Chương 12
Sau cùng Huang Renjun vẫn dọn đến nhà Na Jaemin, mẹ không nói gì, chỉ bảo Huang Renjun muốn làm gì thì cứ làm thế.
Mới đầu Bubu còn ồn ào đòi ngủ với Huang Renjun, bị Na Jaemin dọa vài lần mới không dám nhắc lại nữa, đến giờ đi ngủ ngoan ngoãn ôm moomin nằm trên giường mình.
Có một ngày kia Na Jaemin đang nghe điện thoại trong phòng, Bubu hùng hổ chạy ra tìm Huang Renjun đang đọc sách trên ghế sofa ngoài phòng khách, hô to không hay rồi!
Huang Renjun hỏi làm sao thế, Bubu ghé đến sát bên tai Huang Renjun nói hết sức thần bí: “Chú sắp đi xem mắt!”
Huang Renjun đơ người, xem mắt? Sao cậu chưa từng nghe anh nói đến chuyện này?
“Chú đang gọi điện thoại trong phòng, em nghe thấy cả rồi!” Bubu sốt ruột giậm chân thình thịch: “Sao chú lại đi xem mắt cơ chứ!”
Huang Renjun vỗ về: “Liệu Bubu có nghe nhầm không? Không phải chú đi xem mắt mà thật ra đang bàn công việc?”
“Lát nữa chú đi bây giờ!” Bubu thấy Huang Renjun không tin, thề thốt nói: “Anh cứ xem lát nữa chú có ra ngoài không thì biết!”
Vừa mới nói xong thì Na Jaemin từ trong phòng đi ra, sau đó bảo với Huang Renjun mình có việc ra ngoài một chuyến.
Na Jaemin đi rồi, Bubu chỉ vào cửa nói: “Giờ anh tin chưa! Chắc chắn chú đi xem mắt!”
Huang Renjun nửa tin nửa ngờ nhìn ra cửa, Bubu một mực quấn lấy cậu đòi đuổi theo đi ngăn Na Jaemin. Huang Renjun không nói lại được bé, chỉ đành dẫn Bubu lái xe lặng lẽ bám theo sau Na Jaemin, có phải xem mắt hay không, đi theo xem thử là biết liền mà?
Xe Na Jaemin đỗ trước một quán cà phê, Huang Renjun cũng đỗ xe cách vài vị trí, sau đó cùng Bubu nấp trong xe nhìn theo Na Jaemin đi vào quán cà phê. Nhìn xuyên qua kính thấy anh ngồi vào chỗ, đối diện đúng là một cô gái tuổi tác xấp xỉ.
Bubu giận dữ nói: “Anh xem đi! Em không lừa anh mà! Chú đi xem mắt thật đấy!”
Huang Renjun thấy vậy cũng nổi giận, Na Jaemin làm thế là có ý gì? Bực đến mức cậu lập tức cởi dây an toàn rồi dắt tay Bubu nghênh ngang đi vào quán cà phê, tiếp đó đứng vững trước mặt Na Jaemin.
Na Jaemin hơi bất ngờ, anh nói: “Renjun? Sao em với Bubu lại đến đây?”
Cô gái thấy thế mới hỏi: “Vị này là?”
Huang Renjun chỉ bế Bubu lên, nói với Na Jaemin: “Anh đang xem mắt?”
Hiển nhiên Na Jaemin không rõ vì sao Huang Renjun lại biết, nhất thời câm nín.
Tự dưng Bubu òa khóc, miệng gọi “ba ơi”, dựa sát vào người Na Jaemin.
Cô gái tái mét mặt mày, hết nhìn Bubu lại nhìn Na Jaemin, Bubu vẫn đang gọi bậy, tức thì thu hút sự chú ý của rất đông khách khứa, cô gái thực sự sắp không giữ được thể diện nữa, hất tay bỏ đi.
Đợi Bubu bình tĩnh lại, Na Jaemin nhìn một lớn một bé ngồi phía đối diện, cảm thấy buồn cười.
“Bubu, vừa rồi con gọi chú là gì?”
Bubu đang cầm thì xúc chè khoai dẻo trong bát, trả lời không hề nghĩ ngợi: “Ba ơi.”
Na Jaemin giả vờ giận dữ, nói: “Sao con có thể gọi chú là ba hả? Rõ ràng chú là chú con.”
“Là anh bác sĩ bảo con gọi như thế!” Bubu lập tức khai ra Huang Renjun: “Anh bác sĩ bảo đi vào trong chuyện cần làm đầu tiên là gọi ba.”
Na Jaemin chuyển tầm mắt từ người Bubu sang cái người đang giả vờ nghiêm túc uống cà phê: “Ồ?”
Huang Renjun bị anh nhìn như trúng tim đen, nhưng nghĩ lại thì chẳng phải Na Jaemin làm sai trước sao, là anh chạy đi xem mắt với gái trước. Nghĩ vậy Huang Renjun giận dỗi, hừ một tiếng rồi nói: “Không phải anh đến đây xem mắt với người ta trước sao? Anh còn nói em?”
“Đó là do tiền bối hẹn trước với anh từ lâu rồi, anh thật sự không thoái thác được nên mới nghĩ đi ra gặp mặt giải thích rõ ràng với người ta.” Na Jaemin trả lời đúng sự thật: “Kết quả bị hai người quấy rối, e rằng ngày mai cả Văn phòng Luật đều nghĩ anh kết hôn rồi, chắc chắn tiền bối cũng sẽ trách anh.”
Huang Renjun không ngờ chuyện là như vậy, cậu hơi hối hận, vội hỏi thế thì phải làm sao.
“Thì thừa nhận kết hôn rồi thôi.” Na Jaemin thong dong chống tay trên bàn: “Tự dưng vớ được vợ cũng không tệ lắm.”
Huang Renjun nghe hiểu lời anh nói, vội vàng bịt tai Bubu lại, bảo Na Jaemin đừng nói liều.
Bubu ngơ ngác, ăn chè được một nửa đã dính kem đầy quanh miệng, Na Jaemin lấy giấy ăn lau cho bé, sau đó nói với Bubu: “Bubu, sau này gọi Renjun không được gọi anh nữa, phải gọi thím.”
“Na Jaemin!” Huang Renjun ném cả gói giấy ăn trên bàn vào người Na Jaemin, vừa ngượng vừa bực, Na Jaemin ngậm miệng cậu mới nguôi giận.
Từ quán cà phê ra về, Na Jaemin gọi điện thoại rủ Lee Donghyuck đi chơi bóng rổ, Lee Donghyuck nhận lời.
“Bên này tôi dẫn theo một người.” Na Jaemin lại nói.
Bên kia điện thoại Lee Donghyuck lườm trắng mắt: “Biết, Huang Renjun chứ gì.”
“Dẫn vợ tôi theo.”
“Cậu có vợ từ bao giờ thế? Huang Renjun biết không?” Lần này Lee Donghyuck đang nằm trên giường cũng bật thẳng dậy, Na Jaemin kết hôn khi nào, Bubu nói thích Huang Renjun cơ mà!
“Biết.” Cẳng chân Na Jaemin lại bị Huang Renjun đá cho phát, anh quay đầu, Huang Renjun bịt tai Bubu lườm anh.
“Được rồi mau đến đi, đến là biết ngay.” Cúp điện thoại, Huang Renjun mặc kệ Na Jaemin, ngồi trên ghế đá ngoài sân bóng để Bubu tự chơi trên bãi cỏ cạnh đó.
Xem ra Lee Donghyuck thật sự tò mò, chẳng mấy chốc đã đến nơi, xông tới trước mặt Na Jaemin như một cơn gió, đôi mắt đảo khắp xung quanh: “Người đâu? Chỗ nào?”
“Đây thôi.”
Lee Donghyuck nhìn về phía tiếng nói, thấy Huang Renjun ngồi trên ghế đá vẫy tay với mình.
Vãi! Lee Donghyuck muốn đánh người.
Na Jaemin đi tới ngồi xuống xoa đầu Huang Renjun: “Renjun nhà ta thật ngoan.”
Lee Donghyuck ném mạnh áo khoác lên người Huang Renjun, Huang Renjun nhận lấy rồi lót xuống mông, cười haha nói với đối phương: “Chỉ chờ áo khoác của cậu thôi đấy.”
Na Jaemin ném bóng cho Lee Donghyuck gọi cậu ấy vào sân, Lee Donghyuck phỉ nhổ một tiếng, còn nói để rồi xem hôm nay tôi lột da cậu, sau đó chạy vào sân theo Na Jaemin.
Huang Renjun ngồi ngoài sân bóng nhìn xem tất cả, cảm giác quen thuộc và hoài niệm ùa về. Cùng là buổi chiều, cùng là mấy người, chỉ có thời gian đã trôi qua nhiều năm.
Vẫn luôn vùi mình dưới đất lựa chọn trốn tránh đối mặt với tình cảm, thật may còn có Na Jaemin, cảm ơn vì có Na Jaemin.
Trên ghế đá không có cuốn tiểu thuyết ngôn tình vạch trần tâm sự thiếu niên trong lòng cậu, người đong đầy yêu thương dành cho cậu đã trở thành một nửa của cậu, Na Jaemin ném được cú ba điểm vào rổ thì hôn gió với Huang Renjun, bị Lee Donghyuck cản giữa không trung, sau đó ném xuống đất giẫm đạp.
“Cậu thích gì ở cậu ấy chứ?” Ba người nằm trên sân bóng rổ đầu chụm vào nhau, nét mặt Lee Donghyuck rất không thể hiểu, chọc cánh tay Huang Renjun: “Na Jaemin thì có gì tốt?”
“Đúng thế, Na Jaemin có gì tốt.” Huang Renjun cũng cười, bị Na Jaemin dùng tay chơi bóng dính bẩn bóp mặt, để lại toàn bụi đất.
“Hồi mới khai giảng, cậu ấy là người đầu tiên cười với tôi.” Huang Renjun túm lấy cái tay Na Jaemin vẫn đang muốn sờ lung tung chỗ khác trên người cậu.
“Hình như chính vào lúc đó đã bắt đầu nói với tôi rằng, Huang Renjun, cậu còn có tôi.”
Huang Renjun mãi khắc ghi lần đầu gặp nhau, nhớ rõ cậu trốn tránh tình cảm yêu mà không dám dưới áo đồng phục, người chạy băng băng trên sân bóng rổ là thời niên thiếu cậu mặc sức làm càn nhất.
Na Jaemin mãi khắc ghi khi hai người gặp lại, nhớ rõ khoảnh khắc khuôn mặt anh từng thích từng trách từng hận từng nhớ cứ thế lọt vào đôi mắt, toàn bộ lý trí và nguyên tắc đều bị đánh bại.
Bởi vì người đã khiến tôi ghi nhớ tần suất tim đập dồn dập đầy sức sống.
/
Ngoại truyện.
Dạo này Na Jaemin thấy Huang Renjun yêu Bubu hơn yêu mình, thậm chí anh còn định gửi trả Bubu về nhà anh trai.
Anh hỏi Lee Donghyuck xem nên làm thế nào, dường như Huang Renjun càng ngày càng mất hứng thú với mình rồi.
“Cuộc sống thường ngày không còn tình cảm nồng nàn nữa!”
Lee Donghyuck đọc tin nhắn Na Jaemin gửi, chỉ hận không thể đấm cho đối phương một cú để anh mở to mắt ra nhìn xem lần trước rủ nhau đi ăn là hai con người nào từ đầu đến cuối bữa cứ dính lấy nhau bón qua bón lại.
Cậu ấy gửi cho Na Jaemin một đường link, Na Jaemin xem xong hỏi lại: “Cái này có tác dụng thật không?”
“Có tác dụng.”
Lee Donghyuck gửi kèm một cái meme ngập tràn tự tin, thế là Na Jaemin cũng tin.
Tối đó trước khi đi ngủ, Na Jaemin lết tới bên cạnh Huang Renjun, sau đó tự dưng ôm tim, nói với Huang Renjun: “Bác sĩ Huang, anh khó chịu quá.”
Huang Renjun đang chơi game trên điện thoại, tranh thủ liếc nhìn anh một cái rồi thản nhiên nói: “Xin lỗi nha, em là bác sĩ khoa nhi.”
Na Jaemin vẫn đang diễn sâu, tiếp tục tiến hành màn trình diễn của mình.
“Hình như tim anh không ổn rồi, vì sao cứ trông thấy em là nó lại đập thình thịch liên hồi thế này?”
Huang Renjun vừa qua cửa, buông điện thoại xuống, xoa ngực Na Jaemin.
“Anh yêu ơi, tim anh mà không đập mới là không ổn.”
Hết.
Vậy là hết rồi, tạm biệt Bubu đáng yêu từ đây thôi~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip