Chương 01
"Vậy chốt rồi nhé, hai nhà chúng ta quyết định ngày trước, tháng Chín sẽ tổ chức đám cưới."
Hơi lạnh từ điều hòa thổi ra đầy đủ, cho dù là ngày hè nóng nực thì trong phòng cũng mát mẻ sảng khoái, khiến cho tâm trạng tốt kéo dài. Nhà hàng tây luôn yên tĩnh hơn nhà hàng ta, dù sao người đến nơi này ăn tiêu đều để tận hưởng bầu không khí ưu nhã và lịch sự, chứ tuyệt đối không phải vì miếng ăn.
Trên mặt bàn vuông đã xếp kín đồ ăn, nhưng phong cách chủ yếu là hoa hoét sặc sỡ, thoạt nhìn đều là của ngon vật lạ, trên thực tế thứ trong đĩa có thể ăn được chỉ lác đác vài miếng. Tuy nhiên, người giàu sang lại thích bỏ tiền cho sự cầu kỳ tinh tế như thế này.
Hoàng Nhân Tuấn gắp cho mình một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, mùi vị khá ngon, dư sức thỏa mãn dạ dày. Phụ huynh bên cạnh trò chuyện hăng say, chủ đề thay đổi từ trạng thái cá nhân của con trai nhà mình đến làm thế nào chọn ra ngày lành tháng tốt, có thể nhận ra hai bên đều vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân này. Ngoại trừ hai nhân vật chính, từ khi bước vào phòng đã im lặng.
Cũng không phải vì không muốn tỏ thái độ, chẳng qua hai người thực sự không có gì nhiều cần trao đổi. Nghe tiếng cười nói vui vẻ của người lớn, Hoàng Nhân Tuấn giả vờ thờ ơ ngẩng đầu, vừa tò mò vừa thận trọng quan sát phản ứng của người đối diện.
Alpha ngồi đối diện cậu có dung mạo đẹp đến kinh ngạc, khác hẳn với hình ảnh cường tráng vạm vỡ như trong nhận thức của đại đa số mọi người, ngũ quan thanh tú đến mức có thể dùng từ "tinh xảo" để miêu tả. Nhưng vẻ đẹp này tuyệt nhiên không liên quan đến nữ tính, cũng không khiến người khác hiểu nhầm, bất luận ai nhìn thấy đều biết đây là một Alpha hàng thật giá thật.
Người thật còn đẹp hơn trên ảnh nhiều.
Không biết là do nơi chốn hạn chế không thể hoàn toàn cởi mở, hay là đối phương sinh ra đã có dáng vẻ lạnh nhạt như thế, khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào của đối phương, Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được sự xa cách người lạ chớ gần. Điều này làm cho cậu vốn đã chẳng có gì chắc chắn nay càng thêm thấp thỏm bất an.
Nếu Alpha khó gần gũi thì tình hình khá tệ đối với cậu. Hoàng Nhân Tuấn không muốn trong tương lai ngày nào mình cũng phải sống với một tảng băng.
Nghĩ rồi cậu không khỏi cảm thấy chán nản, nhưng dẫu sao cũng đang ngồi trước mặt nhiều người, cậu cố gắng ổn định cảm xúc ngoài mặt, chỉ dám âm thầm lẳng lặng thở dài, đồng thời cảnh cáo bản thân chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Có lẽ nhận ra ánh mắt thăm dò của cậu, Alpha cũng bình tĩnh nhìn sang bên này, Hoàng Nhân Tuấn có tâm sự không kịp trốn tránh, và thế là nhìn thẳng vào mắt đối phương. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cảm giác ngượng ngùng vì bị bắt quả tang phút chốc lan ra toàn thân, Hoàng Nhân Tuấn còn chưa kịp có phản ứng đã chợt nhìn thấy Alpha nở một nụ cười tươi với mình.
Anh vừa cười là bao băng giá trên mặt đều tan chảy hết, thay vào đó là hoa đào đua nở rực rỡ. Trái tim Hoàng Nhân Tuấn chợt đập mạnh một nhịp, trong đầu chỉ có một suy nghĩ khó tin: mình bị đánh lén rồi phải không.
Phạm quy quá rồi, sao lại có Alpha cười đẹp đến thế! Còn... còn không hề báo trước gì cả!
Sự liên tưởng vô căn cứ bất ngờ đánh bay tâm trạng lúng túng đến nhanh đi cũng nhanh kia, Hoàng Nhân Tuấn lại có thể giả vờ ung dung điềm tĩnh. Nhìn kỹ thì, rõ ràng nụ cười của đối phương chỉ xuất phát từ phép lịch sự, không có ý đồ nào khác, tuân theo nguyên tắc "có qua có lại", cậu cũng nở một nụ cười xã giao đáp lại đối phương.
Nhưng sự việc phát triển hơi lệch hướng, Hoàng Nhân Tuấn không biết rốt cuộc bước nào đã khiến đối phương hiểu nhầm, vì tiếp theo cậu giương mắt nhìn Alpha gật đầu bày tỏ đã rõ, sau đó cầm đôi đũa chưa ai dùng đến, gắp một miếng bánh ngọt màu trắng sữa vào đĩa của cậu.
Hoàng Nhân Tuấn sững sờ, tiếng nói chuyện ồn ào bên tai cũng tạm dừng trong giây lát.
Mặc dù... đúng là cậu rất muốn ăn.
Hoàng Nhân Tuấn thừa nhận, trước đó cậu đã nhìn chằm chằm đĩa bánh ngọt kia được một lúc lâu rồi, nhưng vì đĩa xếp bên phía Alpha, cách chỗ mình khá xa, cậu ước chừng khoảng cách và độ dài cánh tay, cuối cùng buộc phải từ bỏ dự định nếm thử trong ấm ức, bắt đầu nhớ nhung bàn tròn xoay trong nhà hàng ta.
"Ôi trời xem chúng ta này, chỉ mải nói chuyện."
Chỉ là hành động nhỏ không đáng kể, nhưng làm sao thoát khỏi đôi mắt tinh tường của các mẹ. Hai mẹ không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua người cặp đôi sắp cưới, sau đó ăn ý trao đổi ánh mắt, cười đến mức lộ cả nếp nhăn đuôi mắt.
Không lâu sau, mẹ đối phương cất tiếng trước: "Tại Dân, chẳng phải con mang theo quà để trao đổi với Nhân Tuấn sao?"
Câu nói này nghe có vẻ hết sức bình thường, nhưng ẩn ý giấu bên trong thì không hề đơn giản như bề ngoài. Hoàng Nhân Tuấn được nhắc gần như nóng bừng hai má ngay tức khắc, nhịp tim ổn định lại bắt đầu loạn nhịp. Alpha đối diện rõ ràng cũng bị câu nói của mẹ mình làm cho mất tự nhiên, nhìn thấy không phải chỉ có mỗi mình hồi hộp, Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy an ủi phần nào.
Quà tặng mà các mẹ nhắc đến chính là bản mẫu chất dẫn dụ của hai người.
Là hai người sắp kết hôn với nhau, các cậu bắt buộc phải xây dựng mối quan hệ thân mật trong thời gian ngắn nhất, quen thuộc với mùi chất dẫn dụ của đối phương là điều không thể tránh. Các mẹ suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo, từ trước khi đến tham gia buổi gặp mặt này đã dặn hai người chuẩn bị sẵn, để trao đổi cái gọi là "tín vật".
Nói thì nói vậy nhưng đối với Alpha hay đối với Omega, chất dẫn dụ là thứ cực kỳ riêng tư, cho dù trước mặt người thân thiết nhất như bố mẹ cũng không cách nào đem ra thảo luận quang minh chính đại, càng miễn bàn người lạ mới tiếp xúc lần đầu trên bàn ăn. Song, biết làm sao khi hai người là trường hợp đặc biệt, phải đẩy nhanh tốc độ bằng cách này. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi giờ phút này thật sự đến, Hoàng Nhân Tuấn vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Từ khi dậy thì phân hóa đến nay, cậu chưa từng tiếp xúc sâu chất dẫn dụ với bất cứ Alpha nào.
Một túi giấy được gói ghém đẹp mắt nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt mình.
Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy ngón tay thon dài của Alpha vươn đến rồi lại thu về, cùng với động tác này, ánh mắt cậu rơi xuống cổ tay đối phương, nhìn xuôi lên trên là áo sơ mi phẳng phiu ngay ngắn, tiếp đến là cổ áo không cài hết cúc để lộ ra chút xương quai xanh, kế tiếp là cổ, cằm, cuối cùng là đôi mắt xinh đẹp.
Alpha lại lần nữa nở nụ cười thẹn thùng như hoa: "Có thể mùi không giống trong tưởng tượng, mong cậu không chê."
Hoàng Nhân Tuấn vội vàng đưa chiếc hộp mình chuẩn bị ra, cố hết sức để mình cười trông tự nhiên: "Không đâu, của tôi mới vậy, nhưng mong cậu có thể tiếp nhận."
Kỳ thực chất dẫn dụ của hai người như thế nào đã được tìm hiểu rõ thông qua bố mẹ hai bên, một người là mùi hoa, một người là mùi quả, kể ra cũng khá hợp. Nếu không thì sao có thể nói duyên phận của hai người là do ông trời nối dây tơ hồng.
Hoàng Nhân Tuấn cẩn thận cất túi giấy đựng chất dẫn dụ Alpha, nhìn thấy đối phương cũng cẩn thận cầm cái hộp mình đưa. Âu lo trong lòng xem như tiêu tan vài phần, ẩn số trong tương lai dường như đã có chốn về thiết thực. Bỗng dưng cậu nghĩ, một Alpha đẹp như vậy chắc hẳn chất dẫn dụ cũng rất thơm.
Câu chuyện tiếp tục diễn ra theo sự sắp xếp của các phụ huynh.
Ăn cơm xong quả nhiên được yêu cầu đi về cùng nhau, dường như Alpha đưa Omega về nhà đã là trách nhiệm bất di bất dịch. Hoàng Nhân Tuấn không thấy phản cảm, đối phương có vẻ cũng thấy thế, hai người thoải mái chấp nhận xếp đặt như vậy. Thời gian ở riêng với nhau là cơ hội rất tốt để quen nhau.
Alpha cao hơn Hoàng Nhân Tuấn nửa cái đầu, khoảng cách chiều cao này làm gì cũng tiện. Phụ huynh vẫn đang nói chuyện, chỉ có hai người rời đi trước. Ra khỏi phòng bao, Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được Alpha bên cạnh mình muốn nói gì đó, nhưng cậu thực sự không nhịn được nữa rồi, chỉ đành giả như không biết, giành trước một bước đưa ra yêu cầu.
"Xin lỗi, tôi có thể vào nhà vệ sinh một lát không?"
Đối phương hơi sửng sốt, nhưng gật đầu rất nhanh.
Hoàng Nhân Tuấn không mất nhiều thời gian, mấy phút sau đã như trút được gánh nặng từ nhà vệ sinh đi ra. Alpha đứng ngoài nhà hàng đợi cậu, thân hình thẳng tắp như cây thông trong đêm tuyết. Nhìn bóng lưng vẫn còn xa lạ, cảm xúc thấp thỏm biến mất tạm thời lại lần nữa xông về tâm trí, tim như rơi xuống hố sâu không đáy.
Người này, có thể thuận lợi bầu bạn bên mình cả đời không?
Hoàng Nhân Tuấn không biết đáp án, cậu còn chưa kịp làm rõ rốt cuộc thứ chờ đợi mình phía trước là gì.
Cảm nhận được cậu đến gần, Alpha chậm rãi xoay người lại.
"Xin lỗi, để cậu chê cười rồi." Hoàng Nhân Tuấn không khỏi bước nhanh hơn.
Đối phương nhìn cậu, bất ngờ nói: "Nhịn lâu lắm rồi à?"
Hoàn toàn không lường trước được hai người lại bắt đầu cuộc trò chuyện như thế này, Hoàng Nhân Tuấn ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp lời: "Các mẹ giỏi nói chuyện quá, tôi không chen vào được, mà cũng ngại ngắt lời."
Không biết có phải ảo giác hay không, cậu nói xong câu này hình như thấy đối phương cười, nhưng rồi rất nhanh, một bàn tay vươn ra đã chuyển hướng sự chú ý của cậu, Alpha đang giúp cậu chỉnh lại cổ áo. Nhất thời Hoàng Nhân Tuấn không có phản ứng, ngây ra tại chỗ. Phát hiện cậu cứng người, đối phương tức khắc ý thức được hành động của mình đường đột, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện vẻ bối rối.
"Xin lỗi, mạo phạm rồi?"
Hoàng Nhân Tuấn vội lắc đầu: "Không đâu, tôi chỉ thấy cậu rất chu đáo."
"Thế thì tốt." Đối phương thở phào, bàn tay đặt trước ngực như đang an ủi mình: "Tôi còn tưởng sẽ để lại ấn tượng xấu."
Câu này... là có ý gì?
Hoàng Nhân Tuấn không dám nghĩ nhiều, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào cho phải. Cậu nhìn thấy Alpha bỗng kiềm chế nét mặt, ánh mắt trở nên nghiêm túc và chân thành, kéo theo bầu không khí xung quanh cũng như trang nghiêm hơn.
"Mặc dù cậu đã biết rồi, nhưng tôi vẫn muốn chính thức giới thiệu bản thân."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Alpha phản chiếu bóng dáng bé nhỏ của Omega: "Xin chào, tôi là La Tại Dân."
Trước khi bắt đầu bữa ăn, hai người đã được bố mẹ hai bên gia đình giới thiệu, đừng nói là họ tên, ngay cả tình hình lần đầu tiên nhận giải thưởng thời tiểu học cũng được kể cho bằng sạch. Thực sự không cần thiết phải làm điều thừa ở đây nữa. Nhưng không rõ rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Hoàng Nhân Tuấn phát hiện mình thích màn tự giới thiệu ngập tràn cảm giác nghi thức này.
Những thứ đè nặng trong lòng thoắt cái như nhẹ hẳn đi, cậu bắt lại tay La Tại Dân, nở nụ cười rạng ngời đến chính cậu cũng không phát giác: "Xin chào, tôi là Hoàng Nhân Tuấn."
Hôm nay là ngày mười ba tháng Bảy, từ đây Hoàng Nhân Tuấn kết thúc cuộc sống độc thân hai mươi ba năm qua của mình.
Cậu có một người chồng sắp cưới, tên là La Tại Dân. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hơn hai tháng sau hai người sẽ dắt tay nhau bước vào cung điện hôn nhân.
Còn hiện tại là cuộc gặp đầu tiên của hai người.
Hết chương 01.
♥
~13:14 13/08/2023~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip