Chương 41: Lời nguyền
Hiện giờ, có một tên đang ngồi chống cằm với cả chục cái gân đỏ gân đen trên đầu nhìn cái tên da ngăm chết dẫm nào đó đang lượn lờ cạnh Lucy. Ừ thì cậu không được phá hội, nhưng bây giờ cậu muốn đập tên kia một trận quá.
Và cái không khí vây quanh cậu chàng cau có kia không hè mát mẻ tí nào.
- Sao tự nhiên tao thấy nóng quá mày ơi - Miệng Gray méo xệch liếc liếc tên đầu hồng hiện đang có một cái mặt rất ư là biểu cảm kia
- Tao thì lại ngửi thấy mùi sát khí - Gajeel thì lại chú ý cái luồng khí đen đen bốc từ đầu tên kia hơn
Chuyện bên phía mà làm tên đầu hồng kia ngồi mà như bốc hỏa kia như sau . . .
Có một cô nàng tóc vàng đang ngồi ăn với một cục mồ hôi bự chảng trên đầu. Tại sao . . . tên đó . . . cứ ở đây? . . .
Sau lưng cô, một tên da ngăm xăm trổ đang đứng nhìn chằm chằm cô. Những người xung quanh cũng đang nhìn chằm chằm hắn một cách dè chừng. À thì tình trạng này kéo dài 3 ngày rồi. Cô chẳng hiểu lý do tại sao anh ta lại làm thế, nhưng cứ giữ nguyên tình trạng thế này anh ta không thấy ngượng à . . . Thậm chí chỗ này lại là ở hội, cô cứ tưởng tới đây là thoát chứ . . .
- Acnologia, chúng ta có thể nói chuyện một chút không? - Bà Mavis bước lại chỗ hắn, ơn trời! Cô thoát rồi. Mặc dù là tạm thời.
Trong phòng riêng của hội, Mavis và Zeref đang ngồi đối diện với Acnologia, thật ít ai nghĩ được rằng có ngày họ có thể ngồi nói chuyện với nhau như thế này.
- Vậy, ngươi có thể nói cho chúng ta biết tại sao ngươi lại trông chừng Lucy không? - Zeref cất tiếng
- Tại sao ta phải trả lời ngươi? - Acnologia khoanh tay ương ngạnh trả lời
- Có phải ngươi đã thấy luồng khí đen phát ra từ Lucy không? - Mavis hỏi, cô và cả Zeref đều không ngạc nhiên mấy vì biết chắc con ác long này rất khó để hợp tác
Acnologia vẫn lạnh lùng nhìn họ. Những kẻ đã từng bị thứ đó ám ảnh, nhận ra cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, lần này lại khác.
- Chúng tôi không thể không chắc chắn, đó là . . .
- Thần Ankhseram! - Acnologia tiếp lời, và điều đó khiến Zeref và Mavis không khỏi ngạc nhiên
- Cái gì?!! - Mavis trợn mắt
- Ngươi chắc chứ? - Zeref chau mày
- Ta vô tình thấy hắn đang theo sau Lucy - Hắn nói tiếp, quả thật ít khi hắn nói nhiều như thế này, nhưng những chuyện có liên quan tới cô khiến hắn không cách nào bỏ qua được
- Đích thân . . . hắn ra tay ư . . . - Zeref run rẩy
- Lại nữa ư . . . - Đáy mắt Mavis bỗng chùn xuống - Đến khi nào . . . con bé mới có được hạnh phúc đây . . .
- Có lẽ . . . là không bao giờ - Hắn đáp
Hắn nhớ lại hôm hắn đang ngồi vắt vẻo trên cành cây bên bờ sông hôm nọ để trông chừng cô, người đang ngồi cùng với một tên đáng ghét nào đó và một con nhóc lạ hoắc dưới gốc cây đào cách đó khá xa, con mèo thì không cần nhắc tới.
- Asuka, thôi nào! - Natsu nhăn nhó khi nhóc ấy cứ trèo lên người mình và cầm cây búa mũ đập liên miên lên đầu cậu
- Đúng đó Asuka, đập hắn nhiều vào cho chị đi - Lucy khoanh tay ngồi đối diện
- Oi Lucy, chơi kỳ thế. Rốt cuộc tớ phải làm sao cậu mới hết giận đây - Natsu nâng Asuka lên cao khiến cô bé cười thích thú, còn mặt cậu thì vẫn nhăn nhó nhìn cô
- Cho tới khi cậu nhận ra lỗi của mình! - Lucy phồng má quay mặt sang nơi khác
- Tch - Natsu tặc lưỡi, để Asuka xuống đất và đi đến chỗ Lucy, lấy hai tay ép vào hai má cô bắt cô phải quay mặt lại đối diện với cậu - Cậu không nói làm sao tớ biết được.
- Bởi thế nên tớ mới giận cậu! Tên ngốc! - Cô nắm lấy cổ tay Natsu cố kéo tay cậu ra
- Woa, anh chị định kiss nhau à? - Asuka ngây thơ đã đứng cạnh hai người từ lúc nào và đang dùng một đôi mắt hết sức là long lanh nhìn cả hai
- Ể? - Natsu ngớ mặt
- K-Không có! Tụi chị chỉ là-
- Hôn đi! - Cô bé lại tiếp tục ngây ngô
- Hả?
- Anh Natsu, mệnh lệnh tiếp theo đó, hôn chị Lucy đi. Lần trước hai người chưa làm cho em xem nữa
Lucy méo mỏ, Asuka . . . thật sự rất nguy hiểm . . . theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng . . .
Natsu đảo mắt suy nghĩ cái quái gì đó, xong rồi cậu ta phán một câu làm Lucy đứng hình, chỉ một câu thôi.
- Ừ.
Dứt lời cậu chàng nhà ta thản nhiên cưỡng hôn Lucy, mắt Asuka lại càng trở nên lấp lánh hơn nữa, còn mắt Happy thì to ra thêm một chút.
Phía cành cây cạnh bờ sông, đôi mày của ai đó khẽ chau lại.
- Natsu! - Lucy hét lên ngay khi cậu vừa buông cô ra với một khuôn mặt vừa đỏ vừa nhăn - Sao cậu không hỏi ý tớ trước khi làm chuyện gì hết thế?!
- Nhưng cậu đâu có chống cự - Cậu cười toe
- Bộ tớ phải chống cự mới được sao tên ngốc này! - Cố đấm cậu, cậu đỡ lấy tay cô, híp mắt
- Hết giận nhé
Lucy bĩu môi, rồi thở hắt ra, không quên càu nhàu
- Thật tình, muốn giận tên ngốc như cậu đúng là khó mà
- Ehehe
- Uwa~ Vậy là anh Natsu chỉ cần hôn chị Lucy là chị ấy sẽ hết giận ạ. - Asuka lại ngây ngô nữa rồi
- Hmn~ chắc vậy - Natsu vo cằm rồi đáp một cách rất ư là hồn nhiên làm mặt Lucy bùng nổ luôn
- Natsu! Tên ngốc!
- Ahaha
Xế chiều, Lucy đang trên đường về nhà mình, Natsu không đi theo vì cậu bận trông Asuka ở hội đến khi Alzack và Bisca trở về. Nhưng cô đang cảm thấy cực kỳ lo sợ đây, chiều giờ cô có cảm giác cứ như có ai đó đang bám theo vậy.
- Ai đó?! Ra đây đi!
Cô nói lớn khi quay người ra sau. Từ trong không khí, một vệt đen hiện ra, nó lớn dần và tạo thành một chiếc bóng đen, khi chiếc bóng đen thành hình, một người hiện ra, mái tóc đen dài được buộc gọn ở phía sau, đôi mắt vô hồn và nguồn ma pháp tỏa ra từ hắn khiến kẻ đối diện phải cảm thấy áp lực. Hắn mỉm cười lạnh lẽo.
- Chào, hân hạnh được gặp cô, đứa con cưng của Harleyquinn.
- Ngươi là ai? Tại sao bám theo ta? - Lucy lùi ra sau, cô đang cảnh giác
- Thôi nào, đừng căng thẳng như thế. Ta chỉ quan sát cô chút thôi mà.
Hắn tiến tới chỗ cô trong khi cô không ngừng lùi lại, đôi chân cô đang run lên vì sợ hãi, và khi tới giới hạn của sức chịu đựng, nó khiến cô ngã xuống.
- N-Ngươi muốn làm gì?
- Giúp cô giải phóng một thứ.
Hắn cúi người, đôi tay lạnh ngắt vươn đến chỗ cô nhưng khi nó gần như chạm tới thì lại bị đẩy bật ra bởi một kẻ mà có lẽ hắn cũng đã biết trước được kẻ này sẽ xen vào
- Ngươi lắm điều thật đấy Acnologia - Hắn đứng đối diện với kẻ đang giương tay ra bảo vệ người sau lưng
- Tại sao ngươi lại muốn làm hại kẻ này? - Acnologia hỏi, gương mặt vẫn không biến sắc.
- Bình tĩnh nào. Ta chỉ muốn . . . - Hắn nói trong khi môi nhếch lên - Đùa giỡn một chút thôi mà.
Dứt lời, một tiếng động nhỏ vang lên, Lucy đã gục xuống dưới đất, hô hấp như bị đứt quãng, gương mặt trở nên đau đớn thấy rõ khiến Acnologia không khỏi bàng hoàng.
- Hmn, ra truyền lời nguyền trực tiếp thì sẽ gây nên đau đớn à.
- Ngươi!
Acnologia lao tới tấn công hắn, nhưng hắn đã biến mất ngay lúc Acnologia vừa chạm tới, chỉ để lại một tiếng cười.
- Tch!
Acnologia tặc lưỡi, bế Lucy về nhà của cô. Theo dõi cô mấy ngày nay cũng đủ để hắn biết chỗ ở và cách sinh hoạt của cô, kết quả của việc theo dõi cô cuối cùng cũng có, nhưng hắn lại không ngờ đó lại là . . .
Natsu nhảy vào cửa sổ nhà Lucy. Nhưng nụ cười trên môi cậu ngay lập tức tắt ngấm khi nghe thấy mùi của một kẻ mà cậu ghét cay ghét đắng. Tại sao mùi của hắn lại ở đây?! Cậu nhìn sang chỗ Lucy đang say ngủ trên giường. Cậu rất muốn hỏi cô, nhưng trông cô có vẻ mệt quá. Có lẽ sáng mai cậu sẽ hỏi vậy. Nghĩ vậy, cậu trèo lên giường cô và ôm cô ngủ ngon lành.
Quay trở lại thời điểm của ba ngày sau. Trong lúc Acnologia đang suy nghĩ, một tiếng động lớn vang lên giữa sảnh hội. Những chiếc dĩa vỡ tan tành, và Lucy đang nằm sóng soài dưới đất, giữa sự lo lắng của tất cả những người trong hội. Cô ngay lập tức được đưa vào phòng y tế và bà Porlyusica đã có mặt ngay sau đó. Bà đã đuổi tất cả ra ngoài, chỉ trừ Makarov, Mavis và Zeref ở lại trong phòng.
- Con bé sao rồi? - Makarov hỏi
- Ta không rõ, có một luồng hắc khí cực mạnh đang ở trong người con bé. Mấy hôm nay ta đã tìm cách để phá giải nhưng vẫn vô dụng.
- Hắc khí đó . . . không thể phá giải được đâu - Zeref nói
- Ngươi biết nó là gì sao?
- Nếu biết cách phá giải, bọn ta đã không phải khổ sở mấy trăm năm qua như thế này - Zeref trả lời đầy buồn bã, Mavis tiếp lời
- Hắc khí đó là . . . lời nguyền Ankhseram . . .
- Cái gì?! - Polyusica ngạc nhiên
- Nhưng con bé đâu có sử dụng cấm thuật? - Makarov ngạc nhiên, Mavis trả lời
- Đó là điều mà chúng ta đang thắc mắc. . .
Không gian lại chìm vào yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, Acnologia đang nhìn vào trong. Vẫn gương mặt lạnh lẽo ấy, chẳng ai có thể biết hắn suy nghĩ điều gì. Chỉ thấy đôi tay hắn đang siết lại, dường như hắn đang tức giận bản thân mình.
Giá như hắn có mặt cạnh cô lúc nãy.
Lucy hôn mê mất một ngày, và khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy mái đầu hồng ấy vẫn đang ở bên cô. Tay cô rất ấm, là cậu đã nắm nó suốt sao? Cô chợt nhớ đến ngày hôm ấy, cái ngày mà cô và cậu đã phá vỡ bức màn ngăn cách cả hai nơi thế giới mà người đàn bà tên Harleyquinn ấy đã tạo ra. Tay của họ cũng đan vào nhau như thế này. Trong phút chốc, cô như đã nghe tiếng của cậu cất lên cùng cô.
"Tớ yêu cậu"
Phải chăng phép màu được tạo nên từ hai trái tim cùng nhịp đập ngày hôm ấy. Cho đến giờ, cô vẫn không tin rằng cậu đã nói yêu cô. Phép màu thực sự có thật. Và sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng họ cũng được ở bên nhau. Có lẽ.
- Lucy? - Natsu mơ màng ngồi dậy nhìn cô - Cậu tỉnh hồi nào vậy.
- Mới đây thôi - Cô mỉm cười dịu dàng nhìn cậu dụi mắt như một đứa trẻ vừa tỉnh giấc
Cạch
- Có làm phiền hai người không?
Sau tiếng mở cửa, Mavis bước vào cùng Zeref. Mặt Mavis khá đỏ khi thấy cảnh hiện tại trong phòng. Lucy cũng nhận ra và lập tức rụt tay lại với hai má đỏ lừ. Natsu thì lại cảm thấy hụt hẫng chút.
- Có gì không bà Đệ nhất? - Lucy hỏi, Mavis mỉm cười quay sang Natsu
- Ta có chút chuyện muốn nói riêng với Lucy, phiền cậu có thể ra ngoài được không.
- Chuyện gì? Sao tôi không được nghe? - Natsu nhăn nhó, cậu không thích bị cho ra rìa chút nào. Mavis ra hiệu cho Zeref, anh gật đầu rồi cặp cổ Natsu kéo ra ngoài
- Anh cũng có chuyện muốn nói với em đây
- Hả? Khoan!
- Ách xì!
Natsu khựng lại khi nghe tiếng vừa rồi. Cậu thở hắt, gỡ tay Zeref ra, tháo chiếc khăn choàng của mình đi lại chỗ Lucy rồi choàng cho cô khiến cô không khỏi ngạc nhiên, còn hai người kia thì mỉm cười.
- Trời lạnh rồi, cậu mặc đồ ấm chút đi chứ. Thật tình. - Cậu nói trong khi quàng khăn cho cô, rồi vỗ đầu cô - Tớ ra ngoài chút.
- Ừm
Lucy gật đầu, Natsu đáp lại cô bằng một nụ cười nhe răng rồi đi ra ngoài với Zeref
- Thằng nhóc chu đáo thật nhỉ - Mavis nhìn theo
- Cậu ấy xem con cứ như con nít ấy - Lucy phồng má - Cậu ta cũng y chang thôi.
- Ta nghĩ Natsu chỉ muốn chăm sóc con thôi mà - Mavis cười
- Bỏ đi - Lucy thở dài - Vậy, bà có gì muốn nói ạ?
- À - Đáy mắt Mavis bỗng chùn xuống - Ta muốn nói . . . về tình trạng gần đây xảy ra với cơ thể của con . . .
- ? Bệnh của con ạ?
- Nó không phải là bệnh, Lucy. Nó là một lời nguyền. Đừng hoảng hốt nhé, nhưng nó là-
- Lời nguyền Ankhseram, phải không ạ . . .
Mavis mở to mắt khi Lucy nói ra.
- Vậy là . . . con biết rồi . . .
- Con biết chứ - Lucy cười buồn, cô mân mê đuôi khăn choàng trên tay mình
- Vậy . . . ta sẽ nói thẳng. Mặc dù ta biết nó tàn nhẫn, Lucy. Nhưng con có thể . . .
- Con sẽ rời khỏi đây! - Lucy cắt lời Mavis
- Lucy . . .
- Con hiểu mà, cứ thế này, con sẽ làm hại mọi người mất. Nhưng xin bà, cho con thêm chút thời gian nữa thôi, một chút nữa thôi . . .
Lucy nói, giọng cô đang run lên. Mavis nhíu mày nhìn cô gái yếu ớt đang ngồi trên giường với đôi vai không ngừng run rẩy. Cô gái này đã trải qua biết bao nhiêu thứ, định mệnh khắc nghiệt đùa giỡn cô ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng sao cô lại kiên cường đến vậy. Biết bao nhiêu lần buộc phải quyết định, cô đều chọn hy sinh bản thân mình vì hạnh phúc của kẻ khác. Giờ đây, cô lại sắp phải rời xa hạnh phúc của mình một lần nữa, nên có yếu đuối một chút cũng không sao. Dù sao, Mavis chỉ cầu mong cô vẫn giữ được nụ cười của mình, để đối mặt với mọi thứ.
- Ta hiểu - Mavis trả lời - Vậy, con nghỉ ngơi đi.
Lucy gật đầu tiễn Mavis. Ngay sau khi cánh cửa vừa khép lại, cô bật khóc. Cô ôm lấy mặt mình, nước mắt tuôn qua những kẽ tay, thấm ướt cả một mảng khăn choàng. Trái tim cô nhói lên theo từng tiếng nấc. Cô đã khóc không biết bao nhiêu lần khi nghĩ tới quyết định của mình trong mấy ngày qua. Dằn vặt, đau khổ đan xen trong tâm trí cô. Cô thật muốn ích kỷ một lần, để được ở bên mọi người, ở cạnh Natsu mà không cần phải nghĩ tới mạng sống của bất kỳ ai cả. Nhưng cô làm không được.
- Lucy? Cậu ổn chứ?
Natsu hốt hoảng khi thấy cô đang ngồi khóc trên giường
- Bà Đệ nhất đã nói gì với cậu vậy?!
Lucy ngước lên, đôi mắt đẫm lệ của cô nhìn cậu, một tia nhìn đầy đau thương, nhưng nó ngay lập tức được giấu vào. Cô nhắm mắt, lau sạch khuôn mặt mình rồi lại nhìn cậu với một nụ cười.
- Tớ ổn. Chỉ là xúc động một chút thôi.
- Thật không? - Natsu chau mày
- Thật mà.
Cô bất ngờ choàng tay ôm lấy cậu khiến cậu không khỏi ngạc nhiên
- Lucy?
Cô mỉm cười, thì thầm vào tai cậu bằng cái giọng trong vắt của mình khiến tim cậu khẽ lay động.
- Ngày mai . . . chúng ta hẹn hò nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip