Ngoại truyện 6: Gia đình Yamato và Lễ hội trẻ em
"Ơ, anh, Takae kìa!"
Mon ngạc nhiên mà giật áo ông anh nhà mình, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần đáng yêu.
"Ủa, không phải anh ấy đang ở dưới Nagano sao?"
Cậu bé "được nhắc đến" lúc này thì đang đứng trước lớp mỉm cười đầy ngọt ngào cùng dáng vẻ thật tự tin khi giới thiệu về bản thân.
"Xin chào mọi người, em là Yamato Ririya. Em sinh ra ở tỉnh Nagano, bố mẹ em thì đều là cảnh sát."
"Còn đây là em trai của em, là Yamato Takae."
"Xin chào, mình là Yamato Takae. Rất vui được gặp mọi người."
Một cậu nhóc da nâu với mái tóc đen thô cứng từ sau lưng cô bé chui ra.
Ngay khi Takae vừa mới dứt lời với màn giới thiệu của mình, xung quanh đầy tiếng bàn tán:
"Oa, hai bạn học mới này đẹp thật đó, cũng đáng yêu lắm. Ê, tý ra làm quen đi."
"Okiiii nè."
Tiếng ồn ào được một lúc thì cô giáo mới vỗ vỗ tay tìm lại trật tự trong lớp:
"Nào, nào, cả lớp trật tự. Chào các em. Cả lớp hãy cùng vỗ tay chào mừng bạn học mới nào. Vậy các em xuống ngồi ở góc kia nhé."
"Dạ vâng."
Takae cùng Ririya rất ngoan ngoãn đi xuống góc cô giáo chỉ, vừa hay lại được ngồi cạnh đám nhóc Mon và Pon.
Lại vừa hay hợp ý bọn chúng.
Đám Mon thì cũng vui vẻ ra mặt, bỗng dưng gặp lại những người bạn cũ thuở ấu thơ ở tỉnh nhà, ai mà không mừng cho được.
Mon thầm nghĩ, lúc phải chuyển lên Tokyo sống, cô bé khá nhớ cặp chị em nhà Yamato này. Dẫu sao, cả bọn cũng chơi cùng nhau từ bé tý, hai nhà cũng rất thân thiết nữa, cảm giác vẫn luôn là anh chị em một nhà với nhau.
Thực ra, hồi còn ở Nagano, bốn đứa trẻ này được mệnh danh là tiểu quỷ phá làng phá xóm. Dẫu Ririya và Mon có làm gì thì cả Takae với Pon cũng đều sẽ ở sau lưng chống đỡ.
Chính là không sợ hãi bất kỳ cái gì luôn.
Chính là vừa đặt mông ngồi xuống, cả đám đã chụm đầu vào nói chuyện.
"A, Ririya với Takae, hai cậu cũng lên Tokyo rồi hả?"
Pon hỏi
"Đúng rồi. Mama mới được chuyển công tác lên đây á nên chúng tớ cũng theo luôn."
Ủa, vậy là cô Yui chứ hổng phải chú Kan à?
"Vậy còn chú Kan thì sao? Chú ấy có lên đây không?"
"Papa không có lên, vẫn phải ở Nagano á."
"Ỏ, chắc cô Yui buồn lắm." Mon nói "Thế các cậu chuyển đến con phố nào vậy? Có gần nhà bọn tớ không?"
"Ờm, mình nghe nói là ở gần với quán Poirot và nơi của thám tử Mori, phố gì nhỉ?"
Ririya gãi đầu, mặt nhăn nhó như cố gắng nhớ ra.
"A, là khu Beika sao? Cũng gần nhà bọn mình lắm. Không biết có cùng chung cư không thôi. Bọn mình ở khu chung cư Dimond gì đó á."
Mon cũng làm vẻ gãi đầu y hệt Ririya, cô nhóc đang cố gắng vặn lại trí óc của mình.
Đúng là chơi chung với nhau cũng lây cái nết mà, cả Pon và Takae cùng thầm nghĩ.
"Là khu Black Diamond." Pon khẽ kéo tay em gái nhà mình, tiện tay vuốt lại tóc cho cô bé "Các cậu có gần đó không?"
"Ơ, thế đó cũng là khu của bọn mình sống á, phòng 402."
"Á, bọn mình ở phòng 401 nè. Gần quá vậy. Bảo sao mấy hôm trước có tiếng động ở phòng bên, hóa ra là các cậu chuyển đến. Vậy mà không nói tiếng nào!"
Mon ra vẻ giận dỗi đánh nhẹ Takae một cái.
"A, xin lỗi, bọn mình muốn chút bất ngờ cho hai người mà nên mới bảo mama giấu đó."
Takae chắp hai tay lạy lạy như muốn ra vẻ xin tha.
Cả bốn đứa nhóc cứ thế tíu ta tíu tít nói chuyện, dáng vẻ vui vẻ vô cùng.
***
"A, chị Yui! Chị tới Tokyo rồi sao? Bất ngờ ghê, sao chị không gọi vợ chồng em đến đón chứ?"
Azu bĩu bĩu môi, làm ra vẻ thất vọng nhìn người "chị gái" thân thiết của mình.
"Không cần phải phiền phức vậy. Trước đó, anh Kan cũng lên phụ giúp chị chuyển đồ mà. Chỉ là công tác thôi."
Yui mặt đầy hạnh phúc kéo tay Kan ở cạnh mình.
Anh chàng da nâu nào đó liền đỏ mặt, ngại ngại muốn bỏ chạy rồi đây.
"Vậy hai đứa nhỏ kia cũng theo lên ạ?"
"Đúng vậy. Chúng nó học chung lớp với hai nhóc nhà em đó."
"Thật sao? Vậy tốt quá rồi." Azu thích thú đến nhảy cẫng lên, tay nắm chặt tay Yui mà vung vung "Thế sau này chị với bọn trẻ phải qua đây ăn cơm thường xuyên với bọn em đó."
Anh chồng Rei ở bên cạnh chỉ biết đứng cười trừ, chính là một kiểu cảm giác bất lực khó nói thành lời.
Là một bà mẹ hai con nhưng trông Azu vẫn trẻ trung, năng động như cô gái tuổi đôi mươi, có khi còn chẳng ai tin cô đã là người có gia đình với hai nách hai con đâu ấy chứ.
"Không sợ vất vả sao?"
Yui có chút lưỡng lự, điểm chút lên mũi của Azu.
"Không mệt. Chỉ là thêm mấy cái bát và mấy đôi đũa thôi. Hơn nữa, chắc chắn lũ trẻ nhà em sẽ rất vui nha."
"Được rồi. Cảm ơn em nha."
"A, mà hôm nay em nghe nói ở gần khu mình có tổ chức Lễ hội trẻ em đó. Hay là cả nhà chúng ta cùng đi đi?"
Azu với đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ.
"Ừm."
Sau lời mời của Azu, thấy Yui nhìn mình, Kan đáp một tiếng đồng ý.
"Thế hẹn lúc 7 giờ tối nha."
"Okiii chị yêu của em."
Vậy là cứ thế, công cuộc "hẹn hò" của hai gia đình Furuya với Yamato đã được chốt đơn.
***
Lễ hội trẻ em trên phố hiện tại thật náo nhiệt.
Vì nó dành để tôn vinh cho những đứa trẻ sinh sống ở Nhật Bản, cũng là mầm non tương lai của đất nước.
Ngoài đường, khắp nơi đều treo đầy các lá cờ Kainobori*. Những chú cá chép đen tượng trưng cho người cha, màu đỏ cho người mẹ và con cá cuối là các đứa con của họ.
(*: những chú cá chép treo trên phố vào ngày Lễ Thiếu nhi)
Hôm nay, Azu chọn cho mình một bộ kimono màu hồng nhạt in cánh hoa anh đào đầy tinh tế.
Vẫn luôn là đóa hoa anh đào cô yêu tượng trưng cho tình yêu và duyên phận của họ.
Với mái tóc được búi lên gọn gàng cùng đóa anh đào cài trên tóc, trông Azu vô cùng yêu kiều.
Còn Rei lại mặc bộ kimono đen mực, thật sự quá hút người đi đường đi. Cơ thể anh vốn vạm vỡ do thường xuyên luyện tập mà thành săn chắc, khi mặc nó lên lại càng tôn lên vẻ đẹp soái khí ngời ngời vốn có của một anh chàng vốn đã hơn ba mươi tuổi.
Người đi đường không chỉ bị thu hút bởi cặp vợ chồng trai tài gái sắc này mà đến cặp trẻ con đi theo cũng khiến người ta thấy đáng yêu vô cùng.
Bọn nhóc, một trai một gái, đều cũng mặc một bộ kimono. Cô bé có mái tóc nâu giống mẹ được tết hai bên, kèm một chiếc cặp tóc màu hồng xinh xắn. Cậu bé tóc vàng giống cha, đến ngay cả vẻ đẹp cũng không lệch đi một phân.
Lũ trẻ nhà Furuya vui vẻ chạy đi chơi cùng đám nhóc nhà Yamato, bỏ lại các ông bố bà mẹ nhà mình ở sau lưng.
Ngẩng đầu lên, nhìn Kainobori bay phấp phới trong gió, trong lòng cả Rei lẫn Azu đều ngổn ngang.
Trong một giây phút nào đó, họ như nhớ lại câu chuyện tình yêu mà họ đã từng trải qua.
Chẳng tình yêu nào là dễ dàng cả, giống như câu chuyện cá chép hóa rồng đầy khó khăn, nếu cả hai không cố gắng đi về phía trước, đã không có họ của hiện tại.
Dưới ánh sáng của pháo hoa rực rỡ, Rei mỉm cười nắm chặt tay Azu ở bên cạnh.
Dẫu đây là mơ, chỉ cần là cô, anh nguyện ý sống mãi trong khoảnh khắc này.
"Thật đẹp."
Rei khàn khàn giọng thì thầm.
"Cái gì đẹp cơ?"
Azu mải ngắm pháo hoa, lơ đãng hỏi.
"Em đẹp hay pháo hoa đẹp?"
"Cả hai."
Kèm theo đó là một nụ hôn sâu đầy ngọt ngào.
Họ của hiện tại là hạnh phúc nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip