Chương 04

Y tá ở bàn trực lại trêu nhau, mới đi qua cửa phòng bệnh 203 thấy bác sĩ Huang ngồi trước giường bạn nhỏ Minie nói chuyện với người ta. Trước khi đi kiểm tra phòng bệnh còn không quên dặn: "Lát nữa tớ sẽ về." Giống hệt đôi tình nhân ngọt ngào yêu nhau tha thiết.

Bác sĩ Huang da mặt mỏng rốt cuộc bịa ra một lý do quái quỷ trước sự truy hỏi của các cô y tá: "Thường xuyên túc trực bên một thiếu niên u sầu, cảnh đời thê thảm, có khuynh hướng tự tử để tiến hành khai sáng tâm lý, là điều cần thiết." Hai tai đỏ ửng nói xong luống cuống vụt chạy đi kiểm tra phòng bệnh.

Đi đường cúi thấp đầu nhưng đi rồi lại nghĩ đến câu chuyện cười ban nãy mới kể cho Nana nghe được một nửa nên tự nhìn vào tập tài liệu trong tay rồi bật cười. Phía cuối hành lang, ánh nắng vàng ươm rọi vào qua khung cửa sổ nhìn thật đẹp.

Khi y tá đến đổi dịch truyền, lần đầu tiên Na Jaemin phóng ánh mắt đến gương mặt rạng rỡ của cô y tá, anh mỉm cười gật đầu lên tiếng.

"Xin hỏi, khi nào tôi mới có thể ra viện?" Lịch sự chu đáo, giọng nói trầm ấm dịu dàng.

"À, chuyện này... chủ nhiệm nói thực ra đã không có gì đáng ngại nữa rồi, xương cốt để về nhà điều dưỡng cũng được." Bàn tay đối phương mất tự nhiên, không ngừng điều chỉnh tốc độ truyền dịch.

Na Jaemin nói cảm ơn, chuyển lực chú ý, nghiêng đầu bắt đầu quan sát bó hoa cúc vàng óng ả trên tủ đầu giường.

Do Huang Renjun đổi. Quả thực đúng với sở thích của cậu.

Hăng hái tích cực, tràn trề năng lượng, ngây thơ đơn thuần, giống với chính cậu.
Giống với mặt trời.

Bất chợt nhớ đến chuyện tên nhóc kia để giữ mình lại mà lừa mình còn phải ít nhất một tháng nữa mới được ra viện, anh không kiềm chế được cúi đầu khẽ cười.

Sao anh không nhận ra được chứ. Dịch truyền mỗi ngày chỉ là đường hoặc vitamin, gần đây vị chủ nhiệm hói đầu cũng chẳng thèm đến thăm bệnh nữa. Tất cả kết quả kiểm tra sức khỏe đều bình thường. Làm gì có khả năng phải ở lại lâu như vậy.

Nhưng cũng cảm thấy hành động sứt sẹo của cậu dành cho mình rất lương thiện.

Na Jaemin cười, lại như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười đông cứng bên khóe môi. Anh ngồi thẳng người dậy, vươn tay khẽ gạt tóc mái quá dài trên trán, lẩm bẩm độc thoại.

"Phải giữ khoảng cách mới được."

Dòng máu nóng tiến vào từ tâm nhĩ trái, nhưng sang đến tâm nhĩ phải chợt trở nên lạnh lẽo.

Sau vài tiếng tút tút, đối phương nhận điện thoại.

"Haechanie, mai đến đón tôi về đi."

Nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương xong thì cúp điện thoại.

Một ngày cuối cùng, nên làm gì đây.

Bao nhiêu năm rồi xung quanh đây vẫn chẳng thay đổi, khách sạn anh từng sống vẫn ở chỗ rẽ đó. Chẳng qua trên bảng hiệu màu đỏ dính đầy bụi dầu đen xì. Con mèo hoa trong quán cũng không còn nữa.

Rẽ ngang rẽ dọc vài lượt, Na Jaemin dừng bước trước cổng quán ăn Trung Hoa. Trong con ngõ đầy dầu mỡ, chỉ riêng quán ăn này trang trí hơi hơi hào nhoáng. Anh ngửa đầu nhìn về phía ban công trên tầng hai, sững sờ, từng có một người đứng tại nơi đó.

"Jaeminie?" Người đàn ông tóc mai nhuốm bạc, lưng hơi còng, run rẩy duỗi tay ra, tiến đến vuốt ve cánh tay phải được bó bột của chàng trai.

"Chú Jin." Na Jaemin hơi cay mũi, nghẹn họng một lúc lâu mới mỉm cười đáp lời, nắm tay người đàn ông bước vào trong.

Người đàn ông không biết nói gì, chỉ tùy tiện múc một bát sữa đậu nành, vừa vui vẻ nói chuyện vặt vãnh với Na Jaemin.

Con chó trắng trong ngõ đẻ được một đàn con, lão Lee hàng xóm đột nhiên trúng gió nằm trên giường không thể tự chăm lo cho cuộc sống.

Còn nữa, quán ăn Trung Hoa sắp đóng cửa rồi, ông cũng phải về Trung Quốc cùng với con trai thôi.

Nghe được những lời nói ấy của chú Jin, tay Na Jaemin khẽ run làm sánh nước trà còn nóng trong cốc lên lớp thạch cao trên tay phải, không kịp tránh, nước trà lại xuôi theo mép bàn rơi xuống quần jeans của anh.

Anh không biết nên có vẻ mặt thế nào cũng không biết nên trả lời ra sao, chậm chạp ngơ ngác như một đứa ngốc.

Rõ thật là nhếch nhác kinh khủng.

Anh cố tình mở rộng tay trái nghịch ngợm thoải mái ôm người đàn ông gầy gò thấp hơn mình một cái đầu, cố gắng đè nén mỏi mệt trong giọng nói.

Ở chỗ chú Jin, tính khí trẻ con của anh vẫn giữ nguyên như xưa.

"Cuối cùng chú Jin nhà chúng ta đã được an hưởng tuổi già rồi, cháu sẽ nhớ chú lắm đấy!"
"Chú Jin, cháu còn muốn hai phần cơm rang dứa, thêm thật nhiều tôm nõn, mang về ạ."

"Mang về cho Jeno phải không, thằng bé này bận rộn đến đâu mà chẳng có thời gian đến gặp chú." Người đàn ông quấn tạp dề, vươn tay vén tấm mành bước vào trong bếp.

Na Jaemin mỉm cười lắc đầu ở góc chú Jin không nhìn thấy, sau đó hỗn loạn giơ tay thô lỗ lau những giọt nước mắt không chịu ngừng rơi.

Thật tốt, một chút hồi ức cuối cùng giữa anh và hắn cũng đã thanh toán toàn bộ xong xuôi.

-

"Cậu đi đâu? Còn dám tự rút kim truyền? Cậu có biết một mình chạy lung tung nguy hiểm lắm không hả?" Huang Renjun chất vấn dồn dập, giọng điệu không tốt, bước từng bước từ cạnh giường ra đến cửa ép sát Na Jaemin.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng từ đèn led lấp lánh nhiều màu của trung tâm thương mại phía đối diện rọi vào phòng rải đầy mặt đất, có thể nhìn ra bóng dáng đối phương nhưng không cách nào nhìn rõ mặt Huang Renjun.

Cũng là một kẻ cô độc. Na Jaemin nghĩ, nhân tiện bật đèn.

"Đừng giận, đừng giận, tôi buồn quá nên ra ngoài đi dạo mấy vòng quên nói với cậu thôi mà?" Na Jaemin mỉm cười, cúi người đặt hộp cơm xuống bàn một cách tốn sức.

Thấy Huang Renjun không trả lời, anh lại lôi con gấu bông moomin nhét trong áo khoác bông rộng lớn của mình ra.

Quả nhiên, dù Huang Renjun vẫn cắn môi dưới giả vờ nghiêm túc, khóe mắt còn mang theo hoảng hốt, nhưng hai tay đã không nhịn được nắm chân con gấu bông mập mạp. Thật dễ nhận ra món quà này gãi đúng chỗ ngứa ai kia rồi.

Nhưng vẫn không tập trung, lầu bầu giận dữ.

"Na Jaemin, lần sau cậu còn như vậy, nắm đấm của đại ca Đông Bắc đợi cậu đấy!"

"Còn nữa, đừng tưởng cậu làm thế này là mua chuộc được tớ. Nana phải ngoan ngoãn phối hợp chữa bệnh với bác sĩ Huang, biết chưa?" Sau đó túm hẳn lấy một nửa con moomin vẫn trong lòng Na Jaemin như trẻ con.

Nhưng không ngờ chân bị vấp, lảo đảo một cái ngã lên người đối phương không vững, ôm lấy nhau cách một con gấu bông, nhìn hơi buồn cười. Huang Renjun cũng không ngượng ngùng buông tay mà quẳng luôn con gấu bông trong tay xuống, buộc chặt vòng tay trên thắt lưng đối phương, ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực trái đối phương, cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng manh duy nhất, tủm tỉm cười nghe tiếng tim ai kia loạn nhịp.

Có lẽ, lúc này còn cần một nụ hôn.

Tay trái Na Jaemin vẫn đông cứng trên nhúm tóc vểnh lên sau gáy Huang Renjun, môi đã được đối phương ngậm lấy, cảm xúc ấm áp, ánh đèn mập mờ khiến anh hoảng hốt. Cắn lung tung không trình tự, đầu lưỡi bất ổn vươn bừa vào trong, sau đó không nhận được đáp lại rõ ràng bực mình hừ một tiếng.

Đứa trẻ này, đến cả hôn cũng là lần đầu tiên.

Khiến Na Jaemin cảm thấy buồn cười, anh bèn bật cười.

Nụ cười quả thật khiến ai kia phát điên. Huang Renjun vẫn chưa hết hi vọng hôn lên đôi môi mỏng khẽ nhếch của đối phương. Đè thấp giọng nói, miệng đối miệng, hai mắt sáng long lanh nhìn vào đôi mắt sóng sánh ánh nước của đối phương.

"Nana, tớ thích cậu."

"Injunie, tôi phải đi rồi." Na Jaemin sững sờ, đứng thẳng người, nhặt con gấu bông rơi dưới mặt đất lên nhét vào tay đối phương, ngồi xuống ghế sofa cạnh cửa sổ, trong giọng nói kèm theo vẻ mệt mỏi không giấu được.

Sau cùng là tiếng thở dài không nghe rõ.

Huang Renjun mất tự nhiên đứng đưa lưng về phía Na Jaemin, ánh đèn tươi đẹp ở đối diện lay động khiến màn đêm trở nên hỗn độn.

Huang Renjun rối bời muốn bỏ chạy nhưng vẫn bức thiết muốn tìm kiếm sự dịu dàng trong mắt đối phương, là anh diễn quá đạt hay thật sự đã bộc lộ chân tình.

"Injun, cậu cứ làm thiên sứ thôi, đừng bước vào địa ngục của tôi." Na Jaemin nghĩ ngợi rất lâu cũng không nghĩ ra được nên tạm biệt và từ chối như thế nào mới không quá tàn nhẫn.

Tạm biệt và từ chối, vốn dĩ nói ra hai từ này thôi cũng đủ tàn nhẫn rồi.

"Na Jaemin, thích thì cứ bên nhau, nghĩ nhiều thế làm gì chứ?"

Anh nhìn thấy xương bả vai gầy yếu mỏng manh của Huang Renjun đang run rẩy không ngừng, sau đó cậu hít mũi, ngoảnh đầu nhìn về phía anh mỉm cười giống hệt mọi ngày.

"Nana ngủ ngon! Mai gặp lại!" Sau đó hoảng loạn bỏ chạy.

Tắt đèn, Na Jaemin châm một điếu thuốc, nghĩ xem Huang Renjun là sự tồn tại thế nào với mình, rốt cuộc nghĩ ra được một cách so sánh không hợp lắm nhưng hình tượng hoàn toàn khớp.

Tình yêu của Huang Renjun dành cho anh như một cuốn lịch, lật xem sẽ bị những dòng chữ và nét bút ngây thơ viết trên đó chọc cười nhưng mãi mãi không thể nào khớp với cuộc sống hiện tại của mình.

Thế nên tốt nhất hãy dừng lại ở đây thôi.

Màn đêm phải chịu quá nhiều mập mờ và hoang mang, ngay cả giấc mơ cũng mang theo hơi thở nặng trĩu.

Đến đây thôi.

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #najun