Chương 7 : Ánh Nhìn Từ Trong Gương


Sau khi con mèo đen rời đi, bóng tối lại phủ xuống căn phòng nhỏ của Emily. Cô bé vẫn ngồi yên trên ghế, đôi tay trống rỗng, như thể vẫn đang cố giữ lại chút hơi ấm từ cơ thể con mèo nhỏ ấy. Cảm giác ấy vẫn còn đọng lại trong lòng cô, một chút an ủi mong manh giữa thế giới lạnh lùng này. Nhưng, sự trống trải cũng lấp đầy căn phòng một cách lặng lẽ, như một đám mây đen bao phủ lấy mọi thứ, kể cả hy vọng vừa chớm nở.

Cô nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ quá quen thuộc mà cũng quá xa lạ. Căn phòng này không có lấy một thứ gì dành cho một đứa trẻ, không có những món đồ chơi, không có những bức tranh hay trang trí ấm cúng. Tất cả chỉ là những vật dụng thô ráp, những góc tối mà Emily biết quá rõ. Bức tường xám xịt và chiếc gương treo trên tường là thứ duy nhất phản chiếu lại hình ảnh cô – một cô bé gầy gò, tóc xõa rối bời, và đôi mắt sâu thẳm như một vực thẳm không đáy.

Emily đứng dậy, bước đến gần chiếc gương. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào, tạo nên một bóng hình mờ ảo phản chiếu lại. Cô nhìn vào mắt mình trong gương, thấy một ánh nhìn xa lạ, như thể người trong gương không phải là cô, mà là một ai đó đã thay thế cô từ lâu. Có lẽ, đó là một Emily khác – một Emily không còn cảm nhận được tình thương, một Emily đã biến thành một linh hồn lạc lối trong chính thế giới của mình.

Cô khẽ đưa tay chạm vào mặt kính lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc, cô tưởng như nhìn thấy một đứa trẻ khác đang nhìn lại mình từ bên kia thế giới, một đứa trẻ giống cô, nhưng lại khác cô. Đứa trẻ ấy không còn sợ hãi, không còn đau đớn, chỉ nhìn cô với một ánh mắt dịu dàng và thấu hiểu. Ánh mắt đó khiến Emily ngẩn người, như thể cô vừa gặp một người bạn từ quá khứ xa xôi, hay có lẽ là từ một giấc mơ mà cô đã lãng quên.

Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng ra rằng người bạn trong gương đang nói chuyện với mình. Cô nghe thấy giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí, như một lời thì thầm của một linh hồn:

"Emily, đừng sợ. Em không một mình. Thế giới này dù có tàn nhẫn đến đâu, vẫn luôn có một nơi dành cho em."

Cô mở mắt, nhìn vào đôi mắt trong gương. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra điều gì đó, một sự thay đổi nhỏ trong lòng. Có lẽ, niềm tin đó sẽ không tồn tại mãi mãi, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình không hoàn toàn cô độc.

Emily quay lưng bước về phía cửa sổ, nơi bầu trời đã trở nên xám xịt, báo hiệu cơn mưa sắp đến. Gió lạnh thổi qua khe cửa, như một cái ôm nhẹ nhàng từ thiên nhiên, khiến cô cảm thấy mình đang được bao bọc trong vòng tay của một thế lực vô hình. Có lẽ, đó là cách thế giới đáp lại sự tồn tại của cô, như một cơn gió mát lành giữa cơn bão tố.

Cô quyết định mở cửa sổ, để cho gió ùa vào. Mái tóc cô bay lên trong cơn gió, và Emily mỉm cười nhẹ, một nụ cười mỏng manh nhưng ấm áp. Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu rơi, từng giọt nước nhẹ nhàng chạm vào khung cửa, tạo nên âm thanh tí tách vang vọng.

Cô ngước nhìn lên bầu trời, tưởng tượng rằng có lẽ, ở đâu đó xa xôi, có một linh hồn cũng đang nhìn xuống cô và mỉm cười. Và nếu thật sự có ai đó đang dõi theo cô, Emily thầm nhủ rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ tồn tại và vượt qua tất cả, để có thể một ngày nào đó đứng vững giữa thế giới này.

Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng nhỏ, Emily biết rằng cô không còn là một cô bé hoàn toàn lạc lối. Trong bóng tối vẫn còn những tia sáng, trong đau thương vẫn còn hy vọng. Và dẫu cho cuộc đời có tàn nhẫn, có lẽ vẫn còn một lý do nào đó để cô tiếp tục sống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip