Chương 06
“Tại sao phải nói dối?”
Cuối cùng bữa tối từ chia đôi hóa đơn trở thành một người mời. Rõ ràng cậu bạn cũng biết để Huang Renjun mạo danh một nửa của mình không thỏa đáng cỡ nào, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xin lỗi: “Tôi... xin lỗi.”
Trong đầu Huang Renjun phát lại một lần cảnh Na Jaemin quay người rời đi, đúng thật tâm phiền ý loạn, cậu bạn chân thành nói rõ lại khiến cậu mềm lòng. Một người bình thường luôn tùy tiện, khi đối mặt với chuyện tình cảm cũng khó tránh khỏi nhạy cảm, chỉ mong sao có thể dựng đứng hết tất cả gai nhọn để bảo vệ người yêu quý giá trong lòng bàn tay.
“Cậu cũng biết đấy, cậu ấy là một Alpha xuất sắc, tuy hiện tại chúng tôi rất tốt, nhưng dẫu sao tôi cũng là Beta. Cậu hiểu không?”
Đèn giao thông màu vàng trên ngã tư liên tục lóe sáng, Huang Renjun đón cơn gió thổi thẳng vào mặt, cất bước chân, hai mắt hơi khô. Không biết là vì cơn gió hay vì bộ dạng lo được lo mất của bạn mình.
“Tôi thích cậu ấy, rất thích, vô cùng thích. Nói ra thế này rất ích kỷ nhưng tôi không muốn người khác tìm ra cậu ấy, nhất là Omega... Tôi mong cậu ấy chỉ thuộc về riêng mình thôi.”
Nếu là trước đây Huang Renjun chắc chắn sẽ chế giễu cậu ấy sến súa, nhưng giờ cậu hâm mộ sự bộc trực thẳng thắn này không thôi. Thích đối phương cỡ nào, thành thật với bản thân bao nhiêu, mới có thể thể hiện được sự kiên định như thế.
Còn cậu thì sao, hình như cậu chưa từng thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân, thậm chí còn rất ít khi nghiêm túc suy xét tâm tư. Nhưng khi bạn cả gan nói ra lời tuyên ngôn chiếm giữ độc quyền, trong lòng cậu cũng vang lên âm thanh đồng cảm.
Cậu cũng không muốn nhìn thấy Na Jaemin và vị Phó tổng kia đứng cạnh nhau. Thậm chí không chỉ là Phó tổng, bất cứ ai đều không được.
Huang Renjun bật đèn, chào đón cậu không còn là sự náo nhiệt mấy ngày trước. Cuối cùng cậu cũng cảm thấy chán nản, dựa vào đâu mà nói Na Jaemin liều lĩnh, rõ ràng chính bản thân cậu cũng không có dũng cảm thừa nhận mối quan hệ này.
Điều khiến cậu ỉu xìu hơn là bạn cậu làm như vậy, không nghi ngờ gì đã đẩy Na Jaemin ra xa hơn. Vì thế hôm sau Huang Renjun tự giác dậy sớm nửa tiếng, ước chừng thời gian gửi tin nhắn cho Na Jaemin, khách sáo hỏi có thể đi nhờ xe đi làm như thường được không, quả nhiên không thấy tăm hơi không ngoài dự đoán.
Giờ ăn trưa cậu lại mặt dày nhắn tin hỏi đối phương ăn cơm chưa, hoàn toàn không có câu trả lời như trước. Mà hai người còn không làm cùng một tầng, Huang Renjun vắt kiệt óc cũng không tìm được lý do đi tìm người ta, chỉ đành ép mình tập trung làm việc.
Bữa tiệc tổ chức vào buổi tối cũng đột ngột đến. Đồng nghiệp phụ trách của phòng cậu tuần này xin nghỉ phép, mà tối nay phải tiếp bên đối tác, dưới sự cân nhắc kỹ lưỡng, Huang Renjun tham gia toàn bộ quá trình thiết kế trở thành lựa chọn thay thế hợp lý nhất.
Công ty có quy định rõ ràng với Omega tham gia tiệc, Giám đốc bày tỏ sẽ tôn trọng nguyện vọng cá nhân của cậu: “Nếu cậu không tiện tôi có thể bảo bên phía Jaemin cử thêm một người...”
Jaemin. Huang Renjun kích động: “Không sao, tôi đi được.”
-
Chắc chắn vấn đề thực hiện, cần gặp mặt bàn bạc. Nhưng gặp mặt bàn bạc cũng chia thành nhiều loại, sao cứ nhất định phải chọn lúc tan làm để bàn. Giờ này đối với Huang Renjun mấy trăm năm chưa từng tham gia tiệc xã giao buổi tối mà nói, thật sự có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
“Nhà đầu tư thích mà, nghe lời người ta hết.” Đồng nghiệp đồng hành quen đường dẫn cậu vào phòng: “Lát nữa chúng ta chỉ cần ăn, những cái khác cứ để Jaemin lo, người ta thích nghe cậu ấy nói...”
Người ta, người ta, lại là người ta, Huang Renjun đoán được là ai rồi. Quả nhiên, họ vừa đến được mấy phút, Na Jaemin và vị Phó tổng kia vừa cười vừa nói bước vào, đằng sau có một đoàn người liên quan đi theo.
“Xem đi, cái sự phô trương này không thể so được.”
Dưới sự ra hiệu của Giám đốc, họ cùng đứng dậy chào hỏi đối phương. Khi giới thiệu đến Huang Renjun, Na Jaemin và Phó tổng đồng thời nhìn vào cậu, nhưng một ánh mắt nhanh chóng thu về còn một ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“A, hôm qua chúng ta từng gặp...” Phó tổng chỉ nhắc đến đó rồi quay sang Na Jaemin bên cạnh: “Trùng hợp ghê, hai người là đồng nghiệp mà sao hôm qua không nhận ra nhau.”
“Đúng thế, tôi cũng bất ngờ.” Na Jaemin giả ngu đến cùng, tặng cậu nét mặt lần đầu gặp đầy tiêu chuẩn.
Bất ngờ con khỉ, suýt chút nữa đã kết hôn luôn rồi mà còn đứng đây giả vờ giả vịt! Đồng nghiệp đứng cạnh Huang Renjun phát hiện ra không khí bất thường đầu tiên, con ngươi đảo quanh ba người rồi lập tức nhảy ra giảng hòa: “Bình thường bận mà, chẳng phải lần này nhận ra rồi sao, đều nhờ có bữa cơm này cả...”
Huang Renjun bèn dùng hết diễn xuất một đời, từ đầu đến cuối duy trì nụ cười thương mại, dường như để lại ấn tượng không tệ cho Phó tổng, trước khi ngồi xuống còn chủ động bắt tay làm quen thể hiện thân thiện, cậu nhận lấy tất cả, sau khi ngồi xuống cậu vân vê đầu ngón tay, xác nhận không cảm nhận được chút chất dẫn dụ nào trên người đối phương.
Huang Renjun yên tâm rồi mới dần đi vào nề nếp, phần lớn thời gian nghe theo sự chỉ dạy của đồng nghiệp, giao hết cho một mình Na Jaemin phát huy, đến vấn đề thực hiện cụ thể mới phát biểu. Mọi chuyện tiến hành thuận lợi, lãnh đạo đối phương đưa ra lời mời uống rượu, không phải rượu do nhà hàng cung cấp mà là rượu đế đích thân mang tới, độ cồn tương đối cao.
Với tư cách là người có công lớn nhât trong hợp đồng lần này, bất kể thế nào Na Jaemin cũng phải tự mời một chén. Đã có chén đầu tiên, sau đó lần lượt nối liền không dứt. Huang Renjun không muốn nhìn đối phương uống hết chén này đến chén khác, cơ thể hành động nhanh hơn lời nói, ngăn một chén trong số đó, uống mấy ngụm cạn chén.
Có người lớn tiếng khen hay, mục tiêu của rượu đế tức khắc rẽ lối sang ngang. Huang Renjun lại uống cạn chén nữa, cảm thấy vẫn trong phạm vi chịu đựng được, sợ vi phạm quy định về an toàn của Omega nên các đồng nghiệp thấy vậy cùng san sẻ gánh vác tới tấp, vì thế tôi mời cậu, cậu mời tôi, khung cảnh tương đối hài hòa.
Ngoại trừ Na Jaemin chính giữa đám người đang nhíu chặt mày.
-
Uống mấy chén rượu, rượu cạn người tan. Lúc mới xuống lầu, ý thức của Huang Renjun vẫn còn tỉnh táo, ra đến ven đường bị gió thổi, trái lại khiến rượu xông lên não. Đồng nghiệp dìu cậu vừa đặt taxi xong, một chiếc xe màu đen đã đỗ ngay trước mặt.
“Để tôi đi.” Động tác của Na Jaemin nhanh nhẹn, ôm lấy Huang Renjun choáng váng, đặt cậu nằm vào ghế sau.
Chân Huang Renjun xiêu vẹo một bên, khó chịu muốn lăn lộn. Đồng nghiệp thấy cậu như vậy, đang đấu tranh nội tâm xem có thể mặc kệ Omega say rượu không quan tâm.
“Chúng tôi sống cùng một khu nhà, tiện đường.”
Đối diện với Na Jaemin nét mặt vô hại, đồng nghiệp vẫn do dự không quyết, cho đến khi đối phương trực tiếp gọi xe tới, thậm chí thanh toán luôn cả tiền: “Muộn lắm rồi, về nhà nghỉ đi, mai gặp lại.”
Lần này đồng nghiệp không tiện từ chối nữa. Xe taxi đi thẳng lên cầu vượt, chỗ cũ chỉ còn hai người. Huang Renjun tìm được vị trí thoải mái nhất, tư thế ngủ nhìn còn ngoan hơn mớ tóc mái rủ xuống trước trán nhiều. Nhưng ngoan chưa được bao lâu cậu đã thẳng người kháng nghị.
“Cậu đừng đi nhanh quá, tớ chóng mặt...”
“Ai bảo cậu uống rượu bừa bãi.”
Huang Renjun ấm ức: “Tớ không uống thì có mình cậu uống, giúp cậu mà cậu còn không biết ơn!”
“Bớt lấy sức khỏe ra đùa đi.” Na Jaemin không đổi sắc mặt, giọng điệu rất dữ dằn.
“Cậu giận rồi?” Huang Renjun nằm trên ghế gối đầu lên hai tay, bật cười: “Vậy vừa vặn. Không chọc cậu giận cậu còn không thèm để ý đến tớ.”
“Xin lỗi nhé, hiện giờ tớ giận hơn rồi.”
“Thế sao?”
Đèn đỏ đằng trước bắt đầu đếm ngược, Huang Renjun nhân thời gian trống ngắn ngủi, vòng tay ôm cổ Na Jaemin, hôn chụt một cái lên khóe môi anh: “Như vậy nguôi giận chưa?”
“Huang Renjun...”
Huang Renjun lại hôn thêm cái nữa lên khuôn mặt nắng mưa thất thường, hơi thở ra toàn mùi rượu, cuối cùng nhớ ra gì đó, lại cười tít mắt buông anh ra: “Thế thôi, cậu sẽ bị chú cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn đấy.”
“Cậu học đâu ra trò này vậy.” Na Jaemin im lặng rất lâu: “Người hôm qua?”
“Còn lâu đi. Tớ tự nghĩ ra đấy, hữu dụng không?”
Na Jaemin không trả lời, Huang Renjun lại dựa về ghế, kéo dài giọng truy hỏi đến cùng. Vài câu hỏi liên tiếp, Na Jaemin nhếch khóe môi có dấu hiệu buông lỏng: “Sao uống rượu vào như trẻ con vậy.”
“Cậu mới là trẻ con ấy, tớ lớn hơn cậu!” Huang Renjun say rượu vẫn không quên thân phận đại ca: “Thế nên rốt cuộc hữu dụng hay không...”
Cả người cậu sáp đến gần, nghĩ bụng nếu thật sự không được thì thử hôn lần thứ ba xem sao, nhưng Na Jaemin không cho cậu cơ hội đó, phanh gấp một cái, quay người đoạt lại quyền chủ động về tay. Môi chạm môi súng thật đạn thật, có vẻ hai nụ hôn hời hợt trước đó của cậu chẳng qua chỉ nhỏ nhoi không đáng kể, làm cho ai đó hôn xong cả người vẫn ngu ngơ.
Tình trạng của Na Jaemin không tốt hơn cậu bao nhiêu, từ khi khóe môi anh nhếch lên, Huang Renjun đã đọc ra được thông tin làm lành sắp đến. Nhưng cuối cùng Na Jaemin vẫn lắc đầu.
“Vô dụng. Renjun phải cố gắng hơn mới được.”
Hết chương 06.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip