngã chẳng mảy may có chút tình thương nào. Đến lúc gặp được Naib, Aesop mới hiểu ra cuộc sống này còn có chút ý nghĩa. Nhưng bây giờ, mọi ý nghĩa đều sụp đổ, cố gắng sống tốt cũng đâu có nghĩa lý gì nữa?

"Naib chưa bao giờ muốn thấy cậu như thế này, Aesop. Nếu như lúc này mà trời có mưa, chắc chắn là Naib đang đổ lệ vì người cậu ta yêu đang hành hạ bản thân mình."

Aesop giật mình, cổ họng cậu cứng đờ trước lời nói của Emily. Cô bác sĩ vẫn thật sắc sảo, cô có thể nhận ra mọi điều mà người trong trang viên cố giấu kín. Đến cả chuyện thầm kín nhất trang viên – việc Naib và Aesop hẹn hò, cô cũng có thể biết được, thì hiện tại trong lòng Aesop đang chất chứa những cảm xúc hỗn độn nào, nhất định đều đã bị đôi mắt của Emily nhìn thấu.

"Tôi biết là cậu cũng đã chấp nhận được thực tại rồi, nhưng sao cậu vẫn ôm khư khư nỗi đau trong lòng mình vậy, Aesop? Giải toả nó chẳng phải sẽ khiến cậu nhẹ nhõm hơn sao?"

"..."

"Cậu hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ nói với mọi người rằng cậu đang bệnh, không có ai đến làm phiền cậu đâu."

"Cảm ơn Emily. Tôi đi đây."

Aesop lảo đảo quay đi, cố gắng không để bản thân gục xuống trước khi về tới phòng. Aesop vội khoá cửa lại rồi ngã ra giường. Mặt cậu đỏ cả lên, đôi mắt lờ đờ nhìn ra cửa sổ. Nếu như có một cơn gió nào đó lùa được qua khe cửa sổ, liệu nó có cuốn bay được nỗi lòng của cậu đi mất không?

"Em phải làm sao đây, Naib..."

Không có anh, mọi thứ đều vô nghĩa.

"Chúng ta không thể trở về lúc trước sao?"

Thời gian chúng ta đã trải qua cùng nhau, đều đẹp đẽ đến đau lòng.

"Em chỉ cần anh, Naib..."

Nhưng chúng ta chẳng thể mãi ở bên nhau.

Những tiếng động lách tách trên trần nhà mỗi lúc một lớn. Mưa đã rơi bên ngoài cửa sổ, những giọt mưa còn luyến lưu bầu trời xanh, bám víu vào khung cửa sổ. Chúng sợ hãi mặt đất lạnh lẽo, vì khi đó rơi xuống đó rồi, chẳng ai biết chúng sẽ đi về đâu. Cái lạnh càng khiến đầu Aesop đau buốt hơn, nhưng cậu vẫn cố gắng gượng dậy để nhìn mưa rơi.

"Nếu như lúc này mà trời có mưa, chắc chắn là Naib đang đổ lệ vì người cậu ta yêu đang hành hạ bản thân mình."

Nhưng mà...

"Tôi không bao giờ muốn thấy em phải đau khổ."

Mặc cho bên ngoài mưa đang tuôn xối xả, trong phòng vẫn có một cơn mưa khác đang rơi xuống những hạt mưa đầu tiên.

Từng giọt ấm nóng lăn dài trên má Aesop. Ban đầu còn có thể lau khô, nhưng dần dà cậu không thể kiểm soát những dòng nước mắt được nữa. Aesop cắn chặt môi, không để bản thân khóc thành tiếng. Nhưng mưa cứ mỗi lúc một lớn như muốn thúc Aesop cứ khóc lớn lên đi. Không thể kiềm nén được nữa, Aesop khóc thét lên, để cho mọi nỗi đau trong lòng mình hoà cùng cơn mưa ngoài kia.

Những người khác trong trang viên nghe thấy tiếng ồn đều chỉ nghĩ là mưa rơi, không ai nghĩ rằng đó lại là tiếng cõi lòng tan nát đầy nghẹn ngào và bất lực của đồng đội mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip