Chương 20
Càng cởi xuống dưới càng cảm giác mặt nóng, tim cũng nóng.
Nhưng La Tại Dân không buông tay, anh cũng chẳng giãy ra được.
Lề mề đến cuối cùng dây lưng vẫn bị cởi trong tay anh, thứ bên trong nóng bỏng, cách một lớp vải anh cũng cảm nhận được, vừa rồi kéo khóa, La Tại Dân không giữ tay anh nữa, chống tay xuống ghế sofa bên cạnh vai anh, nói: "Lấy ra đi."
Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm hay là em tự túc đi, nhưng bị giữ tay mò thẳng đến khe khóa quần, anh dứt khoát luồn một ngón tay vào trong.
La Tại Dân lập tức nhắm mắt.
Ngón tay kia duỗi vào trong vẽ vòng vòng cách lớp quần lót, chầm chậm trượt trên chỗ vải phồng lên, anh nhìn thấy môi La Tại Dân đang run.
La Tại Dân đè nén hơi thở hổn hển: "Đừng quậy nữa."
"Không quậy." Thật ra bản thân Hoàng Nhân Tuấn không dễ chịu, nhưng anh đâu thể bỏ qua cơ hội làm cho La Tại Dân cũng không dễ chịu, thế là anh dứt khoát tìm niềm vui trong nỗi khổ, vừa tự mình khó chịu vừa khiến La Tại Dân càng khó chịu hơn.
"Lấy ra đi." La Tại Dân mở mắt, đã hoàn toàn không có cảm xúc nào khác, rất lạnh.
Lần này đã khiến Hoàng Nhân Tuấn sợ hãi không nhẹ, phản ứng đầu tiên là phải nhanh chân bỏ chạy, nhưng bả vai bị một tay La Tại Dân khống chế, không chạy nổi, có điều anh đích thực không phải kiểu người nghe lời, miễn cưỡng trưng ra gương mặt cười: "Không đấy."
Ngón tay tức thì bị túm lấy, La Tại Dân cầm tay anh dò vào trong mời thứ đó ra ngoài, La Tại Dân cúi đầu hít hà bên cổ anh, hơi thở phả vào làn da, thong thả di chuyển. Hắn dùng tay Hoàng Nhân Tuấn vuốt cho mình, hơn nữa bàn tay đó không phải hoàn toàn không có sức, Hoàng Nhân Tuấn tự chủ động thăm dò thử an ủi hắn, lần trước cũng như vậy, dùng tay giúp hắn giải quyết là xong.
Lần này thì sao?
"Em..." La Tại Dân hỏi: "Em có thể không?"
"Có thể không?" Hoàng Nhân Tuấn cười: "Có thể cái gì?"
Hắn thấy khóe môi cong lên của Hoàng Nhân Tuấn, thấy cả đôi mắt hơi híp lại của Hoàng Nhân Tuấn, nghe tiếng hít thở của mình càng ngày càng nặng nề.
"Thì là..." Hắn bóp eo Hoàng Nhân Tuấn một cái như cố tình ám chỉ.
Hoàng Nhân Tuấn nhướng một bên lông mày định nói có lẽ là được, nhưng chưa kịp lên tiếng thì La Tại Dân đã cởi quần anh, hắn nói rất nhanh: "Không được từ chối nữa."
Anh cũng có từ chối đâu, Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ, nhưng nhẹ tay thôi, cởi quần mà như lột da vậy, La Tại Dân ôm anh đến ngang hông, xen lẫn với tiếng hít thở khó mà kiềm chế, Hoàng Nhân Tuấn nghĩ lần này thật sự không phải lúc, không có gel bôi trơn, không có bao cao su, trên ghế sofa còn lành lạnh, anh dựa trên người La Tại Dân nói: "Vào trong đi, bên trong có gian buồng, có giường."
La Tại Dân gật đầu, tay đỡ chỗ eo và cẳng chân anh, Hoàng Nhân Tuấn lập tức hiểu ra, vội vàng nhảy xuống đất: "Anh tự đi, em đừng bế."
Hai người vừa ôm vừa hôn nhau đi vào gian trong, mặc dù không có gel bôi trơn nhưng tìm được bao cao su trong ngăn kéo không biết mua từ lúc nào, khả năng mang từ nhà đến, có khi để trong túi áo túi quần mà chẳng hay, khi đi ngủ mới móc thấy rồi tiện tay nhét vào ngăn kéo.
"Có được không?" La Tại Dân hỏi. Hắn đeo bao, thấy hơi nhỏ, nhưng không nói.
"Như vậy đi, cũng không thể đi mua gel bôi trơn ngay bây giờ được." Hoàng Nhân Tuấn thở dốc.
"Vậy được rồi." La Tại Dân trượt xuống bụng Hoàng Nhân Tuấn, khẽ liếm, lần này da gà da vịt nổi khắp toàn thân, La Tại Dân cảm nhận được phản ứng của chính mình, cảm nhận được cả phản ứng của Hoàng Nhân Tuấn, tiếp tục liếm xuống dưới, liếm từng chút một đến đầu bé Tiểu Tuấn, thì ra đã ngẩng đầu từ sớm rồi. Hắn không thạo khẩu giao lắm, vì chẳng có ai để luyện, nên vừa liếm vừa phải quan sát phản ứng của Hoàng Nhân Tuấn, giữa hô hấp hỗn loạn đã có hơi thở gấp gáp nặng nhọc, thi thoảng còn có tiếng rên rỉ kìm nén, đầu gối hắn đè cẳng chân Hoàng Nhân Tuấn không ngừng co lên vì kích thích.
Như vậy đã kích thích lắm rồi nhưng hắn vẫn muốn mãnh liệt hơn nữa, mạnh hơn nữa. Khẩu giao đến khi lên đỉnh, hắn nhổ tinh dịch trong miệng ra tay, nhét vào phía sau Hoàng Nhân Tuấn, hết sức mềm, vô cùng nóng, nguy hiểm chết người.
Lúc đặt tại cửa mình Hoàng Nhân Tuấn còn cảnh cáo: "Không được quá đáng."
Quả thật không quá đáng lắm, hắn thấy mình vẫn ổn, chẳng dùng sức mấy. Nhưng một tiếng sau, Hoàng Nhân Tuấn nằm nghiêng người trên gối, nói chuyện không còn bình thường, cổ họng khản đặc đến mức đau nhức, ánh mắt có chút uể oải: "Cho xin ngụm nước."
"Đến ngay đây." La Tại Dân bò từ trên giường xuống, đến tủ đối diện lấy một bộ quần áo ở nhà của Hoàng Nhân Tuấn, mặc lên người, ra ngoài phòng làm việc cầm ấm nước nóng vào, rót một cốc đặt trên bàn: "Còn ấm, vừa vặn."
Hoàng Nhân Tuấn nhìn cốc nước đó, nhớ lại chuyện giày vò vừa xong, xoay người nằm nghiêng: "Anh không uống, em đổ đi."
"..." La Tại Dân cởi quần áo ra, lại nằm vào trong chăn, ôm Hoàng Nhân Tuấn từ sau lưng: "Anh sao thế?"
Ơ hay, giọng em thế này cứ như anh bắt nạt em vậy, ấm ức lắm hả? Hoàng Nhân Tuấn nhấc cánh tay cầm chăn trùm qua đầu, ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.
"Không thoải mái sao?" La Tại Dân hỏi.
Lại thế rồi, lại là câu hỏi này, như trai bao ấy.
"Em im đi, về sau đừng hỏi câu này nữa." Hoàng Nhân Tuấn muốn quay đầu lại trợn mắt lườm hắn nhưng không muốn chui ra khỏi chăn.
"Thế là không thoải mái thật sao?" La Tại Dân kéo chăn: "Em xem nào, có phải bị thương chỗ nào rồi không?"
"Cho dù bị thương..." Hoàng Nhân Tuấn bị bàn tay lạnh của hắn chạm vào mấy cái, trốn như con tôm cũng không trốn được, anh bèn xốc chăn lên nhô ra ngoài: "Em xem thì có tác dụng chó gì."
"Em là bác sĩ, đương nhiên có tác dụng." La Tại Dân tự bổ sung cho mình.
"Bác sĩ Ngoại Thần kinh thì liên quan gì đến chuyện này."
"Bác sĩ Ngoại Thần kinh đâu phải chỉ khám mỗi não, đây chỉ là kiến thức sinh lý thông thường, để em xem thử có phải bị thương bên trong rồi không." La Tại Dân vừa nói vừa lật chăn lên.
"Phải!" Hoàng Nhân Tuấn lùi về sau: "Anh hiểu kiến thức sinh lý thông thường."
"Để em xem nào." La Tại Dân không chịu từ bỏ.
"Em xem thử cũng không khỏi ngay được." Hoàng Nhân Tuấn nói.
La Tại Dân nhíu mày, một góc chăn bị túm rất chặt, hắn không kéo nổi: "Em xem sẽ biết tình trạng ra sao, lát nữa đi mua thuốc cho anh."
"Lưng em thế nào rồi?" Hoàng Nhân Tuấn nhích lên dựa vào đầu giường.
"Không sao." La Tại Dân nói: "Anh nằm sấp xuống đi."
"Em lắm chuyện quá đấy." Hoàng Nhân Tuấn cười: "Lừa em thôi được chưa, không bị thương."
"Chắc chắn bị thương rồi, anh để em xem." La Tại Dân nghĩ càng trốn tránh càng có vấn đề.
"Quay người lại." Hoàng Nhân Tuấn giơ tay xoay vòng tròn giữa không trung.
Em phải nghe lời anh trước mới được.
"Thế chốc nữa phải cho em xem đấy." La Tại Dân nhấn mạnh.
"Ừ." Hoàng Nhân Tuấn gật đầu, La Tại Dân chỉ mặc mỗi cái quần lót tam giác, quay người lại vết sẹo rất rõ ràng, xung quanh vết sẹo đỏ hồng, đã cắt chỉ, vừa rồi vận động xong nóng máu nên vết thương trông như sưng phù, Hoàng Nhân Tuấn không biết như thế này có được coi là bình phục nhanh hay không, anh nghĩ dựa vào kiến thức Sinh học ít ỏi và kinh nghiệm bị thương ngày xưa thì hình như không tệ lắm.
Phía cuối vết thương còn có vệt máu, là khi rút dao cố tình dùng sức trật về bên phải, làm vậy có thể cứa đứt nhiều thịt hơn, thủ đoạn rất lão luyện, không giống chiêu hiểm bọn du côn Đông Bắc bên này thường dùng mà giống du côn bên phía Quảng Tây hơn, ngày trước anh từng ở Quảng Tây một thời gian, từng gặp bọn du côn lưu manh đầu đường chém người, hạ dao rất nhẹ, rút dao hơi nghiêng, khiến phía cuối vết thương như đuôi con bò cạp, không tiện cho bác sĩ khâu vết thương mà cũng không nhanh bình phục.
Đây là chiêu hiểm, cũng là chiêu hèn.
"Lát nữa đi bệnh viện." Hoàng Nhân Tuấn nói, duỗi tay ra định sờ vào vết sẹo, La Tại Dân nhanh chóng xoay người, anh liền rụt tay về.
"Đến lượt em rồi." La Tại Dân vén chăn, thời gian hai người thẳng thắn với nhau vừa mới trôi qua, hiện tại nhìn vào mắt nhau trong tình trạng tỉnh táo, trái lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hoàng Nhân Tuấn nằm xuống, đắp chăn non nửa chân và mông: "Xem đi, lần sau người nằm sấp ở đây chính là em đấy."
La Tại Dân gật đầu, gật xong lại lắc đầu, mông Hoàng Nhân Tuấn trắng nõn mịn màng, vẫn chưa dò vào trong xem vết thương, hắn chỉ dùng tay sờ đến tinh dịch chưa được lau sạch xung quanh, vừa nhìn thì thấy đúng thật có vết máu, La Tại Dân sững người.
Hắn vốn cho rằng mình đã kiềm chế lắm rồi, dường như lúc làm không thấy có dùng sức, nhưng thần trí mơ màng, hắn nhớ lại một vài hành động của mình và Hoàng Nhân Tuấn túm ga trải giường kêu rên vừa kìm nén vừa khó mà chịu đựng.
Đúng là hơi quá đáng.
"Xin lỗi." La Tại Dân nghiêm chỉnh xin lỗi.
Hoàng Nhân Tuấn đã chẳng còn lời nào để nói. Cũng đâu thể chỉ vì dễ bị thương nên không làm được.
"Mau đắp chăn lên cho anh."
"Lần sau để anh." La Tại Dân đột nhiên nói vậy.
"?" Hoàng Nhân Tuấn trực tiếp ngồi dậy trên giường, trợn mắt nhìn hắn: "Để anh làm gì?"
"Thì..." La Tại Dân không biết nói sao, nói thẳng hay ám chỉ? Hắn cũng ngồi dậy trên giường: "Cái mà anh nghĩ ấy."
"Em nói rõ đi." Hoàng Nhân Tuấn nhích tới túm ống tay áo hắn.
"Rõ ràng anh biết mà, em còn nói thế nào." La Tại Dân bó tay.
"Anh chẳng nghĩ gì cả, em cho rằng anh đang nghĩ gì, nói ra đi." Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu: "Nói cho tử tế."
La Tại Dân im lặng cân nhắc chốc lát mới mở miệng: "Bốn đứa công cụ vị thành niên còn ở dưới nhà, đã hơn mười giờ rồi, anh định làm thế nào?"
"Anh quên mẹ mất." Hoàng Nhân Tuấn giật bắn khỏi giường: "Tìm cho anh bộ quần áo, anh đi tắm."
Tư thế đi đường của anh hơi kỳ quặc, La Tại Dân nhìn theo một lúc rồi đi đến bên tủ tìm bộ quần áo bình thường anh hay mặc.
Nước nóng xối vào người, nhiệt độ từ cao xuống thấp, Hoàng Nhân Tuấn đứng sang một bên đợi nước lạnh chảy hết xong mới lại lần nữa đứng dưới vòi hoa sen, hệ thống sưởi trong phòng tắm khiến toàn bộ tường kính đều dính sương mù, được nước dội khắp người thoải mái anh mới bắt đầu gội đầu.
Cũng chẳng rõ mấy ngày qua bận rộn làm gì, không có chuyện nào hoàn thành êm xuôi.
Sửa cái ấm xong, vốn cho rằng sau khi giao hàng có thể thả lỏng một thời gian, yên tâm ở bệnh viện cùng La Tại Dân dưỡng thương, dù sao cũng vì anh nên mới gặp tai họa như vậy, anh không thể nào thật sự phủi tay bỏ mặc thế được, hơn nữa việc của công ty đều do Chung Thần Lạc lo liệu, có kiếm tiền hay không cũng chẳng quan trọng, không cần đắn đo vấn đề đó.
Vốn tưởng ở lại bệnh viện chăm sóc một người bệnh là chuyện rất thoải mái.
Nhưng trải qua hoạt động trên giường hôm nay, anh nghĩ sợ rằng chăm sóc La Tại Dân không đơn giản như thế đâu.
Theo anh tưởng tượng là chuẩn bị ba bữa mỗi ngày, giúp đỡ hỗ trợ những mặt bất tiện trong sinh hoạt thường ngày.
Mà nhu cầu của hạ bộ thì anh chưa từng suy xét đến, trước đó La Tại Dân chỉ toàn nằm sấp nên không thể làm loại chuyện này, song xem biểu hiện hôm nay mới thấy, mặc dù lưng bị thương nhưng hông và eo không sao, vẫn có thể làm cầm thú.
Có điều hôm nay thật sự quá trớn, anh sờ thấy thứ dính nhớp sau mông, sờ vào khe có cảm giác sưng đau.
La Tại Dân nói lần sau để anh làm, rất tốt, lát nữa đi ra bảo hắn ghi âm lại làm bằng chứng.
Phòng ngủ không rộng lắm, La Tại Dân đặt khăn ngoài cửa phòng tắm, sau đó đi đến cạnh cửa sổ nhìn ngắm xung quanh, có thể thấy con ngõ bên dưới, trong ngõ vắng vẻ, hắn đứng chừng chục phút cũng không thấy người hay xe qua lại, có lẽ trời mưa nên mặt đường hơi ướt.
Hắn cứ luôn cảm giác trong tay thiếu thiếu gì đó bèn quay ra lục tìm trong áo khoác của Hoàng Nhân Tuấn, mò được một bao Yuxi, mở ra thấy còn lại hai điếu, hắn rút một điếu ngậm trong miệng, bật lửa bật lạch cạch đốt cháy đuôi điếu thuốc, ánh ra chấm đỏ li ti.
Cái bật lửa này cũng khá thú vị, trong ký ức của hắn thật sự chưa từng gặp Hoàng Nhân Tuấn hồi cấp Ba, khi đó hắn sống tương đối một lòng, nói là "một lòng" đúng không? Hắn cười cười, thấy hơi kỳ quặc, nhưng tạm thời hắn chỉ có thể nghĩ đến từ này, vẫn chưa sõi tiếng Trung lắm.
Mở cửa sổ kính ra một khe nhỏ, vừa vặn có thể vươn tay ra ngoài, hút thuốc trong phòng rất mùi, hôm nay hắn xua hết mùi hắc ín cháy ra bên ngoài.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn hút thuốc, ấn tượng sâu sắc, vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm sao người này lại đụng vào thuốc nhỉ? Nhìn có vẻ hiền lành, mặc dù không hay nói chuyện nhưng chẳng ngửi thấy mùi thói xấu sở thích bất lương nào từ trên người, dáng dấp rất giống người tốt.
Phải, vốn chính là người tốt, chỉ là không có tính tình đó, không có sự nóng nảy của người hút thuốc.
Trước kia thấy anh như mảnh đồ gốm, không chỉ nhìn từ ngành nghề và tính nết của anh mà ngay cả ngoại hình cũng giống, chắc hẳn gọi là dịu dàng ấm áp? Từ vựng tiếng Trung của hắn thật sự quá ít, nhưng đúng là cảm giác ấy, mảnh gốm màu trắng.
Là mảnh gốm an tĩnh, chảy xuôi, vừa nung từ lò lửa ra nhúng vào trong nước, độ ấm vẫn chưa bay hết hoàn toàn.
Nghĩ ngợi lung tung rất nhiều chuyện không đâu, hút hết một điếu thuốc, trong chốc lát hắn còn muốn lấy nốt điếu thuốc kia, cửa phòng tắm được mở, Hoàng Nhân Tuấn quấn khăn tắm đi ra, thấy hắn đứng bên cửa sổ thì hỏi: "Hút thuốc lá?"
"À." La Tại Dân dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác: "Tìm được một điếu."
Tìm thấy trong áo khoác của anh, vẫn còn một điếu.
"Hút thuốc sau khi hành sự hả." Hoàng Nhân Tuấn lau khô nước trên người, mặc quần lót, khom lưng lấy máy sấy tóc trong ngăn tủ đầu giường, sấy tóc một lúc.
"Anh có đói không?" La Tại Dân hỏi, nhưng tiếng máy sấy tóc quá to nên không có câu trả lời.
Vài phút qua đi, đợi tắt máy sấy tóc rồi La Tại Dân lại hỏi: "Có đói không?"
"Bình thường." Hoàng Nhân Tuấn cất máy sấy tóc vào ngăn tủ, rút dây sạc ra khỏi củ sạc, điện thoại chầm chậm khởi động, anh ngồi xuống giường mặc quần, thuận tiện hỏi: "Còn em? Hay là chốc nữa ra ngoài ăn nhé."
"Em đi cùng anh." La Tại Dân nói.
Điện thoại rung lên trong phút chốc, trên màn hình vừa mới sáng hiện rõ rất nhiều thông báo tin nhắn và quảng cáo, anh bấm vào inbox với Chung Thần Lạc, mở ra mấy tin nhắn chưa đọc từ chín giờ.
Chung Thần Lạc: [Tôi đón được chó rồi, đi từ bệnh viện ra thấy Trương Thanh Sơn và xe cấp cứu, hắn ta còn phô trương hơn cả tôi nữa.]
Chung Thần Lạc: [Sao chó nhà tôi lại chạy vào bồn cầu nhà vệ sinh, có phải cô làm vệ sinh tưởng nó là bàn chải cọ bồn cầu không?]
Chung Thần Lạc: [Anh đâu rồi, tôi và Tiểu Châu đều đang ở phòng tiếp khách dưới nhà.]
Liếc nhìn thời gian, đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua, Hoàng Nhân Tuấn vội vàng gõ mấy chữ: [Xin lỗi, vừa rồi ngủ quên.]
Chung Thần Lạc trả lời rất nhanh: [... Anh không bình thường.]
"La Tại Dân, em lấy giùm anh cái áo khoác, cái áo lông màu đen ấy." Một tay Hoàng Nhân Tuấn cầm điện thoại, tay kia mặc áo giữ nhiệt và áo len.
"Là cái áo trong này à?" La Tại Dân mở tủ ra lật lật, tìm thấy một cái áo lông màu đen, cầm ra đưa cho anh mặc.
"Anh gọi điện thoại." Hoàng Nhân Tuấn nói.
"Ừ." La Tại Dân đi theo sau anh khép chặt áo khoác của mình, ra đến cửa thì lấy cái áo lông to màu xám treo trên mắc áo trong phòng ngủ, mặc vào người.
Rất ấm áp.
Hết chương 20.
* Chương sau tình địch ảo tưởng của anh Na xuất hiện thoáng qua cho anh Na đau lòng hờn dỗi chơi =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip