• 02 •
Thức đêm một tuần cuối cùng Huang Renjun cũng hoàn thành bản vẽ vào đêm trước hạn nộp bài, à không, hình như đã là cùng ngày rồi.
Phòng học chuyên ngành vào rạng sáng vẫn sáng trưng đèn đóm, tiếng thước đặt xuống mặt bàn, tiếng đóng mở nắp bút, tiếng ngòi bút dạ ma sát trên mặt giấy, tất cả đan xen vào nhau, còn có cả tiếng nói chuyện thi thoảng vang lên, hết sức rộn ràng.
"Lee Haechan cậu còn bao lâu thì xong?" Huang Renjun đi đến gần chỗ thằng bạn cất tiếng hỏi.
"Lâu lắm..." Lee Haechan tủi thân ngẩng đầu: "Renjun ơi tôi nghĩ chắc hôm nay tôi không về được rồi."
Huang Renjun nhìn tiến độ của đối phương, cầm bút tô viền mấy chữ giúp cậu ấy, liếc nhìn thời gian đã là hai giờ sáng, đang cân nhắc chín giờ sáng mai mới phải nộp bản vẽ, giờ về còn có thể ngủ bốn năm tiếng, cuối cùng vẫn quyết định trở lại ký túc xá.
"Haechan à, tôi về đây, sáng mai sẽ mua bữa sáng cho cậu."
"Oa Junjun cậu tốt quá, quả nhiên đẹp người đẹp nết!" Lee Haechan quăng bút dạ đi rồi bổ nhào đến cho đối phương một cái ôm thật chặt.
"... Bữa sáng của cậu bay theo gió rồi."
Nhưng hơn nửa đêm bên ngoài tối thui như mực, từ khu giảng đường đến khu ký túc xá còn phải đi qua một con đường nhựa, thực sự có hơi đáng sợ. Trong đầu Huang Renjun bắt đầu hiện lên một đoạn phim kinh dị không cách nào khống chế nổi... Vãi... Sớm biết thế này tuần trước mình đã không xem phim kinh dị với Lee Haechan.
Nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi, Huang Renjun suy tính cân nhắc mãi cũng bước ra cửa phòng học chuyên ngành. Trước khi đi ngẫm nghĩ một chút lại quay ngược vào phòng nhét con dao rọc giấy vào túi.
May mà trong phòng học chuyên ngành chưa bao giờ thiếu hung khí.
Nào ngờ vừa đi ra đến cổng khoa được mấy bước đã loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng, dọa Huang Renjun sợ tới nỗi vội vàng đi nhanh hơn.
Không phải chứ? Số mình kém may mắn thế sao? Giờ mình quay lại còn kịp không?
Nhưng tiếng bước chân phía sau không hề dừng lại, dường như còn đến gần hơn. Huang Renjun căng thẳng nắm chặt con dao rọc giấy trong túi, giả vờ bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
"Renjun?"
"Ơi? Ủa???" Quen mình hả? Huang Renjun máy móc quay đầu, mái tóc hồng quen thuộc vô cùng chói mắt dưới ánh đèn đường.
"Là cậu à." Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi hú hồn."
"A, làm cậu sợ rồi à, xin lỗi nha." Na Jaemin bước nhanh lên trước sóng vai với cậu, một lần nữa khoe nụ cười rạng rỡ: "Tôi chỉ muốn nói với cậu là, buổi tối cổng số 2 phía Tây đóng rồi, về ký túc xá phải đi từ cổng số 1 phía Tây. Nhưng Renjun đi nhanh quá, tôi gần như không đuổi kịp."
"À, chắc là tại buồn ngủ nên muốn về nhanh ấy mà." Huang Renjun xấu hổ cười cười.
Nếu để bạn biết được hành động của mình vừa rồi, thật sự... bẽ mặt chết mất.
Trái lại Na Jaemin không nhận ra có gì bất thường, gật đầu tiếp lời: "Ừ ừ tôi cũng buồn ngủ lắm rồi, dạo này mỗi ngày đều ít ngủ."
"Cậu cũng vẽ đến tận giờ à?"
"Đúng thế, thê thảm quá mức... May mà hôm nay gặp được Renjun chứ nếu không muộn thế này rồi đúng là có hơi sợ."
"A, tôi cũng vậy, may mà gặp được Jaemin. Tôi còn cầm con dao rọc giấy bỏ vào túi nữa." Huang Renjun buột mồm tiếp lời.
Khoan đã... Mình để lộ gì rồi thì phải... Huang Renjun nghiêng đầu nhìn Na Jaemin theo phản xạ tự nhiên.
"À, vậy sao?" Nhưng Na Jaemin cười nói: "Renjun đáng yêu ghê."
"Ha... Không đâu..."
May quá may quá, nhất định là vừa rồi xa quá nên không nhìn ra được điều gì... Cơ mà... Sao có thể dùng tính từ đáng yêu chứ!!!
...
Trên đường đi hỏi ra mới biết thì ra phòng ký túc xá của hai người ở cùng một tầng, Na Jaemin đưa Huang Renjun về đến tận cửa phòng.
Huang Renjun đánh răng rửa mặt xong nằm xuống giường, bỗng nhớ tới hành động bẽ mặt của mình tối nay.
Áaaaa... Tức đến mức cuốn chăn lăn hai vòng trên giường, phẫn nộ móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lee Haechan: [Bố mày không bao giờ xem phim điện ảnh với mày nữa!!!]
Một luc ssau nhận được ba dấu chấm hỏi của Lee Haechan, kèm theo đó là một chuỗi: [Cậu không sao chứ, cậu tự về một mình sao, cậu về đến phòng chưa, cậu bị dọa rồi à?]
[Không sao, tôi gặp Na Jaemin, hai bọn tôi về cùng nhau.]
[Ủ ôi!]
Lee Haechan mới gõ được một câu cảm thán, Huang Renjun lập tức gửi tin nhắn sang trước khi dòng hiển thị "đang gõ" của đối phương dừng lại: [Câm miệng! Vẽ bản thảo của cậu đi, nếu không bữa sáng của cậu bay theo gió thật đấy! Ngủ đây, ngủ ngon!]
Bên phía Lee Haechan ngừng gõ, chốc lát sau mới trả lời một câu [Được rồi, ngủ ngon.] Ngoài ra còn có một chuỗi dài icon khóc lóc.
Huang Renjun đặt đồng hồ báo thức xong đang chuẩn bị buông điện thoại xuống thì chợt nhận được một tin nhắn.
[Tôi chuẩn bị ngủ đây, Renjun ngủ ngon~ mơ đẹp nha (⑉• •⑉)‥♡]
Đến từ Na Jaemin.
Ui? Cái emoji này? Bạn đẹp trai, hình tượng lạnh lùng của cậu sụp đổ rồi.
Trong màn đêm, khóe miệng cong lên rất khó phát hiện.
[Tôi cũng ngủ đây, ngủ ngon!]
*
Buổi đánh giá bản vẽ sáng hôm sau kéo dài đến tận mười hai giờ trưa. Cái gọi là đánh giá bản vẽ tức là cả khóa cùng treo bản thảo lên bảng trưng bày trong hội trường của khoa, để mặc giảng viên bàn chuyện quốc gia đại sự. Đứng cả buổi sáng, nhìn giảng viên phía trước vẫn thao thao bất tuyệt, Huang Renjun thở dài, thế này ai mà chịu cho nổi, buổi chiều còn có hai tiết đầu nữa. May mà hôm qua có nói thế nào cậu cũng ngủ được bốn năm tiếng, chưa đến mức buồn ngủ rũ rượi, Huang Renjun xoa xoa cái bụng lép xẹp, thôi vậy, lát nữa ăn cơm xong đến thẳng phòng học luôn, còn có thể nằm sấp ra bàn chợp mắt một lúc.
Ban nãy lúc mười giờ Lee Haechan chuồn về trước rồi, chắc lúc này đang nằm trên giường. Huang Renjun gửi tin nhắn cho cậu ấy.
[Cậu ngủ chưa?]
[Chuẩn bị ngủ đây, sao thế?]
[Chiều cậu có đi học không?]
[Ừmmmmm... Đi vậy.]
[Đi... vậy?]
[Ừ thì có đi!]
[Thế cậu cầm sách đi hộ tôi nhá, chắc tôi không kịp về đâu.]
[Ok.]
Tỉ lệ chuyên cần giờ chuyên ngành buổi chiều của khoa Kiến trúc luôn đáng lo, điều này từ lãnh đạo khoa đến sinh viên đều hiểu rõ, nguyên nhân không có gì đặc biệt, tối hôm trước thức trắng đêm, quá buồn ngủ cơ bản không dậy nổi. Giảng viên môn "Lý thuyết Kiến trúc đại cương" tương đối trẻ, chắc hẳn cũng có trải nghiệm sâu sắc vấn đề "Chưa đến hạn chót thì chưa thể hoàn thành bản vẽ", thế nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện chuyên cần.
Thấy chuông vào lớp sắp reo, giảng viên đã mở file power point chuẩn bị dạy, ấy vậy mà Lee Haechan thì vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Là ai đã nói chắc như đinh đóng cột là sẽ đi học? Quả nhiên người thức trắng đêm nói mình có thể dậy là lời hoang đường hoàn toàn không thể tin tưởng. Huang Renjun nhìn khung trò chuyện giữa mình và Lee Haechan: [Cậu đã dậy chưa? Cậu còn sống không? Cậu có đến không? Vào lớp rồi anh trai!] Cùng với một chuỗi dấu chấm hỏi và dấu chấm than kéo dài phía cuối, cậu câm nín đỡ trán, đang nghĩ về tính khả thi khi không có giáo trình.
"Renjun, chỗ này không có ai chứ?"
Một giây cuối cùng trước khi tiếng chuông vào lớp kết thúc, bỗng dưng bên cạnh có người ngồi xuống. Vốn còn tưởng là Lee Haechan vật lộn đến lớp, không ngờ quay ra nhìn phát hiện là Na Jaemin.
"Ừ, không có." Ban đầu đáng lẽ có thể có người... Giờ này xem ra khẳng định là không có rồi.
"Sách của Renjun ở chỗ tôi này." Na Jaemin nói rồi lôi từ trong cặp ra hai quyển "Lý thuyết Kiến trúc đại cương", lật trang bìa lên xem, đưa cho Huang Renjun quyển của cậu.
"Hả? Sao lại ở chỗ cậu?" Huang Renjun ngạc nhiên nhận sách, phát hiện đúng là sách của mình.
"Tôi và Lee Jeno là bạn cùng phòng mà. Hình như lúc trưa Lee Jeno sang phòng các cậu tìm Lee Haechan, Lee Haechan nhờ cậu ấy cầm hộ, bảo là sợ buổi chiều cậu ấy không dậy nổi..." Na Jaemin nghĩ nghĩ rồi nói.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó buổi chiều Lee Jeno cũng không dậy nổi..." Na Jaemin bất đắc dĩ nhún vai.
"Phụt..." Quá trình lằng nhằng làm Huang Renjun không nhịn được phì cười: "Cảm ơn cậu đã cầm sách đến giúp tôi nhé!"
"Có gì đâu, hình như lần nào Renjun cũng nói cảm ơn với tôi."
"Ặc, hình như là vậy." Huang Renjun xấu hổ cười: "Nhưng quả thật lần nào Jaemin cũng xuất hiện rất đúng lúc!"
"Ấy nam thần, hiếm thấy nha!" Phía sau có một nam sinh đột nhiên xen lời: "Buổi sáng tôi hỏi cậu bảo không đến cơ mà?"
"Tôi nghĩ lại vẫn nên đến thì hơn, ngộ nhỡ điểm danh thì sao." Nét mặt Na Jaemin chẳng mảy may hoảng sợ.
"Đỉnh, thức trắng đêm xong vẫn đi học đúng là mất trí rồi." Nam sinh tặc lưỡi chẹp miệng.
Huang Renjun cảm thấy có gì đó sai sai, chọc chọc Na Jaemin hỏi bạn: "Cậu thức trắng đêm? Không phải hôm qua cậu về cùng tôi sao?"
"À... Thật ra hôm qua tôi vẫn chưa vẽ xong hẳn nên buổi sáng năm sáu giờ lại đến phòng học chuyên ngành." Na Jaemin lúng túng gãi gãi gáy: "Chắc cậu ấy tưởng tôi thức trắng đêm."
"Thế thì có gì khác với thức trắng đêm đâu... Chẳng thà cậu nằm sấp ra bàn trong phòng học còn có thể ngủ lâu hơn chút..." Huang Renjun nghĩ hôm qua lúc mình đi ngủ cũng đã gần ba giờ: "Cậu không buồn ngủ sao..." Tỉ mỉ nhìn kỹ thấy dưới mắt Na Jaemin có quầng thâm nhàn nhạt. Mà điều cậu không biết là Na Jaemin chỉ về phòng ký túc xá loanh quanh một vòng mà thôi.
"Cũng hơi buồn ngủ... Nhưng mà, Renjun không mang sách còn gì? Hơn nữa chẳng phải Lee Haechan không đến đó sao, thế nên tôi đến đi học cùng Renjun."
Na Jaemin nói chuyện càng ngày càng nhỏ tiếng nhưng Huang Renjun nghe rất rõ, dường như có nơi mềm mại nào đó trong lòng bị chọc trúng.
"Jaemin thật sự xuất hiện rất kịp thời." Huang Renjun cười cong cong hai mắt, để lộ răng khểnh đáng yêu.
Vào học chưa được bao lâu, chung quy vẫn Na Jaemin không chống đỡ được cơn buồn ngủ nên gục mặt xuống bàn ngủ. Hôm nay Na Jaemin mặc áo lông màu đen, bên trong là áo len ca rô xanh trắng, mái tóc hồng là màu sáng hiếm thấy trong mùa đông giá rét, bạn nằm nghiêng mặt quay về phía Huang Renjun, lại là dáng vẻ mà Huang Renjun chưa từng thấy trước đó, lông mi dài ơi là dài, khóe miệng vẫn hơi hơi nhếch lên, không biết có phải đang nằm mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Nếu đối diện với một khuôn mặt say ngủ an tĩnh như thế này thì chắc hẳn chẳng ai nỡ đánh thức bạn đâu. Huang Renjun nghĩ thầm vậy.
Mùa đông đã sang, có gió lạnh tràn vào qua khe cửa sổ không đóng chặt, Na Jaemin vô thức nhíu mày, rụt cổ, bất ngờ có thêm chút hơi thở trẻ con. Huang Renjun nhẹ nhàng đội mũ áo lông lên giúp bạn, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp trộm một bức ảnh.
Ánh nắng hôm nay khá đẹp, lâu lắm không tắm nắng rồi, nếu có thể đi dạo ngoài trời thì chắc chắn sẽ tuyệt lắm cho coi.
Khi buổi học kết thúc các bạn khác ra về gần hết, cuối cùng Na Jaemin mơ màng tỉnh lại, mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Huang Renjun như đang hỏi vì sao cậu không gọi mình dậy.
Huang Renjun híp mắt cười, nói: "Na Jaemin, cậu có muốn cùng tớ đi phơi nắng không."
Còn tiếp.
Happy Valentine's Day~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip