Chương 01

Khi Na Jaemin mở mắt nhìn thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện, mất máu quá nhiều nên bị choáng và đau đớn đến muộn trên cánh tay sau khi hết thuốc mê khiến anh tối sầm mặt trong nháy mắt.

Ôi, hóa ra không chết được.

Chẳng có niềm vui sau khi thoát chết, chỉ có tuyệt vọng và bất đắc dĩ vì muốn chết mà chẳng thành.

Anh gắng gượng chống tay ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất ngây người. Súng đạn và chém giết, gầm gào giận dữ và tiếng thét chói tai đêm qua đang nổ tung trong đầu, khiến anh khép đôi mắt xinh đẹp lại, lông mi cong dài hơi run rẩy.

Đến khi mở ra lần nữa lại là một đôi mắt đầy tơ máu tràn ngập sát khí, khí thế tàn bạo đáng sợ.

Anh gầm gừ bất chấp tay phải không thuận tiện, gạt sạch đồ linh tinh trên tủ đầu giường màu trắng, còn duỗi tay giựt hết những mũi kim, máy móc đang cắm chi chít trên người.

Gào thét bằng giọng nói khàn đặc lặp đi lặp lại tên một người: "Lee Jeno". Cực kỳ giống một con mãnh thú rơi vào bẫy muốn vùng vẫy thoát khỏi vòng vây.

Trong bệnh viện lúc năm giờ sáng, Huang Renjun bị tiếng gào thét thảm thiết làm giật mình tỉnh giấc, cậu mang theo quầng thâm vì thức trắng đêm không ngủ với một cái đầu tổ quạ, đi về phía phòng bệnh cuối hành lang, vừa chạy vừa quát y tá: "Thuốc an thần, mau lên!"

Huang Renjun lảo đảo, bóng người chồng lên nhau, gương mặt không chút huyết sắc vì thiếu máu nhưng chân thành lo lắng, đó là ấn tượng cuối cùng của Na Jaemin trước khi hôn mê.

Tựa như mất trọng lượng, rơi vào vòng luẩn quẩn ngủ mê man, mà điều anh luôn mưu cầu lại là một giấc ngủ không bao giờ tỉnh, giải thoát.

Lần nữa tỉnh lại, rèm đã được kéo xuống, anh khẽ động tay trái, tê dại, lại khẽ lay cổ, gối của bệnh viện quá cao, cổ mỏi nhừ. Động tác rất nhỏ nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Huang Renjun đang nhàn hạ nghịch điện thoại cạnh giường.

Huang Renjun đứng dậy, bật đèn đầu giường, kéo ghế đến gần hơn với Na Jaemin đang giả vờ ho khan yếu ớt.

"Đừng giả vờ nữa, đường hô hấp của cậu không bị thương." Huang Renjun lườm đầy khinh bỉ, đối với kẻ một lòng muốn chết trước mặt, lời nói của Huang Renjun không hề thân thiện chút nào.

Na Jaemin không nói, ngồi dậy, vẫn duy trì trạng thái mặt mũi không cảm xúc, nhìn rèm cửa màu vàng lay động trong gió đêm.

Trong giây phút trầm mặc căng thẳng, lần đầu tiên Huang Renjun cẩn thận quan sát gương mặt ấy.

Là khuôn mặt khiến ai nấy từng gặp đều không thể quên, tóc mái đêm qua hớt ngược lên, hiện tại rủ xuống trán, nhìn rất vô hại, có lẽ là chàng trai xấp xỉ tuổi mình. Đôi mắt sáng long lanh, khi cười chắc hẳn rất đẹp.

Nếu "nhất kiến chung tình" cần điều kiện thì khuôn mặt này đích thực đáng để trái tim rung động một lần.

Dù sao đi nữa cũng chẳng thể nào khớp được chàng trai hiện tại đang rũ mắt trốn dưới ánh đèn đầu giường mỏng manh, với người tối qua hấp hối và con mãnh thú phẫn nộ sáng nay.

Huang Renjun ngắm đến say mê, khi nhận ra ánh mắt đối phương đã quay về trên người mình cậu mới khẽ chớp mắt mấy cái, xấu hổ hắng giọng, cúi đầu giả vờ lật giở tài liệu được kẹp trong tập hồ sơ màu xanh nước biển.

Đến khi ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt chất chứa tình cảm sâu sắc muốn đòi mạng đang nhìn vào mình. Huang Renjun luôn làm ra những hành động ngoài dự đoán mỗi khi ngơ ngẩn.

Giống hiện tại.

Không xuất phát từ bất cứ mục đích nào, hai tay cậu nâng mặt Na Jaemin, ngón cái tỉ mỉ vuốt vết thương bên khóe miệng, mỉm cười cất tiếng hỏi bằng giọng cực kỳ mềm mại và hơi hơi run rẩy: "Đứa trẻ xinh đẹp thế này mà sao cứ muốn lựa chọn cái chết nhỉ?"

Khuôn mặt cực gần, đến mức khí nóng từ miệng Huang Renjun chạm vào lông mi Na Jaemin làm nó run rẩy, lông tơ trên mặt cũng lung lay bất định trong làn hơi nóng.

Na Jaemin không ngờ có một ngày ngoại trừ Lee Jeno ra còn có người khác kề sát mình đến vậy, còn nói chuyện với mình bằng giọng quá dỗi dịu dàng.

Tuy nhiên, nếu đây chỉ là vở kịch nhân gian có chân tình được trình diễn xuất phát từ việc an ủi, vậy thì xin lỗi, Na Jaemin anh không cần.

"Muốn chết có cần lý do không?" Na Jaemin ngồi thẳng người dậy, như nghe thấy câu nói nực cười, nở nụ cười cong cong đuôi mắt, nhưng nét mặt không thích hợp đã thể hiện rõ anh xem thường vấn đề này.

Sau đó vẫn dán mắt vào gương mặt hơi nổi nóng của Huang Renjun. Một gương mặt thiếu niên không rành sự đời, thuần khiết hoàn hảo, mang theo khí chất hoàn toàn trái ngược với mình.

"Họ tên?" Huang Renjun ngồi xuống ghế, cầm bút bắt đầu điền thông tin.

Nhưng điều cậu chờ được chỉ có sự trầm lặng của đối phương.

"Tuổi", "Địa chỉ nhà", "Số điện thoại người nhà". Một loạt câu hỏi không có lời đáp.

"Cậu bị câm rồi hả?" Huang Renjun bất chợt quát to kèm theo giận dữ. Tính tốt của Huang Renjun bị Na Jaemin làm hao mòn gần như sạch sẽ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi tiếp xúc.

"Bác sĩ, tôi khát nước, không nói được." Na Jaemin nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Huang Renjun đứng dậy muốn bỏ đi vì tức giận.

Quả thật giống hệt mèo con, lúc dịu dàng giống, lúc xù lông lên cũng chẳng khác gì. Lần này Na Jaemin mỉm cười thực sự, đơn thuần bị tên nhóc xù lông có phản ứng quá khích chọc cười.

Huang Renjun thở phì phò cầm cốc, quay đầu bước đi, vừa đi vừa không quên giơ nắm tay nho nhỏ lên như muốn ra oai.

"Yên tĩnh đợi đấy cho tôi, nghe thấy chưa."

Quả nhiên kiểu người như Huang Renjun sao có sức kháng cự với người đẹp. Chẳng những thế cậu còn dung túng không giới hạn.

"Na Jaemin? Na Jaemin. Na Jaemin." Huang Renjun nhắc đi nhắc lại cái tên vài lần, cuối cùng vẫn không nhịn được, bị cái họ chọc cười.

"Jaemin nghe không hay, gọi cậu là Nana nhé?" Na Jaemin bị cậu bác sĩ cười đến ngã người xuống giường bệnh của mình một cách khó hiểu làm cho trợn mắt, anh cũng chẳng rõ tên mình có chỗ nào chọc vào huyệt cười của người kia.

"23 tuổi, bằng tôi, cậu sinh tháng Tám, hihi, gọi tôi là anh đi, tôi lớn hơn cậu năm tháng đấy."

Lại là vở kịch một vai của mình Huang Renjun tự "high", đan xen với một vài câu thoại thỉnh thoảng đáp lời của Na Jaemin. Na Jaemin cũng không hiểu lắm, rõ ràng chỉ là một cuộc khai báo thông tin giữa bác sĩ và bệnh nhân hết sức bình thường, vậy mà có thể bị Huang Renjun biến thành hiện trường đại hội xem mắt trao đổi thông tin cá nhân.

"Tình hình gia đình thì sao Nana?" Huang Renjun nhìn ra được ánh sáng trong mắt Na Jaemin chợt tối đi, nhận ra có thể gia đình gặp biến cố nên mới khiến đứa trẻ xinh đẹp không muốn sống tiếp.

"A, hôm nay đến đây thôi." Thật sự không chịu nổi không khí im lặng đến kỳ quái, Huang Renjun tạm dừng ở câu hỏi này, đứng dậy bất đắc dĩ nhún vai, định bụng rời khỏi đây.

"Phiền cậu..." Sau cùng Na Jaemin vẫn mở miệng: "Cho tôi mượn di động gọi một cuộc điện thoại." Anh cúi đầu hơi nhếch khóe miệng lên một chút xíu như đang cười nhạo bản thân hèn hạ khuất phục hết lần này đến lần khác.

"Được." Huang Renjun không hỏi nhiều, quay người rời đi.

Na Jaemin run rẩy ấn dãy số có thế nào cũng không thể quên được, sau khi kết nối, nghe thấy câu nói "Xin chào" thận trọng, anh lại rơi vào trạng thái não chết máy không thốt nổi một lời.

Na Jaemin nghĩ sẵn những lời nói tàn nhẫn trong đầu nhưng không nói ra được, cuối cùng chỉ không nhanh không chậm nói một câu: "Tôi đang ở bệnh viện số hai, gửi tiền đến đây."

Cúp điện thoại, tay trái anh buông lỏng cốc giấy bị nắm chặt, nhíu mày thở dài.

Bao nhiêu năm qua rồi, bất kể ở bên ngoài anh được người ta gọi là "Anh Min" khí phách quyền thế đến đâu, lăn lộn giang hồ không sợ trời không sợ đất, cũng có thể thấy máu mà không chớp mắt. Nhưng trước mặt Lee Jeno giọng điệu lúc nào cũng cứng rắn đanh thép, anh vẫn phải cúi đầu khuất phục.

"Cậu phải nhớ kỹ, bất kể ra sao cậu luôn là một con chó được tôi nhặt về." Khi Na Jaemin vùi mình vào chăn, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói của người ấy.

"Đúng vậy, chẳng đáng kể gì, nực cười thật, một con chó." Lẩm bẩm như mê sảng.

Huang Renjun nhẹ nhàng tắt đèn đầu giường, khẽ xoa mái tóc mềm mại của Na Jaemin rồi đi ra ngoài.

Có thể mùi thuốc khử trùng quá gay mũi, khiến đứa trẻ nhíu chặt mày giữa lúc mơ ngủ.


Hết chương 01.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #najun