Chap 1: Ảo giác hay điềm báo?

Ánh nắng rọi vào chiếc giường nhỏ bên cửa sổ, sáng lên gương mặt bầu bĩnh của thiếu nữ đang say giấc nồng.

- Lucy! Sáng rồi! - một giọng nam tính vọng từ dưới lên, chủ nhân của nó là một mái đầu chôm chôm màu hồng nhạt

- Lucy, dậy đi~ - nối sau đó là một giọng khác đáng yêu hơn từ sinh vật nhỏ nhắn màu xanh

- Aisss... Natsu! Happy! Mấy cậu không thể nhỏ tiếng hơn một chút sao? - thiếu nữ tóc vàng khó chịu dụi mắt, ngó đầu ra cửa sổ - Chờ tớ một lát!

Ách... Đập vào mắt cô là nụ cười hớn hở của tên đầu hồng kia, cùng với gương mặt nham hiểm của con mèo xanh Happy.

- Aaaaa! Chết tiệt mà!!! - cô quên mất mình còn đang mặc đồ ngủ đó! Lại còn cả mái tóc vàng bù dù trên đầu nữa chứ! Còn đâu là hình tượng của cô???

Hic... Lucy Heartfilia này xin khắc ghi! Sẽ không bao giờ ló mặt ra ngoài khi chưa vệ sinh cá nhân.

Lucy bước nhanh vào nhà tắm, ngay năm phút sau đã bước ra với mái tóc mềm mượt vào gương mặt thoải mái.

Cô lựa cho mình bộ váy len trắng muốt, khoác bên ngoài là áo bò màu nâu, đi đôi bốt cao cổ cùng tông với áo khoác. Mái tóc vàng nắng được buộc đuôi ngựa lên. Cô đứng trước gương ngắm lại bản thân, rồi lại tự cười.

Như vậy đã đẹp chưa nhỉ?

Gần đây, Lucy không hiểu tại sao mình luôn cố chăm chút vẻ ngoài nhiều hơn. Luôn muốn mình trở nên thật xinh đẹp trước mắt người khác.

Tại sao nhỉ?

- Oiiii, Lucy! Muộn rồi đó! - Natsu với mái đầu hồng nhạt cằn nhằn vọng lên

- Tớ xong rồi đây! Chờ với xem nàooo! - Lucy vội vã chạy xuống

- Há há!!! - Natsu nhanh chóng chạy vụt đi, bật cười tinh ranh

Cô nhìn theo bóng lưng anh, bất chợt mỉm cười.

Trong đầy Lucy đột nhiên hiện lên một suy nghĩ sến sẩm:

"Nếu mãi mãi được ở phía sau cậu ấy, được cậu ấy che chở... thì thật tốt phải không?"

Cô bật cười, rồi đỏ mặt, từ khi nào mà mình lại như vậy nhỉ?

Cả thế giới bỗng trở nên trắng xóa Natsu bỗng đứng khựng lại, Lucy cũng vậy. Cô khó hiểu nhìn anh, tiếng gọi "Natsu?" còn chưa cất thành lời thì anh đã quay lại.

Natsu, với một dòng máu đỏ đậm từ đầu chảy xuống, khóe miệng còn đọng lại vệt máu khô, anh mỉm cười với cô.

Một nụ cười đau đớn...

"Lucy... Xin lỗi..."

- Lucy?

Cô giật mình, ngước dậy.

- Sao vậy Lucy? - Happy nghiêng nghiêng đầu

Cô im lặng, cặp mắt nâu liên tục đảo xung quanh. Bầu trời vẫn xanh, vẫn là Magnolia bình yên, và... vẫn là một Natsu đang hồn nhiên cười ở trước mắt.

- Umm... Tớ không sao! Đến Hội nhanh nào? - Lucy lắc lắc đầu, nở nụ cười trừ

"Chỉ là ảo ảnh sao?"

Cô ngước lên bầu trời, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Ừ... Chắc do mình thức đêm nhiều quá nên sinh ảo giác."

Lucy nhanh chân chạy theo, tự nhủ như vậy rồi tạm để hình ảnh vừa nhìn thấy sang một bên.

- Chào buổi sáng mọi người~

Cửa hội bật mở, hai người một mèo bước vào.

- Ohayo Natsu, Lucy, Happy!

- Ohayo Mira-nee! - cô vui vẻ tới quầy bar của hội - Cho em một nước cam ép nhé!

- Có ngay đây! - Mira mỉm cười, rồi ngay sau đó bê ra ly nước cam ép - Nhìn em có vẻ chán nản? Em không định làm gì giải tỏa trong hôm nay sao?

- Hmm... Giải tỏa sao ạ? - Lucy nhăn trán - Haha, chắc là không ạ! Dạo gần đây em chẳng biết làm gì cả.

- Hey, bunny girl! - Gajeel từ xa bước tới, tay còn cầm miếng sắt nhai nhồm nhoàm - Có thấy Nấm lùn đầu không hả?

- Chị vừa thấy Levy lên thư viện đọc sách đó! - Mira cười

- Oh, cảm ơn. - Gajeel gật gật rồi chạy đi

- Hmm~ Dạo này Levy-chan và tên Thiết Long đó có vẻ hay đi với nhau nhỉ? - Lucy cười gian tà

- Hì, hôm qua Levy đã đuổi đánh Gajeel khắp hội chỉ vì trêu cô ấy là "Nấm lùn" đó. - Mira kể lại - Chắc hôm nay đi tìm để xin lỗi ấy mà.

- Haha, hôm qua cô không ở hội nên không biết đâu Lucy! Gajeel và Levy hôm qua nhìn buồn cười lắm đấy! - Macao đang uống bia nói vọng ra

- Cả hội này xem ra Levy chỉ cao hơn Wendy và Romeo thôi!

- Hahahahahaha!!!

- À phải rồi... - Lucy bật dậy - Wendy? Từ từ...

- Em sao vậy Lucy?

- Ưmm... Em hình như cần phải đi hỏi một số chuyện.

- Mira-nee, chị có thấy Carla đâu không? - Happy bay bay tới - Em muốn rủ cậu ấy đi câu cá~

- Carla? Chị cũng không biết nữa? - Mira lắc lắc đầu - Nhưng chị thấy Wendy cùng với Levy ra thư viện, không biết Carla có đi cùng không?

- Happy! Xem ra tớ phải mượn Carla của cậu rồi! - Lucy vỗ vào đầu con mèo xanh, rồi chạy vụt về phía thư viện của hội - Mira-nee, em đi có chút việc nhé!

Happy ngớ ra, quay sang nhìn Mira. Cả hai cùng nghiêng đầu, nhún vai cùng với dấu hỏi chấm to đùng trên mặt.

- Mira-san! Chị thấy Lucy đâu không? - Natsu ngó vào

- Lucy nói là có việc bận, rồi con bé chạy đi mất rồi!

- Vậy thôi... Happy, đi làm nhiệm vụ nào!! - Natsu có hơi thất vọng, rồi lấy lại tinh thần rất nhanh

- Aye sir!!!

Thư viện của FairyTail:

"Cạch!"

Cô mở cửa bước vào thư viện, mắt nâu nhanh chóng quét quanh một lượt.

A! Mái tóc màu xanh đậm buộc hai bên!

- Wendy!

- Lucy-san? - Wendy rời mắt khỏi cuốn sách - Có chuyện gì sao ạ?

- Ừm... Carla đâu rồi? Chị mượn cậu ấy chút được không? - Lucy thở dốc

- Vâng ạ, cậu ấy đang ở phía bên kia ạ. - Wendy cười, chỉ tay về một phía

- Cảm ơn em! - cô gật đầu - Cơ mà chị tưởng em đi cùng Levy-chan?

- Ban nãy chị ấy đi cùng với Gajeel-san rồi ạ.

- Hmm~ Levy-chan và Gajeel có vẻ thân nhau thật đó~ - Lucy che miệng cười nham hiểm

- Fufufu~ Em cũng nghĩ vậy, dạo này hai anh chị ấy cứ dính lấy nhau suốt thôi~ - Wendy hùa theo, đưa tay lên miệng

- Haha, chị đi đây nhé!

- Vâng.

Cô mèo với tấm lông trắng muốt Carla đang bay trên không trung tìm vài cuốn sách thích hợp để nhâm nhi cùng với cốc hồng trà nóng hổi trên bàn.

- Carla!

- Lucy? - Carla bay dần xuống - Có chuyện gì sao?

- Cậu... có thể nhìn thấy tương lai đúng không? - Lucy hỏi

- Đại khái là vậy. Lâu lâu sẽ nhìn thấy vài hình ảnh điềm báo. - Carla gật nhẹ, rồi nghiêng đầu - Có chuyện gì à?

Cô mèo trắng dường như có chút giật mình khi nhắc đến chuyện này.

- Chỉ là... không hiểu sao... Ban nãy tớ đột nhiên nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ... - cô ngập ngừng, cúi gằm mặt

Đáy mắt cô dâng lên nỗi sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip