Bạn cùng bàn
Ngả đầu vào vai Hoàng Nhân Tuấn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại chừng mười giây, thở một hơi thật sâu, La Tại Dân tháo một bên tai nghe đang phát bài Dynasty của Miia, rồi đặt nó vào bàn tay đang nắm hờ của Hoàng Nhân Tuấn. Nhân Tuấn cũng thuận theo ý La Tại Dân, đưa bên tai nghe còn lại lên nghe nhạc cùng bạn.
La Tại Dân dựa vai Hoàng Nhân Tuấn, nhìn khung cảnh vui cười của nhiều bạn học khác trước mắt, lòng tĩnh lặng đến lạ lùng.
La Tại Dân không nói một câu. Hoàng Nhân Tuấn không nói một câu. Mặc dù xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng tự dưng lại cảm thấy đang ở thế giới riêng chỉ có mỗi hai đứa. Tự dưng cảm nhận được nhịp tim Hoàng Nhân Tuấn đều đều bình yên. Tự dưng cảm nhận được khoé môi Hoàng Nhân Tuấn đang vẽ lên một nụ cười. Khoé môi La Tại Dân cũng vẽ lên một nụ cười.
Trong thoáng chốc khi vầng trăng khuyết hiện diện trên khuôn mặt điềm tĩnh, thật ra lúc ấy La Tại Dân đã nghĩ rằng...
[ Sắc đỏ ảm đạm phủ lên bầu trời hoàng hôn. Nó thong dong ngồi trên sân thượng của trường, thả đôi chân vô thức đung đưa ngoài không trung, không thể nhìn ra được sự hoảng loạn mà nó giấu kĩ trong đôi đồng tử đen láy. Nó bất giác run lên vì lạnh, hai tay đút vào túi áo.
Mẹ nhắn tin hỏi nó đang ở đâu, nó chỉ liếc nhìn rồi đưa mắt về hướng khác.
Tâm hồn nó trôi theo áng mây vàng ấm. Nó kết thúc sự mệt mỏi đã reo rắc nó mấy năm trời, nhảy xuống từ tầng thượng với nụ cười đẹp nhất.
Thực ra trong khoảnh khắc chân nó không còn đứng vững trên mép sân thượng nữa, nó đã cảm nhận được ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn nhìn nó thật trìu mến, cảm nhận được một giọt nước mắt lăn chậm trên gò má Hoàng Nhân Tuấn. Nhưng Nhân Tuấn không ngăn nó, Nhân Tuấn cũng chẳng níu kéo nó ở lại với cuộc đời này.
Tạm biệt thế giới, tạm biệt nhân gian đã ruồng bỏ nó.]
Hoàng Nhân Tuấn xuất hiện trong cuộc đời La Tại Dân để nắm lấy tay nó, để ôm lấy dáng hình cô độc của nó. Nhưng mãi vẫn chẳng thể rút từng con dao đã cắm chặt trong trái tim nó từ lâu.
[ Đau đớn không còn nữa. Chỉ là nhớ mãi vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm hôm mà nó đi.
Khi trên các mặt trận báo đài người ta đưa tin về nó, khi sự thương cảm lúc ấy mới bắt đầu dậy lên. Sao nó cảm nhận được đây? ]
Chỉ là nhớ mãi vầng trăng khuyết bên cạnh nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip