Chap 1
Cuộc đời cô chẳng có gì đặc biệt cả.
Nói đến thời học sinh,hẳn ai cũng từng buồn, vui, có những kỉ niệm đẹp bên bạn bè, thầy cô, hay bị phạt vì nghịch ngợm rồi sau đó lại cất lên điệp khúc 'lần sau em sẽ không tái phạm nữa'.
Và còn nhiều, còn nhiều nữa, để rồi khi nhớ lại sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng...
Nhưng, Lucy thì khác, mỗi khi nhớ lại, cô chẳng có gì luyến tiếc hay bất cứ cảm xúc nào cả.
Mỗi ngày đến trường việc duy nhất cô là học, sau đó về, rồi lại học...cứ như thế một vòng luẩn quẩn mãi không dứt cho đến khi tốt nghiệp.
Còn bạn bè, cô cũng đã từng có, song cũng chỉ là 'đã từng', không phải hiện tại tương lai lại càng không! Họ là người mang đến cho cô niềm vui, nhưng cũng là người đã đâm vào tim cô vết thương mạnh nhất, khiến nó khắc sâu vào người cô, dạy cho cô biết bài học đầu tiên về đời người! Buộc cô phải đóng lại cánh cửa thế giới của mình tách biệt với mọi người, sợ hãi tất cả.
Ngày qua ngày, nơi cô thích ở nhất chính là bốn bức tường trong phòng học, bởi chỉ có trong phòng mình cô mới cảm thấy an toàn, không bị soi mói, cũng không phải tiếp xúc với người khác. Khi ở một mình, cô cũng không cần lo lắng về sự vụng về của mình khi làm trái ý bố mẹ, khi bị điểm kém và phải nhìn sắc mặt của họ mà làm theo.
Đối với cô đó chính là sự tự do, tự do sống trong thế giới của mình, không bị ai ngăn cản.
Nhưng, cũng như bao người khác, cô cũng từng thích một người. Thứ tình cảm ấy đến với cô nhẹ nhàng mà chậm rãi tựa như một cơn gió thoáng qua lướt nhẹ trên mặt rồi để lại ấn tượng, nỗi nhớ nhung khó quên...
Cô vẫn nhớ như in khi ấy, đó là vào một ngày mưa tầm tã, chỉ vì quên mang ô mà cô phải ở lại chờ đến khi tạnh mới về được. Từng người, từng người đi qua cô, trò chuyện vui vẻ theo từng nhóm một mà không ai để ý đến cô, thật lạnh, cũng thật cô đơn, cô ước, mình cũng được như họ, cũng có bạn bè, cũng được cười đùa như thế...
Lucy lắc nhẹ đầu, thoát khỏi dòng suy nghĩ như tơ vò đầy đố kị của mình, cô ngước lên nhìn bầu trời âm u giăng đầy mây đen bao phủ, vươn đôi tay hơi gầy của mình hứng từng giọt mưa nặng trĩu, thật mệt mỏi, cô muốn sớm được về nhà...
''Này! Cậu gì ơi, cậu không mang ô hả?''
Lucy giật mình, quay tứ phía kiểm tra, sau khi chắc chắn người được gọi là mình, cô mới bẽn lẽn nhìn lên, môi mím chặt, gật nhẹ đầu, trong lòng đầy lo lắng, cô trước giờ rất sợ tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là con trai!
Chàng trai kia cũng không để ý thái độ rụt rè của Lucy, nghe vậy, trực tiếp đặt vào tay cô một chiếc ô:'' Vậy cậu cầm ô của tớ đi, hôm nay mưa lâu lắm đến tận chiều mới tạnh, không chờ được đâu!''
Lucy 'bị' người lạ đưa ô bất ngờ như vậy, liền cảm thấy hoảng loạn không biết làm thế nào, ngước đầu lên, lắp bắp nói:
''Tôi...tôi...ơ...không...''Không cần ô của cậu đâu cậu mau cầm lấy đi!
Chàng trai kia không nghe tiếp lời Lucy nói, đã chạy đi mất chỉ để lại bóng lưng cao lớn cùng cái đầu chôm chôm màu hồng đung đưa theo mỗi bước chân. Đi được một quãng, cậu ta dừng lại hướng về phía Lucy hét lên:''Thấy chưa? Tớ là con trai mà.Không sao đâu!Hehe.'' Nói xong cậu ta cười một cái thật tươi rồi đi mất, cái đầu hồng cũng mờ đi tựa đốm lửa đang lụi dần giữa cơn mưa.
Nhưng, dù vậy, nó vẫn để lại trong tim Lucy một miếng mồi lửa cuối cùng, để rồi cháy mãi trong lòng cô...
Sáng hôm sau, Lucy thấp thỏm không yên, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt, chiếc ô cầm trên tay cũng như có nhiệt mà nóng ran.Chỉ là trả ô thôi mà!-Cô thầm nghĩ trong lòng rồi hít sâu một hơi, bước đến gần chỗ chàng trai tóc hồng hôm qua, run run rẩy rẩy đưa chiếc ô màu trắng cho cậu:
''Tôi...tôi trả...cho cậu này...C..cám ơn...''
''A! Natsu cậu đây rồi, nè, bút của cậu đó, cảm ơn vì hôm qua đã cho tớ mượn nha.''Lucy chưa kịp nói xong, đã bị một cô gái khác chen vào không cẩn thận còn vô ý va vào cô một cái, dường như cũng muốn cảm ơn cậu ta về việc gì đó. Lucy thầm nghĩ, đây hẳn là một người tốt tính luôn muốn giúp đỡ mọi người nhỉ? Chỉ là không hiểu sao cô có chút hơi buồn trong lòng, như thể phát hiện ra viên kẹo ngọt mình vẫn cầm trong tay, trân trọng nó lại vốn không phải của riêng mình vậy. Thật chua xót!
Lucy đặt chiếc ô lên bàn rồi chạy vụt ra khỏi lớp, cô không muốn ở nơi này nữa, cô muốn về nhà!
Thế nhưng khi đã ở trong phòng mình, Lucy vẫn không thể kiềm chế nổi cảm xúc của cô, chỉ một phút thoáng qua sao lại sâu đậm đến thế?
Thình thịch! Thình thịch!
Nhớ đến nụ cười khi ấy của cậu lại khiến tim cô đập mạnh liên hồi...
Phải chăng, cô đã th...
Không!
Thứ tình cảm này, đối với một người như cô...là không thể!
Bởi vì cô chỉ là một kẻ nhút nhát tự kỉ mà thôi!
Nhưng, ngày qua ngày...
Tuy cô vẫn biết rõ điều đó nhưng ánh mắt cùng suy nghĩ lại luôn đặt lên người cậu ấy. Tựa như một người vẫn luôn giam mình trong chiếc lồng sắt bỗng nhiên thấy được khung cảnh tuyệt diệu bên ngoài mà hưng phấn đột nhiên muốn khám phá nhưng lại rụt rè e sợ nên cũng chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi! Bởi cô hiểu rõ, cô và cậu ấy ở hai thế giới khác nhau!
Cô cứ như vậy ngắm nhìn nụ cười của cậu mặc cho thời gian vẫn cứ trôi đi qua từng chiếc lá để rồi chất chứa trong lòng cô nỗi nhớ khiến không thể từ bỏ được, nó đã thôi thúc khiến cô phải tự mình quyết định hành động, bước ra ngoài kia-thế giới mà cô luôn chối bỏ, sợ hãi, để đến gần cậu ấy hơn...Nhưng cũng chính quyết định ấy đã khiến cô rơi vào địa ngục một lần nữa.
Bởi vì...người đó đã có bạn gái!
Khi biết được chuyện đó, Lucy cảm thấy vô cùng đau đớn, cô đã khóc, khóc thật nhiều. Tại sao? Tại sao thế giới này luôn ruồng bỏ cô? Tại sao lại cho cô nghĩ rằng mình có thể có cơ hội để rồi tự tay cướp lại nó? Cô cảm thấy mình như rơi vào vực sâu vô tận không thể nào thoát ra.Quả nhiên, thế giới này vốn dĩ không chào đón cô, cô mãi mãi sẽ không được người khác yêu thương...
Mãi mãi không!
.....
Lucy mở mắt ra, hàng lông mày nhíu lại, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi, đã lâu rồi cô chưa có giấc mơ thế này, nó phải nói là một cơn ác mộng mà cô dù cố vẫn không thể nào quên được. Cô đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ màu bạc:
''Đã muộn thế này rồi cơ à?''
Lucy tự nói thầm, rồi thu dọn tài liệu nằm bừa bộn trên bàn, khóa cửa phòng làm việc đi về nhà. Có lẽ giờ này vẫn còn một vài chuyến xe buýt muộn dành cho cô.
Nhìn hành lang công ty không còn một bóng người khiến lòng cô hơi trùng xuống, muộn thế này rồi mà họ không gọi cô dậy, nếu cô không tỉnh, hẳn sẽ muộn giờ bắt xe mất!
Quả nhiên, chẳng có gì thay đổi cả, từ trước đến giờ cô vẫn luôn chỉ có một mình, đến tận khi đi làm cũng thế, gọi cô dậy ư? Ai sẽ thèm để ý đến một người trầm tính như cô kia chứ? Chỉ e là họ còn không biết đến sự tồn tại của cô nữa kìa
Nhan sắc tầm thường, năng lực không mấy nổi trội, ít giao tiếp, tồn tại được trong cái xã hội này cũng là một phước lớn cho cái mạng nhỏ của cô rồi kìa!
Mải mê theo đuổi những suy nghĩ của mình cô không để ý có một chiếc xe tải đang lao tới.
Rầm!!!
Thân thể nhỏ bé của cô tung lên một cái, chiếc xe xoay vài vòng trên mặt đường tạo thành những tia lửa nhỏ hằn lên mặt đường một vệt dài. Cú va chạm nhanh đến mức Lucy cảm thấy rất đau nhưng lại không còn cảm giác gì. Trong đầu cô chỉ còn một ý niệm duy nhất đó là buông xuôi tất cả và giọng nói gào lên mờ nhạt dần:
''Lucy!!!!!''
----------------------------------
Góc bạn bè:
Hình của cậu này Cici :
--------------------------------------
Truyện chỉ được đăng trên Wattpad!
Thông tin chi tiết ở phần mô tả đề nghị xem kĩ trước khi sử dụng con mình! :''>
-hết-
#A.M
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip