Chương 4
7.
Tết Dương lịch năm nay công ty sắp xếp cho bọn họ quay chương trình thực tế ở nước ngoài.
Một lần lại như bao lần, cả nhóm nằm quây lại trong phòng khách nhà Zhong Chenle, chỉ khác ở chỗ, là nhà của Zhong Chenle ở Thượng Hải.
Chenle nói, Thương Hải tuyết rất ít khi rơi, nhưng một khi đã rơi thì sẽ trải đều suốt hai tháng đầu năm không ngớt, không biết là các anh may hay rủi lại đến vào đúng dịp này nữa.
Na Jaemin nhìn tuyết trắng phủ đầy sân nhà bạn, hai mắt thẫn thờ mờ mịt.
"Từ đây đến Cát Lâm hết bao xa?"
"Xa lắm. Cũng phải hơn hai nghìn cây số."
Zhong Chenle đè nén tiếng thở dài, lặng lẽ quay vào trong bếp.
Na Jaemin ngẩn người.
Tận hai nghìn cây số. Thậm chí còn xa hơn cả từ Seoul đến Cát Lâm.
Rõ ràng bay đến đất nước của bạn để có thể ôm tia hy vọng được gần bạn hơn, chẳng ngờ sự thật quá đỗi nghịch lý đến như vậy.
"Seoul cách nhà tớ có gần bảy trăm cây thôi, gần lắm."
"Sau này có dịp sẽ dẫn cậu đến Cát Lâm chơi, lên núi Trường Bạch ngắm hồ Thiên Trì."
Huang Injun, hứa suông.
Huang Injun, bất tín.
Na Jaemin cảm thấy trên đời này ngoài mẹ hắn ra, chỉ có Huang Injun là đáng tin nhất.
Nhưng cậu ấy hết lần này đến lần khác đều thất hứa, thất hứa nặng.
Dù là bảy trăm cây hay hai nghìn cây, suy cho cùng, khoảng cách giữa hắn và Huang Injun mãi mãi không thể cân đo đong đếm.
Xa ngàn dặm như xa ngàn năm, cả một đời có lẽ sẽ chẳng còn duyên gặp gỡ.
Na Jaemin mở điện thoại tìm vào trong nhóm chat, lịch trình đã được anh quản lý tạo thành tệp gửi vào. Lướt đi lướt lại, Thượng Hải, Bắc Kinh, Tô Châu, không có Cát Lâm, không có núi Trường Bạch, không có hồ Thiên Trì, không có cơ hội đi tìm cậu ấy.
Đầu hắn đau như búa bổ, mỗi một nhát búa giáng xuống đều khiến Na Jaemin như máu xương lẫn lộn, đau đớn đến mấy cũng chẳng thể rơi nước mắt.
Huang Injun bỏ đi không để lại gì, chỉ có độc nhất Na Jaemin hắn tồn đọng đau thương mãi không buông, dần dà biến thành ám ảnh, thành tâm bệnh.
Kể cả khi hắn đã có bạn gái, đúng như câu bông đùa đêm ấy. Tưởng đùa mà lại thành thật.
Hwang Injoo.
Tên cô ấy là Hwang Injoo, ở trong một nhóm nhạc nữ gen 4, xinh đẹp tuyệt trần.
Lee Donghyuck từng chửi hắn là "thằng điên rồ", trách hắn sao có thể tìm một cô gái từ cái tên cho đến ngoại hình đều vất vưởng hình bóng của Huang Injun mà yêu mà đương.
"Injunie à, tớ không biết nữa."
Injunie, Injoo-gie.
"Injunie à, khi cô ấy cười, rất giống cậu."
Nếu như chuyện này bị Dispatch hay thậm chí là fan bắt được, có lẽ Na Jaemin sẽ tiêu đời.
Tâm tư đen tối của hắn chẳng qua nổi mắt các thành viên, mà về lâu dài cũng sẽ chẳng thể qua được mắt bất cứ ai trên đời.
Ý tứ rõ ràng như thế cơ mà.
Con cáo nhỏ.
Kể từ ngày phát hiện sim điện thoại của Huang Injun trong thùng rác, Na Jaemin đã mất bình tĩnh, nổi nóng thẳng tay xoá số cậu khỏi danh bạ điện thoại.
Nhưng thiếu đi icon con cáo nhỏ, tâm can hắn như bị khuyết đi một mảng lớn, rỗng tuếch.
Vậy nên khi Hwang Injoo ở trong lòng hắn, ngước lên đôi mắt tròn xoe ngây ngô, hỏi
"Jaemin, anh lưu số em bằng hình con cáo là vì sao?"
Na Jaemin đã trả lời.
"Vì con cáo đáng yêu."
Injoo biết fan đặt động vật biểu tượng cho Na Jaemin là thỏ, nhưng không biết Lee Donghyuck là gấu, hay Lee Jeno là cún, và tuyệt nhiên đối với Huang Renjun cũng như vậy, là con cáo nhỏ lươn lẹo luồn lách khỏi cuộc đời hắn.
Con cáo chết tiệt ấy.
8.
Vào một ngày đầu tháng một tuyết rơi kín trời, Na Jaemin sau hơn một năm dài đằng đẵng bỗng bắt gặp dáng hình thân thương lướt qua dãy ghế dài chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, ngắn đến nỗi hắn cho rằng mình hoa mắt rồi.
Vì tuyết phủ kín đường băng, các chuyến bay trong vòng hai giờ tiếp theo đều bắt buộc phải hoãn lại.
Na Jaemin ngồi ở hàng ghế chờ, không vì lý gì bỗng nhìn về hướng cổng số 3, đi Cát Lâm.
Vì là nơi của người, liên quan đến người, nên tất yếu sẽ cảm thấy mất mát đau thương.
Tim hắn hẫng một nhịp sâu điếng, chỉ còn cách ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Bên cạnh, các thành viên đang ngồi trước máy quay cười nói. Quản lý ngầm ra hiệu cho Na Jaemin, ý muốn nói hắn đừng làm khổ tổ biên tập.
Cười lên, nói đi.
Khuôn miệng căng cứng khép mở, vừa vặn lúc máy quay nhắm thẳng vào, Na Jaemin ôm lấy Park Jisung, nói bừa một câu vô thưởng vô phạt, cười đến sáng bừng rạng ngời.
Chỉ là đột nhiên, rất đột nhiên, trong đúng một giây, thân ảnh nhỏ lướt qua sau lớp kính ngăn cách khiến Na Jaemin chết sững.
"Huang Injun."
Ba chữ vô thức bật ra khỏi miệng. Na Jaemin đứng phắt dậy, cũng chẳng còn tâm sức quan tâm đến sửng sốt của mọi người xung quanh.
Phòng chờ cách một ngăn kính, người kia lẫn vào đám đông, tuyệt nhiên không thể nghe thấy tuyệt vọng của hắn.
Sườn cổ, bờ vai, dù cho có khẩu trang che kín mặt, dù cho áo khoác dài bao trọn lấy cơ thể mỏng manh, Na Jaemin chỉ cần những điểm hở nhỏ nhất.
Người hắn dành cả thảy bảy năm để khắc ghi vào chân tâm, làm sao có thể nhầm?
Huang Injun.
"Là cậu ấy, chắc chắn là cậu ấy."
Na Jaemin vùng bước đi, lập tức bị Lee Jeno chặn lại. Xung quanh cứ ngỡ như được thiết lập hiệu ứng làm mờ, không thể nhìn thấy gì hết.
"Jaemin, ngồi xuống đi."
"Jaemin."
Có lẽ máy ghi hình bắt buộc phải tắt. Anh quản lý chạy đến kéo tay hắn.
"Chú làm cái gì thế?"
Na Jaemin không còn bắt kịp bóng hình tưởng ảo ảnh khuất trong dòng người đang xếp hàng để lên máy bay.
Cổng số 3, đi Cát Lâm.
"Huang Injun, em thấy cậu ấy, muốn tìm cậu ấy."
Không một ai nỡ nhìn vào đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ của Na Jaemin. Muốn bao nhiêu hoang mang, có bấy nhiêu hoang mang. Muốn chừng nào thống khổ, gấp đôi chừng ấy thống khổ.
Không nỡ trách, càng không thể trách.
Hơn một năm nay, kể từ ngày Huang Renjun âm thầm rời đi, Na Jaemin sớm đã chết tâm rồi.
Vui cười là trách nhiệm của nghề nghiệp, còn tim bọc gai là phó mặc cảm xúc thật của bản thân.
Một trái tim bọc gai, bên ngoài rỉ máu, bên trong nát tươm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip