Chương 1: Capybara du hành qua cuốn sách
"An Thần, anh đưa t bộ biệt thự là muốn làm nhục tôi sao? Có tiền liền có thể muốn làm gì thì làm sao?"
An Thần ngồi ở quán cà phê, oai cái đầu, nhìn người nam nhân tức giận đối diện với vẻ mặt khó hiểu, càng nghi hoặc chính mình không phải tại sở thú sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này.
À, tôi nhớ rồi, có vấn đề với lan can ở sở thú và báo đốm đã chạy ra, mà tôi đang chạy trốn thời điểm chậm một nhịp, đã bị cắn chết, lại mở mắt ra lần nữa liền ngồi ở quán cà phê này.
An Thần là một con chuột lang nước, bởi vì siêu cấp Phật giáo cùng quá mức ổn định cảm xúc, mà được nhiều du khách yêu thích. So với tên chuột lang nước, các du khách càng thích kêu cậu là capybara hơn.
Sau khi biết nguyên nhân cái chết của mình , An Thần nội tâm cũng không có gì dao động, chết thì chết, không chết vậy tiếp tục sống tiếp.
Xem An Thần nửa ngày không có đáp lời, Trần Đan Vân nhíu mày nói: "Anh có đang nghe tôi nói không? Tôi đang nói với anh đấy"
"Tôi đang nghĩ đến một chuyện, nếu anh không thích biệt thự đó." An Thần thu hồi suy nghĩ, thực nghiêm túc hỏi: "Được, vậy tôi sẽ thu hồi lại."
Trần Đan Vân nhìn An Thần cứ như vậy mà đem chìa khóa biệt thự cất vào trong túi, trên mặt biểu tình nháy mắt đọng lại.
Hôm nay An Thần như thế nào không giống như trước kia cầu xin hắn nhận?
Thật mau Trần Đan Vân liền suy nghĩ cẩn thận, đây là lấy lui làm tiến, dùng chiêu này để tới tham gia sinh nhật hắn.
Mười ngày sau là sinh nhật hắn, nguyên bản là không tính mời An Thần, vì một kẻ nhà giàu mới nổi như An Thần nếu xuất hiện ở sinh nhật của hắn, sẽ kéo tụt địa vị của hắn.
Nghĩ đến việc cậu định tặng cho hắn biệt thự ở đại lộ Champs Elysées, liền cố miễn cưỡng cho cậu tham gia vậy.
Bất quá đến lúc đó anh không thể đến chào hỏi bạn bè được. Anh phải ở góc một góc an tĩnh đừng lên tiếng, đỡ phải cho chính mình mất mặt xấu hổ.
Trần Đan Vân cầm lấy cà phê nhấp một ngụm, bình tĩnh lại cảm xúc xong mới nói: "Vài ngày nữa tôi sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, vốn dĩ tôi muốn mời anh tham dự, bất quá thái độ của anh hôm nay khiến tôi rất không vui."
Lời nói không quá chi tiết, nhưng nói như vậy anh hẳn là đã hiểu.
An Thần kỳ thật không hiểu lắm.
Kết hợp lời đối phương nói trước đó, An Thần lười nhác trả lời: "Ồ, tôi hiểu rồi."
Loại này trường hợp này, trước kia An Thần đã từng chứng kiến cảnh tượng này ở sở thú. Điều này có nghĩa là cặp đôi đã cãi nhau và hoàn toàn quyết liệt ý tứ.
An Thần đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy thiếu một ít bước đi, hồi tưởng một chút trước kia sở thú, người khác cãi nhau sau đều là làm như thế nào a.
An Thần lại quay trở lại, cầm lấy cà phê trên bàn, trực tiếp hắt thẳng vào mặt đối phương, khiến Trần Đan Vân cả kinh đến mức sắc mặt đều thay đổi.
Cà phê nóng, theo mặt Trần Đan Vân chảy xuống bộ đồ tây đen thượng hạng của hắn. Hắn lau mặt một phen, cả giận nói: "Ngươi điên rồi......"
Trần Đan Vân còn chưa kịp nói hết, chính diện lại nghênh đón một cái bàn tay, đem hắn đánh đến tại chỗ xoay hai vòng rồi té ngã.
An Thần nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh, làm như không thấy bộ dáng, thanh âm ôn nhu nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đánh người, lực đạo không kiểm soát được, lần sau tôi sẽ chú ý."
Nói xong lời này, An Thần gật đầu, lịch sự bình tĩnh xoay người rời đi.
Làm sao Trần Đan Vân bị đánh lại có thể để cho cậu đi như vậy? Đang muốn muốn tiến lên ngăn lại đối phương, lúc này bà chủ nghe được động tĩnh chạy tới, cũng có vài khách hàng bước ra cửa.
Trần Đan Vân nhìn bộ dạng thảm hại của mình, vội vàng trốn vào phòng tắm chỉnh đốn lại quần áo, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
An Thần bị điên rồi sao? Dám đánh mình, muốn dùng phương thức này để thu hút bản thân quả thực nằm mơ.
Làm như vậy sẽ chỉ làm hắn càng chán ghét anh hơn thôi. Nếu không phải anh vẫn còn chút tiền có thể giúp chính hắn chút tác dụng trong giới giải trí, Trần Đan Vân căn bản sẽ không để lý loại nhà giàu mới nổi này, trên người chỉ có hơi tiền bạc một chút lễ nghĩa đều không có.
Chuyện hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Khi An Thần bước ra ngoài, ký ức đột nhiên ùa về như thủy triều. Đầu óc lập tức tiếp thu tin tức quá nhiều, thiếu chút nữa không đứng vững.
Cậu đỡ lấy cạnh cửa, thả lỏng cơ thể , sắp xếp lại ký ức trong tâm trí, lại kết hợp chuyện vừa rồi, cậu đại khái là minh bạch, chính mình đã được xuyên thư.
Trước kia ở sở thú, người trông coi chú gấu trúc là Lão Lâm thích cầm điện thoại di động một bên nghe sách một bên làm việc, cho nên cậu đã nghe qua cuốn tiểu thuyết này.
Căn cứ lại ký ức trong đầu , cậu đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết có tên "Hà tổng bá, sau khi tham gia show, toàn bộ nhân vật đều phát cuồng " và trở thành một nhân vật phản diện độc ác.
Vợ chồng Phó thị cùng cha mẹ An Thần vốn dĩ chính là bạn tốt, Phó phu nhân cùng mẫu thân An Thần càng là bạn thân của nhau. Hai người đều họ An, Phó phu nhân từng nói nhìn An Thần giống như con ruột của bà, cho nên hai người bọn họ cũng coi như là nhìn An Thần lớn lên.
Cha mẹ An Thần khi cậu 2 tuổi đã ngoài ý muốn bỏ mình trong một vụ tai nạn xe hơi , lúc ấy thấy cậu đáng thương còn nhỏ tuổi mà bị đưa đến viện phúc lợi, liền đem cậu mang về nhà.
Để tránh cậu không quên phụ mẫu của mình, liền không có đổi họ cũng như đổi hộ khẩu của cậu. Theo ý tứ của Phó Trường Mẫn, tốt xấu gì cũng phải để lại hậu duệ cho gia đình người bạn tốt của mình.
Mặc dù không đăng ký, nhưng khi sống ở Phó gia, cả nhà Phó gia trên dưới đều đối đãi với cậu rất tốt, chưa bao giờ bạc đãi cậu quá, đặc biệt là Phó phu nhân, thậm chí còn định chia một phần cổ phần công ty cho cậu.
Phó gia là thế gia trăm năm và tập đoàn Phó thị càng là gia tộc giàu có hàng đầu cả nước. Doanh nghiệp gia đình này hoạt động trong mọi lĩnh vực xã hội, ở nước ngoài cũng rất có sức ảnh hưởng.
Nếu là nguyên chủ không tìm đường chết, hoàn toàn có thể dựa vào tình cảm từ nhỏ đến lớn mà sống cả đời cơm áo vô ưu.
Thế nhưng nguyên chủ lại là kẻ não tình, thích cái tên tra nam Trần Đan Vân, liên tục chuốc hại.
Vì để lấy lòng hắn, hai ba ngày lại tặng hắn lễ vật, đưa xe, nhà cửa, còn liều mạng lấy tiền trong nhà phủng hắn mạnh mẽ.
Về sau trong tiểu thuyết, dưới sự xúi giục của Trần Đan Vân, An Thần còn nghĩ cùng đại ca nhị ca đoạt gia sản.
Vì để chiếm đoạt tài sản của gia đình , mà không tiếc bán đứng cơ mật công ty, thiếu chút nữa làm tập đoàn Phó thị phá sản, làm ra một loạt hành vi tổn thương gia đình mình. Cuối cùng, cả nhà đều thất vọng đối với hắn và bị toàn bộ Phó gia vứt bỏ.
Lần này nguyên chủ cùng Trần Đan Vân định ngày hẹn, là vì thấy đối phương đăng video trên WeChat nói rằng anh ta thực sự muốn có một căn biệt thự ở khu dân cư Champs Elysées.
Vừa lúc nguyên chủ trong tay có một căn và định tặng nó cho anh ấy như một món quà sinh nhật, vì thế liền có một màn mở đầu.
Hai người đều không có chú ý tới, quán cà phê phố đối diện, một chiếc màu đen Land Rover đang đỗ ở ven đường. Lâm Viễn ngồi trên ghế lái mặt đầy khiếp sợ mà nhìn vừa rồi một màn vừa rồi.
Hắn vừa rồi có phải hay không hoa mắt?
Lâm Viễn nghiêng đầu muốn hỏi phía sau người, kết quả liền thấy Phó tổng nhà bọn họ, hai tay đan thành kính viễn vọng, bộ dáng ghé vào cửa sổ xe đang quan sát một màn này.
Phó Thiên Tầm đầy mặt nghi hoặc: "An Thần thế mà lại đánh Trần Đan Vân, hắn đây là đầu óc vào nước?"
Mắt thấy người phải đi xa, Phó Thiên Tầm ra hiệu, nói: "Đi theo cậu ta."
An Thần cầm biệt thự chìa khóa đi rồi một đoạn ngắn, mới phản ứng lại, cậu kỳ thật có thể gọi taxi.
An Thần lấy ra di động, nhìn chằm chằm một hồi lâu.Mặc dù tôi có trí nhớ từ cuốn sách, nhưng cậu vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng những thứ này.
Mấy trăm cái app tìm gọi xe, nhìn cũng muốn hoa cả mắt.
Phía sau truyền đến tiếng còi xe. An Thần quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen, cửa kính chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ.
Phó Thiên Tầm mỉm cười, đôi mắt quyến rũ, giọng nói lười biếng vang lên nói: "Thật trùng hợp, Tiểu Thần Thần, anh không thể bắt taxi sao? Muốn hay không tôi thuận tiện tiễn cậu một đoạn đường?"
An Thần nhớ rõ đối phương, đây là nhị ca nguyên chủ Phó Thiên Tầm, cũng là nhân vật chính của bộ tiểu tiểu thuyết này. Ông cũng là người đã trả thù nguyên chủ trong tiểu thuyết, cuối cùng đem nguyên chủ trục xuất khỏi Phó gia.
An Thần nghĩ, tuy rằng chính mình cùng hắn là quan hệ đối địch.
Nhưng trước mắt cốt truyện còn chưa phát triển đến đến mức đó. Chỉ cần chính mình không làm những điều trong tiểu thuyết, thì dựa trên mối quan hệ trước đây của chúng ta hẳn là có thể hoà bình ở chung đi.
Huống chi Phó Thiên Tầm vẫn là người đàn ông thống trị.
Chuột lang nước là động vật sống theo nhóm, mỗi cái gia đình đều sẽ có một con đực hoặc một con cái thống trị.
Theo tiểu thuyết, Phó Khâm Niên là đại ca quản lý toàn bộ Phó thị tập đoàn, Phó Thiên Tầm là nhị ca quản lý toàn bộ tập đoàn An thị.
Hai người bọn họ đều là người đàn ông có quyền lực nhất trong Phó gia , nhưng bây giờ ông chủ họ Phó đã ra nước ngoài, kia tự nhiên Phó gia là Phó Thiên Tầm định đoạt.
An Thần bước tới muốn mở cửa xe nhưng phát hiện khoá cửa.
Phó Thiên Tầm khóe môi khẽ nhếch nói: "Không thể ngồi không trên xe được, gọi anh là anh trai, để anh nghe một chút."
An Thần: "Nhị ca."
Phó Thiên Tầm nhướng mày, có chút buồn chán nói: "Hôm nay thỏa hiệp nhanh như vậy, ngươi như vậy làm ta không quen."
Xe không khóa, An Thần lên xe muốn tìm một vị trí thoải mái dựa xuống, nhưng lúc này anh mới nhớ ra mình vẫn chưa đóng cửa, thế nên hơi nghiêng người đóng cửa lại, xem ra về sau còn phải nỗ lực học tập làm một con người mới được.
Trên xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến An Thần lại muốn ngủ.
Phó Thiên Tầm thân mình ngồi hơi nghiêng, ánh mắt liễm diễm, môi mỏng mang theo cười hỏi: "Vừa rồi quán cà phê, vì sao lại đánh người?"
An Thần kỳ thật không thích suy nghĩ hay giải quyết mọi việc. Nếu một người đàn ông thống trị hỏi cậu một câu hỏi, cậu cũng thành thật lịch sự trả lời.
An Thần trả lời: "Mười ngày nữa là sinh nhật anh ấy. Anh ấy đăng trên WeChat rằng anh ấy muốn có một căn biệt thự ở Champs Elysées, và tôi định tặng cho anh ấy."
Lời này vừa ra, quanh mình không khí đột nhiên thấp đến dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip