Chương 25. Chờ Ta, Bên Thiên Đường...
Đêm lạnh như nước.
Đôi mắt lạnh lùng, lại ẩn chứa vô hạn ôn nhu tiếc nuối. Khẽ chạm vào khuôn mặt mềm mại của Krixi, vẫn còn chút cảm giác mơ hồ hình bóng của Butterfly... đến chính bản thân Nakroth cũng không biết, hắn cần ai, muốn ai.
Nhưng hiện tại, đến khi sắp phải xa rời Krixi, Nakroth lại có cảm giác không nỡ... rất khó chịu, cũng rất đau. Nakroth không dám chắc, quyết định này là đúng hay sai. Sự quyết đoán của phán quan địa ngục, đứng trước tình cảm lại trở nên thật vô dụng.
Nakroth bước ra ngoài, thẳng đến Cung điện Ánh Sáng.
Lặng lẽ kẹp một tờ giấy vào giữa hai cánh cổng, lại nhanh chóng đến Lực lượng Sa Đọa.
----------------------
"Vương hậu, thần tìm thấy thứ này được đặt tại cổng chính."
Trên mắt Ilumia lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng cô vẫn giữ đúng phong của một vị Hoàng hậu. Mở ra tờ giấy, ánh mắt vô định dần trở biến đổi.
Đôi môi đỏ khẽ cười, nàng ra lệnh :
"Truyền quân, bao vây Núi Băng Tuyết!"
-------------------------
Ilumia một thân giáp sáng loáng, hộ thể tỏa hào quang, khí phách mạnh mẽ. Nàng cưỡi bạch mã, đầu đội vương miện kim cương tím, che khuất nửa nhan sắc.
Bóng cây rộng lớn quen thuộc, vách núi ngày ấy chẳng thay đổi gì nhiều.
Nguyệt Duyên, Butterfly.
Nakroth đứng dựa lưng dưới tán cây hồng rực, buộc đầy dây lụa hồng đào, ánh mắt hướng thẳng về Ilumia.
"Ngươi muốn được chôn tại đây? Được, ta toại nguyện cho ngươi!"
Nakroth vẫn im lặng, 3 ngàn năm, hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng Ilumia vẫn biết, hơn nữa còn biết rất rõ, Nakroth chưa hề quên Butterfly.
Nụ cười nửa miệng, đeo lên mặt nạ bạch kim, ánh mắt khẽ chuyển về phía sau.
Maloch cũng đã kéo quân đến.
"Nakroth! Cuối cùng ngươi vẫn tự đến nộp mạng, haha! Ngươi là kẻ thất bại, biết tại sao không? Ngươi rất thông minh, chỉ tiếc lại không thể học cách buông bỏ quá khứ!"
Ilumia chợt dừng lại, rời ánh mắt về phía quân Lực lượng Sa Đọa.
"Maloch! Mạng Nakroth là của ta!"
"Nực cười! Hắn sống là người của ta, chết cũng là người của ta! Mạng hắn, là do ta định đoạt!!"
Ilumia đã biết, ngày hôm nay sẽ không tránh khỏi đổ máu. Nhưng nàng lại không ngờ, Thiên điện lại đối đầu trực diện với Lực lượng Sa Đọa tại đây. Nàng nhìn quanh, quân Bóng tối khoảng năm vạn, quân Thiên điện đang ẩn nấp bên ngoài lại đến mười vạn.
Nụ cười quen thuộc của kẻ chiến thắng, Ilumia cao giọng :
"Để xem, sức ngươi có thể giành được mạng hắn hay không nhé! Kẻ bại trận, mãi mãi cũng vẫn là thất bại thôi!"
Maloch nhếch mắt, ánh mắt hứng thú nhìn Nakroth. Tên này, hiếm khi thích đùa, nhưng một khi đã muốn, khó đoán.
Ilumia giương cao tay, quân sĩ ngay lập tức lao lên, cầm chắc trường thương tiến về phía Nakroth.
Hắn nhẹ nhàng né tránh, tuyệt nhiên không đánh trả.
Lực lượng Sa Đọa không hề đứng yên, ác hồn từ dưới đất cùng lúc bốc lên, che khuất ánh sáng, một vùng trời trở nên tăm tối. Hai phe hỗn chiến, vừa lo chống trả vừa phải trông chừng Nakroth, tất cả đều không dám dùng hết sức.
Ilumia bí mật đưa tay ra sau lưng, làm một ám hiệu nho nhỏ.
Màu trắng đột ngột trở lại, màu đen u ám bất ngờ biến mất. Vô số quân Thiên điện đang núp sẵn xông ra, đông đảo bao vây tứ phía.
Maloch vẫn giữ vẻ thản nhiên. Qua bao nhiêu ngàn năm, cô ta vẫn chỉ biết dùng lại chiêu trò cũ nát này.
"Tập trung vào Nakroth! Không được giết hắn, mang Nakroth còn sống về đây cho ta!"
Quân Bóng tối nghe lệnh, lập tức lướt qua Ánh sáng, nhưng không thể nào vượt qua trăm vạn quân mới đến.
Grakk nheo mắt, nhìn Maloch :
"Tình hình này không ổn lắm. Chúng ta đang yếu thế!"
"Không được dao động!! Cố thủ cho ta!"
Mệnh lệnh dõng dạc vang vọng khắp trời, như tiếp thêm sức mạnh cho quân lính, tất cả cùng nhau hợp khiên, cố trụ.
Tình hình hỗn loạn, Nakroth ở giữa tầng lớp sáng tối bao quanh, xa một chút là quân bóng tối đang cố thủ, ngoài cùng là ánh sáng đang dồn sức phá lớp phòng vệ cuối cùng của kẻ thù.
Nakroth đứng tại trung tâm, mọi sát thương đều đổ dồn vào người, thoáng một lúc người đã thấm ướt mồ hôi, thương tích không nhẹ.
"Đoàng!!"
Ánh sáng như một mũi tên xuyên thủng một góc, tất cả đồng loạt xông vào chém giết.
Cùng lúc, Maloch hét :
"Ra hết cho ta!!"
Màu đen lại chiếm thế thượng phong. Một tầng binh lính lại lao ra, quân Ánh sáng đều đã thấm mệt, lúc này không chống đỡ nổi.
Đen trắng lẫn lộn, ánh sáng mờ đi giữa bóng tối.
Ilumia thất sắc.
"Tỉnh lại cho ta!! Không- được- thua!!"
Dùng hết sức mà hét lên, ánh sáng hồng tím liên tục rơi trên mặt đất, tấn công Lực lượng Sa Đọa.
Nhưng cũng chẳng thay đổi được gì nhiều. Bại là tất yếu.
"Vương hậu!! Nếu không dừng lại tất cả sẽ chết hết mất!!"
"Người mau dừng lại!! Rút lui thôi, đã không còn thời gian nữa rồi!!"
Ilumia không hề nghe thấy gì hết, nàng chỉ một lòng muốn trả thù, trả thù cho Lauriel....
"Aaa!!!"
Trước mắt một màu đen bao trùm, nàng hét lên một tiếng xé trời, sức mạnh bùng phát.
Nakroth tránh không kịp, bị đẩy lùi khá xa, thân thể đập mạnh vào thân cây cổ thụ, dưới chân là vách núi sâu muôn trượng.
Bóng tối cũng phải lùi lại, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ - Nakroth.
"Chấp nhận đi Ilumia! Ngày hôm nay, ngươi mới là kẻ bại trận! Ta sẽ xóa sạch toàn bộ ánh sáng, thời đại của ngươi đã chấm dứt rồi!!"
Dứt lời, Maloch biến đến trước mặt Nakroth, một chiêu xuyên qua cơ thể.
Không để lại ngoại thương, nhưng nội thương đã thấm sâu vào xương tủy.
Nakroth ôm ngực, khó khăn ho ra một ngụm máu.
Hi vọng cô ấy đã chạy thoát... càng xa càng tốt...
"Phản bội ta, chính là tội lỗi không thể tha thứ!"
Đau đớn dần lan ra, ánh mắt Nakroth bắt đầu nhòa dần, trước mặt chỉ một màu đỏ.
Nakroth nhìn thấy Krixi. Cô đứng từ xa, cười với hắn. Trong suy nghĩ chỉ còn lại câu hỏi, cô đã thoát thân an toàn chưa, đã rời đi xa mãi chưa.....
"Nakroth!!!"
Lại một tiếng kêu chói tai. Hắn cố gắng tỉnh táo, một bóng hình nhỏ bé đang cố lao về phía này...
Lấy thân mình che chắn cho hắn.
"Ta cứ tưởng ngươi đã cao chạy xa bay rồi chứ nhỉ... Không sao, tình cảm đã sâu đậm như vậy, ngày hôm nay, để ta thành toàn cho hai ngươi !!"
Krixi tạo ra một màng bảo vệ cho hai người, cúi xuống vội vàng ôm lấy Nakroth.
"Ngươi... ngươi tỉnh lại đi!! Tỉnh lại đi, đừng chết..."
Cảm thấy ướt ướt trên khuôn mặt, Nakroth giơ tay xóa hết nước mắt của Krixi, ánh mắt bình tĩnh ấm áp.
"Ngươi khóc cái gì? Chẳng qua chỉ là chúng ta cùng nhau đi đến một nơi thật xa mà thôi, đừng sợ."
Krixi mắt ướt lệ nhòa, tay ôm chặt Nakroth.
"Tại sao ngươi đi một mình? Ngươi muốn bỏ lại ta một mình đi trước hay sao?!"
Cảm nhận lớp bảo vệ đang dần rạn nứt, Nakroth hơi thở yếu dần, Krixi chưa từng cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn hơn lúc này.
Cô chợt trở nên bình tĩnh.
"Nakroth, ta sẽ cùng ngươi, nhảy xuống nhé! Ta chắc chắn... sẽ yêu chàng, đến tận kiếp sau."
Lời nói ấm áp như gió xuân, Nakroth chợt nghĩ, 3 ngàn năm trước, có một cô gái đứng tại đây phản bội hắn, chính tay giết chết trái tim hắn...
3 ngàn năm sau, lại có một cô gái, cam tâm tình nguyện cùng hắn nhảy xuống, nói rằng sẽ yêu hắn đến tận kiếp sau.
Nhắm mắt, lớp bảo vệ chợt biến mất, Krixi ôm chặt Nakroth, lao xuống vực sâu.
Một tích tắc Nakroth chợt quay lại, dùng toàn bộ sức lực đẩy Krixi ngược trở lại.
"Chờ ta, nơi thiên đường..."
Cô phản ứng không kịp, bị Maloch bắt được, mở to mắt nhìn bóng hình tâm can biến mất sau màu đen tối tăm.
Tại sao? Tại sao??!
Ánh mắt vô hồn, hắn cứu cô có ích gì! Bắt cô sống khi không có hắn...?
Hạnh phúc chưa bao lâu đã vụt tắt trong tâm, một sự lạnh lẽo bao phủ mọi thứ, trái tim vỡ tan.
Ánh sáng theo Nakroth rơi xuống sâu thẳm bóng tối, để lại một sự đau đớn cô quạnh mênh mang.
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip