#10:
*Lưu ý: Mỗi chương đều không liên quan đến nhau.
Một ngày nọ người bạn yêu thương nhất lại đứng về phía kẻ khác...
Renjun còn nhớ người kia đã xô ngã mình, còn chẳng buồn nghe cậu giải thích rõ đầu đuôi là như thế nào.
Người ấy đã từng nói rằng cậu không được nhún nhường trước kẻ ức hiếp mình. Renjun cười lạnh một tiếng. Thật nực cười!
Chỉ toàn là giả dối cả thôi!
.
Renjun phức tạp nhìn bầu trời. Hôm nay trời thật nhiều mây, cậu đứng ngẩn ngơ ngắm.
"Nếu một mai tôi bay lên trời thì sao nhỉ?"
"Huang Renjun."
Renjun không buồn quay lại nơi phát tiếng nói, tay đút túi quần đi thẳng.
"Renjun!"
Bước chân cậu dần nhanh hơn, người kia cũng đi theo. Đến khi biết không thể né tránh được nữa, Renjun mới quay đầu lại.
Renjun có thể nghe được tiếng thở nhẹ nhõm của người kia nhưng cậu không phản ứng gì, vẫn đứng im.
"Renjun khỏe không?"
Không một tiếng trả lời.
Cứ vậy một người hỏi một người lặng im. Sau đó Renjun lại quay mặt tiếp tục bước đi.
"Renjun khoan đã."
"Có thể về nhà không?"
"Không."
"Một chút thôi cũng được, làm ơn."
"Không."
"Anh...."
"Đừng làm phiền tôi nữa."
Bóng dáng Renjun dần khuất để lại một người từ đầu đến cuối vẫn không dời mắt khỏi cậu.
.
Nếu có ai đó hỏi Renjun yêu là gì? Renjun sẽ trả lời rằng: Yêu là "xả" trong quần một đống chứ tốt lành cái gì. Vốn dĩ không có thứ gọi là tình yêu!
Bằng chứng là cứ suốt ngày hứa suông, gì mà "anh yêu em nhất, yêu đến mãi mãi". Renjun muốn giơ ngón giữa.
Renjun từng đinh ninh rằng tình yêu thì phải có sự tin tưởng, yêu nhau mà không tin tưởng nhau thì chẳng có gì giải quyết được cả, chẳng có cái là mãi mãi đâu. Cũng giống như việc bạn đặt niềm tin ở người ta nhưng người ta thì cho rằng những gì mắt họ thấy mới là sự thật, thì bạn hiểu được kết cục rồi đấy.
Tóm lại, niềm tin mà đã mất thì chẳng làm được gì cả.
Renjun làm một ngụm trà sữa suy nghĩ. Nếu như cậu mà nhận lời đi cùng người kia thì liệu chuyện gì sẽ đến với cậu? Renjun không muốn nghĩ, cậu đã đủ mệt mỏi rồi.
Ồ đời đúng là không như là mơ! Người kia lại xuất hiện trước mặt cậu rồi.
"Theo dõi tôi sao?"
"Không có. Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
"Chỉ là...."
"Anh nhờn với tôi đấy à?"
"Không phải. Renjun...anh....thật sự xin lỗi..."
Người kia quỳ xuống, giơ hai tay lên trên đầu như chịu phạt. Renjun không quan tâm lắm, cắn cắn hạt chân trâu.
"Renjun...em đánh anh đi."
"Chi?"
"Em đánh chết anh cũng được, anh đáng bị vậy. Là anh ngu ngốc, là anh không biết gì cả, là anh..."
"Ồn chết đi được, Na Jaemin!"
Renjun nhăn nhó, ngoáy ngoáy lỗ tai.
Jaemin cúi gằm mặt xuống. Giọng lí nhí.
"Anh xin lỗi, là anh sai."
"Xin lỗi cái gì, anh nghĩ tôi muốn nghe câu đó của anh sao?"
"..."
"Anh tin là tôi không đẩy Jisung ngã cầu thang à?"
Na Jaemin liền bất động. Renjun cười một tiếng.
"Ồ anh biết rồi sao? Woa tôi nên vui đúng không?"
"Renjun..."
"Anh có còn nhớ tôi đã nói gì với anh lúc đó không?"
"Na Jaemin, anh có tin em không?"
"Tôi hỏi và anh nói gì với tôi anh nhớ không?"
"Tôi có mắt. Vì sao chỉ có cậu lại đứng trên bậc thang?"
"Đứng trên bậc thang thì có nghĩa là đẩy sao? À...Hóa ra là thế! Bảo sao anh đâu cần tôi giải thích, vì có chứng minh cũng chẳng có ích gì cả. Giờ anh đi xin lỗi tôi làm gì? Tôi cần nó sao?"
Na Jaemin không nói câu nào, cứ vậy cúi đầu. Renjun hốc mắt ửng đỏ, sau đó lắc lắc đầu hút trà sữa bỏ đi. Đến khi Jaemin ngước mặt lên, người kia đã không còn thấy nữa.
.
.
Renjun lại chuẩn bị giật tóc mình. Nằm lăn qua lăn lại trên giường nhăn nhó, nhìn thì trông có vẻ đau đớn nhưng thật ra là vì thời tiết nóng quá nên cậu mới như vậy đấy.
Renjun ghét thời tiết này nhất, nóng chảy cả thây cậu rồi.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Na Jaemin bước vào. Renjun còn đang ngơ ngác chưa kịp mắng người đã bị người ta cưỡng hôn.
Renjun bị hôn đến đỏ cả mặt, lòng mềm nhũn cả ra. Thẹn quá hóa giận, lôi cổ Jaemin ép xuống giường không chừa cho người ta một con đường thoát.
A few moments later....
"Nhìn gì? Tôi kiện anh bây giờ đó."
Na Jaemin tay cầm quả trứng gà lăn lăn bên má, dẩu môi đáp.
"Renjun đánh anh đau thế....nhưng Renjun thoải mái là được."
"Tôi nên kiện anh mới đúng. Sao biết mật khẩu nhà?"
"Là tại Renjun không đổi."
"..."
Ờ đúng ha! Renjun đập lên trán mình một cái, lát thì cậu quên mất đây là nhà chung của hai người...
"Tí đuổi anh về rồi đổi."
"Thật sự không tha lỗi cho anh hả? Anh biết bản thân mình quá đáng rồi..."
Mặt Jaemin ỉu xìu, nước mắt thiếu nữ chuẩn bị lên sóng. Renjun khoanh tay nhướn mày.
"Nghĩ xem anh phải làm gì?"
Hai con mắt Jaemin như sáng lên, rất hớn hở.
"Anh sẽ làm tất cả mọi việc, Renjun chỉ cần ăn ngủ và đi chơi cùng anh thôi."
"Anh nuôi heo đấy à?"
"Thì Renjun là heo mà."
Chọc tổ ong trong người Renjun rồi!!!
"BÉO THÌ SAO, TÔI VẪN ĐẸP TRAI. ANH MAU CÚTTTT!!!"
Na Jaemin, tay vẫy bái bai.
Tiếng cửa "Rầm" mạnh, gương mặt đẹp trai của Na Jaemin mếu máo như con nít lên ba. Quả trứng gà vẫn đều đều trên má, anh ngồi xuống trước cánh cửa chán nản nhìn bầu trời.
"Hôm nay thời tiết xấu quá vậy?"
"Chắc mày đẹp."
Trên trời liền nổi một cơn sấm. Jaemin giật mình nhưng vẫn thao thao bất tuyệt.
"Gì bộ nói đúng quá nên nổi giận à? Ờ...xin lỗi, xin lỗi đấy, được chưa?"
"Mà nói thiệt á trên trời thì xấu, còn chẳng có gió nóng ơi là nóng, bộ ông có thù với Renjun nhà tôi à?"
*Rầm*
"Nè sợ đó nha, hứ...tôi dù đã mắc sai lầm trầm trọng không thể cứu vãn nhưng thương Renjun lắm đó nha, chỉ cần người bình an hạnh phúc là đủ rồi. Chỉ mong Renjun có thể quên chuyện không vui cứ vô ưu vô lo là được..."
Trên trời lại rầm một tiếng, quả trứng gà trên tay Jaemin rơi xuống. Renjun cũng xuất hiện đứng chống nạnh.
"Nãy giờ anh nói nhảm cái gì đấy?"
"Anh nói thời tiết xấu cái ông trời..."
Renjun thật muốn cười nhưng đã kiềm chế. Lạnh giọng nói.
"Trời cũng sắp mưa nên về đi."
Na Jaemin lắc đầu cự tuyệt.
"Renjun sợ trời tối."
Đôi mắt cậu có hơi mở lớn, Jaemin liền nói tiếp.
"Anh sẽ ở đây với Renjun. Ờ...anh sẽ ngủ ở phòng cho khách....ờm..."
Jaemin chưa nói xong Renjun đã ôm chầm lấy anh.
"Anh có biết anh đáng ghét lắm không?"
"Anh biết."
"Phạt anh một tháng làm tất tần tật mọi việc để tự kiểm điểm, thêm một tháng chuộc lỗi ngủ ở phòng cho khách và cấm được lại gần tôi. Hình phạt này quá nhẹ cho việc anh không tin tưởng tôi."
Ôi trời ơi sao tôi lại bao dung, và tốt bụng thế cơ chứ?! Làm việc tốt nhưng chẳng bảo giờ gặp hiền là thật à...
"Anh hứa, anh sẽ không để em thất vọng nữa."
"Rồi giờ thì vào nhà đi, còn mở miệng thì đừng trách ông trời giáng nghiệp xuống."
"Trời giáng nghiệp mình né được, chỉ có mình tự tạo nghiệp thì mới chết thôi hihihi."
End.
Tui ngoi lên rồi đây!
Có góp ý cứ để lại cmt ở phía dưới, có trao đổi kín hơn thì dr tui nha ^^
Enjoy nào~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip