Chương 02

“Thế cho nên? Cậu không lấy đồ về giúp tớ?” Mặt Lee Donghyuck kiểu không thể tin được.

Huang Renjun ngây cả người, cậu xông lên kẹp cổ đối phương: “Cái gì gọi là “Thế cho nên?” hả! Cậu định đền bảng tên cho anh đây thế nào? Còn quẳng mẹ cả mặt mũi đi rồi!”

Lee Donghyuck kéo cánh tay đang kẹp cổ mình gào toáng lên, chờ một lúc lâu sau Huang Renjun nguôi giận buông ra mới thôi gào. Cậu ấy vừa hắng giọng vừa ném cho Huang Renjun một cái mặt kiểu cạn lời: “Không phải chứ đại ca? Đều đã 19 tuổi rồi, cậu còn không cho phép người ta yêu đương, hôn môi gì đó sao?”

Huang Renjun câm nín: “Tớ, tớ đã bảo cậu không phải rồi, ôi, không phải! Là tại cậu ta quá khác biệt so với lời đồn, được chưa!”

“Mặc dù chuyện Na Jaemin yêu đương, đối tượng còn là con trai, ít nhiều gì vẫn có chút kinh ngạc.” Lee Donghyuck chỉnh trang quần áo: “Nhưng bình thường dưới tình huống này chẳng phải cậu nên xin lỗi người ta “A~ Xin lỗi nhé, tôi lấy đồ rồi sẽ đi ngay!” kiểu như vậy, sau đó lấy đồ cho tớ, tiếp theo bình tĩnh trở về, không phải hả? Kinh ngạc cái gì mà đồ cũng không thèm lấy, mặt mũi lẫn bảng tên đều mất luôn, còn dám trách tớ!” Nói đến cuối cùng Lee Donghyuck không nhịn được lườm Huang Renjun một cái cháy mặt đầy coi thường.

Đương nhiên Huang Renjun chưa từng đề cập với Lee Donghyuck về sự khâm phục và tò mò ban đầu của cậu đối với Na Jaemin, cũng chẳng thể nào giải thích rõ ràng được nỗi hoảng sợ quá độ trong lòng mình, nghĩ cả buổi không nghĩ ra được một lý do có thể ghét bỏ, cậu lại lần nữa kẹp cổ Lee Donghyuck: “Dù sao tớ cũng không biết đâu, tớ phải trách cậu! Cậu nói đi, bảng tên của tớ giờ phải làm sao?”

“Ôi buông tay ra đã!” Lee Donghyuck cố gắng giãy dụa, Huang Renjun thì lại sừng sững bất động, quả thực dùng hết toàn bộ sức lực từ cơ thể nhỏ bé, cậu ấy đành cầu xin tha thứ: “Được rồi mà, không phải chỉ là một cái bảng tên thôi sao, ngày mai cậu đến chỗ Hội học sinh, tớ giúp cậu báo mất đồ, tuần sau là có cái mới cho cậu liền!”

“Cậu điên à! Nhỡ lại gặp mặt cậu ta thì sao? Có phải cậu muốn hại chết tớ không?” Vẻ mặt Huang Renjun: Cậu dám đối xử với tớ như thế hả?

“Giữa trưa mai cậu đến tìm tớ, trưa nào cậu ấy cũng ở phòng đàn, chưa bao giờ có mặt.” Lee Donghyuck xoa xoa đầu Huang Renjun: “Được rồi, cậu xem chút tiền đồ cỏn con của cậu, còn không chịu tin anh đây?”

---

Lúc này lời nói tối qua của Lee Donghyuck lởn vởn khắp tâm trí cậu như một hình lập phương quay tròn.

Mình không nên tin lời nói bậy của thằng nhóc Lee Donghyuck, mẹ nó mình thật sự là đầu heo mới tin!

Huang Renjun nhìn gương mặt tươi cười xán lạn phía trước, nỗi nhục trong lòng đang phơi bày ra trước mắt như súng bắn tằng tằng.

“Xin chào, bạn học.”

Na Jaemin ngồi đằng sau chiếc bàn, dáng dấp chỉnh tề, giọng điệu ấm áp mềm mỏng. Diễn xuất giống hệt một học sinh ba tốt, chẳng qua Huang Renjun còn bắt được một tia nóng bỏng khó nói rõ xẹt qua trong đôi mắt biết cười đó.

Như thể thợ săn nhìn thấy con mồi vậy.

...

Giờ cậu quay đầu bỏ chạy còn kịp không?

“Không được đâu.” Như kiểu nhìn thấu nội tâm Huang Renjun, giọng nói trầm thấp của người kia mang theo ý cười, Huang Renjun sợ tới mức cứng đơ tại chỗ.

“Chẳng phải bảng tên của cậu vẫn còn đây sao? Cứ thế bỏ đi sẽ rất phiền phức đấy.” Na Jaemin mỉm cười lấy ra một vật nhỏ hình chữ nhật bằng kim loại từ trong túi áo.

Bảng tên của cậu?!

“Cậu...”

“Đương nhiên là nhặt được rồi!” Na Jaemin đứng dậy, đi về phía Huang Renjun khiến cậu nhất thời không dám nhúc nhích.

Không phải áo sơ mi trắng thoải mái như hôm qua, hôm nay Na Jaemin ăn mặc chỉnh tề, cài một chiếc nơ nghiêm chỉnh trên cổ, cúc áo đều cài tới tận chiếc nút trên cùng, giống y như đúc với “Na Jaemin trong truyền thuyết”.

Na Jaemin mang theo hình tượng thận trọng ấm áp đi về phía cậu, trên người có mùi chanh thơm mát dễ chịu, khiến Huang Renjun không nhịn được lại nhớ tới cái tên sắc mặt tự nhiên mà kỹ năng điêu luyện trong cảnh tượng kiều diễm chiều qua, cậu cũng không quên dáng vẻ Na Jaemin khi ấy lão làng cỡ nào.

“Vậy... vậy phiền cậu cho tôi xin lại.” Huang Renjun lùi dần về sau, cẩn thận lên tiếng.

Phụt! Người kia như thể gặp cảnh tượng hài hước, đột nhiên bật cười thành tiếng, hoàn toàn thay đổi thái độ, đôi mắt cong cong thành cái cầu.

Thật đẹp... Ôi không phải!

Từ khi nào mà cậu còn bị sắc đẹp mê hoặc, Huang Renjun muốn tát cho mình một phát, cậu lắc đầu, vẫn duy trì khoảng cách an toàn hơn 2m với Na Jaemin.

Một lát sau bình tĩnh lại, Huang Renjun mới mở miệng: “Chuyện, chuyện hôm... hôm qua tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, cậu yên tâm đi.”

Hội trưởng đẹp trai chững chạc đứng đắn kỳ thực đã yêu sớm mà còn tán tỉnh nhau ngay trong trường, tuy rằng loại chuyện này rất bất ngờ, nhưng Huang Renjun hoàn toàn không có tâm tư nào nói xấu người lạ. Người mà mình không hiểu rõ đến mình còn thấy tan vỡ ảo tưởng, đám con gái ngoài kia mà biết sự thật về bạch nguyệt quang trong lòng họ hoàn toàn không phải như vậy thì sẽ chán nản nhường nào nhỉ?

Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao cậu bỗng cảm thấy có hơi tiếc.

Suy cho cùng vẫn phải trách mình tưởng tượng Na Jaemin quá tốt, thực ra yêu sớm cũng là chuyện quá bình thường, mà đồng tính luyến ái... đồng tính... cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.

“Cậu trả bảng tên lại cho tôi được không?” Cậu rầu rĩ nói.

“Không.” Người ấy cười híp mắt.

Huang Renjun trợn trừng mắt, dường như cậu không ngờ đối phương sẽ trả lời mình như vậy. Cậu thấy Na Jaemin dịu dàng lắc đầu, nét mặt thật sự rất khó xử.

Người ấy đi lên trước thân thiết cầm hai vai Huang Renjun: “Tớ không yên tâm.”

Giọng nói cực trầm mang theo hơi thở nóng bỏng truyền đến tận mang tai, Huang Renjun cảm giác cả cơ thể đều tê dại.

Người này làm cái quỷ gì vậy? Cơn giận của cậu trỗi dậy rồi, người Đông Bắc tính cách ngay thẳng ghét nhất là bị người khác nghi ngờ.

Huang Renjun gạt hai bàn tay Na Jaemin đang nắm vai mình, đôi mắt to tròn trợn trừng: “Tôi không quan tâm chuyện của cậu, ok? Cậu muốn làm gì cũng chả liên quan đến tôi, tôi không có thời gian lãng phí vào sự nghiệp bà tám này.”

Na Jaemin nhìn dáng vẻ Huang Renjun như vậy, thực ra trong lòng có hơi kinh ngạc: sao đến cả nổi giận cũng đáng yêu như vậy?

Na Jaemin thầm suy nghĩ tỉ mỉ xem nên hình dung ra sao, cuối cùng khẳng định: Giống bánh bao, trắng trẻo mềm mại, càng nhiều khí phồng càng to.

Hôm qua khi mới bị người ta chen ngang thực ra tâm tình rất bực bội, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy một gương mặt trắng trẻo xinh xắn, Huang Renjun khi đó giống như chú cừu nhỏ lạc vào lãnh địa của sư tử, vừa yếu đuối vừa lúng túng.

Gần như chỉ trong chớp mắt đã khơi gợi hứng thú của Na Jaemin.

Nhìn theo bóng dáng hốt hoảng tháo chạy của Huang Renjun, tâm trạng Na Jaemin vui sướng cực kỳ, khắp đầu óc chỉ nghĩ xem người đó là ai? Sao lại đến nơi này? Cái người vốn đang được thả thính lại bị quẳng sang một bên, đợi đến khi anh để ý rõ ràng những tâm tư phức tạp trong đầu mới lại giật mình nhớ ra, dùng dáng vẻ ngây thơ vô tội kiểu “sao cậu vẫn còn ở đây” lên tiếng: “A, cậu về đi, sau này đừng liên lạc với tôi nữa.”

Cậu trai kia nhất thời không biết làm sao, ngây người một lúc lâu sau, phẫn nộ đến cực hạn nở một nụ cười: “Na Jaemin, anh giỏi thật đấy, mới đó đã ngắm trúng người ta rồi?”

Anh khẽ hất cằm, khác hẳn với vẻ cố hết sức bớt phóng túng của thường ngày, hoàn toàn mang dáng dấp cao quý của kẻ cầm quyền, cười đến mức bất cần đời mà lại trắng trợn: “Có liên quan gì đến cậu không?”

Na Jaemin lắc đầu, dáng vẻ thật đáng tiếc.

“Cậu cho rằng tôi và cậu hôn một cái thì đã thành bạn trai của cậu luôn rồi?”
“Ngu ngốc”

Na Jaemin thấp giọng cười, thật sự giống như bị chọc cười, trong ánh mắt mang theo sự thương hại không tự biết.

“Anh...” Cậu trai nhỏ dường như bị sự lạnh lùng vô tình của Na Jaemin làm cho nghẹn họng không nói thành lời, Na Jaemin cứ thế nhìn cậu ta cười cười, sau đó hất cằm về phía cửa: “Đi thong thả.”

Người đi nhà trống, bầu không khí bóp súng cướp cò lúc trước cũng biến mất tăm, Na Jaemin ghét bỏ đưa tay lên lau miệng, cau mày lấy nước súc miệng trong túi áo khoác đồng phục ra súc miệng vài lần, cho đến khi niêm mạc miệng bị ngâm đến nở phồng lên, đầu lưỡi quét tới chỉ có cảm giác thô ráp.

Lúc này mới hài lòng thả nước súc miệng tỏa ra mùi chanh vào balo, bắt đầu thong thả sửa sang lại trang phục.

Đến khi chỉnh đốn ổn thỏa tất cả xong xuôi, khóa cửa phòng lại, ý cười tiêu tán ngay trong một giây quay người ra ngoài, Na Jaemin gỡ kính mắt xuống, vẫn là một Na Jaemin trầm ổn bình tĩnh như thường ngày.

Hết chương 02.

Ps: đù má anh Na manh động vãi chưởng, chưa gì chương sau đã đè em nó ra rồi...

"Ngọt thật."
Cái gì ngọt cơ =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #najun