Chương 53+54+55+56

CHƯƠNG 53. CHUYỆN VUI ĐÊM GIAO THỪA

Buổi chiều cơm nước xong, Hứa Tư Văn nhận được một đôi tất màu đỏ rực rỡ, trên ống tất thêu hoa văn cát tường như ý màu vàng, mặt dưới tất lại thêu một bé con giản dị, bên cạnh còn thêu mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: giẫm tiểu nhân.Hứa Tư Văn ngơ ngác hỏi: "Chị dâu? Đây là cho em?""Đúng!" Chị dâu Thúy Hoa cầm một tá tất đỏ như vậy trong tay: "Mỗi người một đôi, tối hôm nay không cho cởi ra, mang ăn tết, sang năm vận may đến giẫm tiểu nhân."Hứa Tư Văn: "...!"Thật mê tín!Tuy nhiên thật thích!Hứa Tư Văn vui sướng hài lòng đổi tất, cảm giác mê tín rất tốt, giẫm tiểu nhân không tệ... Coi như mình đạp dưới chân chính là cái người mình ghét nhất kia là được.Chờ đến buổi tối, chơi bài một hồi, luôn thua, kỹ thuật viên Hứa đội gối đội đến đau cổ, nhanh chóng thừa dịp kết thúc một bàn thu xếp thay người đổi vận khí, y nhân cơ hội chạy lên lầu, lên mạng cùng bạn bè chào hỏi chúc tết, Hứa Tư Văn gửi cho anh hai một tin nhắn chúc phúc, không đợi được tin tức hồi âm, đã bị ông chủ Vũ tìm tới kéo đến trước bàn ăn chờ bữa tiệc đêm giao thừa lên bàn.Chẳng qua là tên món ăn trong bữa tiệc đêm giao thừa, lại khiến Hứa Tư Văn vui vẻ một trận."Nhiều năm liên tục có thừa!" Một con cá nheo cùng một con cá mè lớn bằng nhau, ở trong đĩa vây đuôi liên kết."Cái cào ôm tiền!" Móng heo cắt thành khối nhỏ trước, hầm xong sau đó đặt trong mâm bưng lên.Món ăn hô ra từ trong phòng bếp, theo thứ tự là "ghi tên bảng vàng" cùng "sơn trân phi long", Vương Đại Lực đi bưng thức ăn.Những món ăn này, kỳ thực đều rất bình thường, chỉ là giao thừa, liền gọi khác đi, Hứa Tư Văn tràn đầy phấn khởi nhìn đồ ăn không ngừng bưng ra từ phòng bếp, nghe bọn họ báo tên món ăn, ông chủ Vũ ngồi ở bên cạnh y nhìn y cười hì hì."Cậu đoán ghi tên bảng vàng là cái gì?" Hai người thế mà lại chơi trò đoán tên món ăn, vừa nãy chỉ hô tên chứ vẫn chưa bưng lên, ông chủ Vũ đùa với kỹ thuật viên Hứa, xem y có thể đoán chuẩn hay không."Làm sao tôi biết?" Hứa Tư Văn liếc ông chủ Vũ một cái, tập tục Đông Bắc bọn họ, y chỗ nào có thể biết? Có điều thật tò mò nha!"Món ăn đến rồi!" Vương Đại Lực bưng "ghi tên bảng vàng" vào bàn.Hứa Tư Văn kéo cổ nhìn lên, nhất thời vui vẻ, thì ra ghi tên bảng vàng chính là giò heo thủy ***!Mà sơn trân phi long, chính là gà rừng hầm nấm đông cô, gà rừng ở Đông Bắc, cũng gọi là phi long, nấm đông cô cũng là một loại sơn trân."Chim bay cá nhảy" là miến gà nấu nấm."Chiêu tài tiến bảo" là thịt kho tàu khoai tây bi."Ngũ phúc tới cửa" là rau trộn hương vị Đông Bắc."Đổi chiều kim câu" xương sườn nấu đậu đũa khoai tây khô."Thanh Long qua sông" lại là một hũ rau xanh."Vàng ngọc cả sảnh đường" cá bạc bọc lòng đỏ trứng chiên."Năm được mùa đúng lúc tuyết rơi" cà chua trộn đường trắng."Vàng bạc nguyên bảo" chính là sủi cảo dùng hạt ngô tán ra làm bột, vỏ trắng bao ngoài.Tổng cộng mười hai món ăn, món chính là nhiều, lúc sủi cảo vào nồi, ông chủ Vũ mang theo Hứa Tư Văn cùng ba đứa nhỏ ba người trẻ tuổi ra ngoài thả pháo cùng pháo hoa, bên ngoài đã lục tục có tiếng pháo cùng pháo hoa bay lên không, chỉ có điều vị trí địa lý của Vũ gia quá tốt, xung quanh đây chỉ có một nhà bọn họ.Người cuối cùng đi ra từ phòng bếp là chị dâu Thúy Hoa hô một tiếng với mọi người: "Sẵn sàng chưa!""Sẵn sàng rồi!" Một nhóm người hi hi ha ha cùng kêu lên."Ngồi ngồi! Đều ngồi xuống." Chủ nhà họ Vũ chân chính trên danh nghĩa Vũ Quốc Cương, đầu tiên cầm món cái cào ôm tiền lên, chia vào bát mỗi người một khối: "Đều gặm sạch sẽ đi, sang năm đều ôm tiền!"Mọi người cười vang gặm móng heo, Vũ gia mới giết một con heo năm, cũng chỉ có hai cái móng trước của heo mà thôi, móng sau của heo không thể làm "cái cào tiền" xuất hiện, cho nên không thể mỗi người một cái, chỉ có thể chia mỗi người một chút."Đến! Mọi người cạn một chén!" Vũ Quốc Cương làm anh hai, sau khi gặm xong cái cào ôm tiền, nâng chén lên đầu tiên.Lúc này uống chính là rượu đế, người Đông Bắc thích nhất thiêu dao."Được!"Mọi người cùng nhau uống, ngay cả chị dâu Thúy Hoa cũng cạn một chén vào bụng, Hứa Tư Văn cũng kiên trì uống, thế nhưng cảm giác rượu kia vừa vào trong miệng, liền từ khoang miệng cho đến tận trong dạ dày, dọc theo đường đi đều nóng rát giống như lửa thiêu vậy!Mặt Hứa Tư Văn lập tức biến thành màu phấn hồng, ngay cả lỗ tai cổ cũng không buông tha, mọi người uống xong ăn ngụm đồ ăn lại nhìn kỹ thuật viên Hứa, tất cả đều cười phun!Cả người đều biến sắc nha!"Nhanh chóng lấy nước trà đến!" Ông chủ Vũ đau lòng chết, thì ra người có ăn học là không uống được rượu mạnh, thiêu dao của bọn họ, ít nhất sáu mươi lăm độ trở lên."Không có chuyện gì!" Hứa Tư Văn cười cười, tiếp nhận nước trà Vũ Song Hỉ đem ra uống hai ngụm, có điều tự mình cảm thấy còn rất tốt.Mọi người thấy y thật sự không có chuyện gì, cũng yên lòng, bắt đầu buông thả ăn ăn uống uống, thế nhưng không ai còn dám uống rượu với kỹ thuật viên Hứa, người khác chúc rượu nhiều nhất là chạm cốc trà với Hứa Tư Văn, mới đầu còn rất bình thường, cơ mà sau đó lại không quá bình thường."Ăn chút đồ ăn áp rượu đi." Ông chủ Vũ ở một bên, giúp kỹ thuật viên Hứa gắp rau trộn gắp đồ ăn nóng, gắp gà cá sườn, phục vụ đặc biệt ân cần, chỉ lo Hứa Tư Văn giả vờ như ăn không đủ no."Muốn ăn quả hồng!" Cũng không biết là Hứa Tư Văn uống nhiều rồi hay là thật sự say rồi, vừa cong miệng liền muốn ăn cà chua trộn đường."Ăn! Có sức ăn!" Ông chủ Vũ cầm lấy cái đĩa đảo nửa đĩa năm được mùa đúng lúc tuyết rơi vào trong bát Hứa Tư Văn.Hứa Tư Văn híp mắt chọn hết thứ mình thích sai khiến ông chủ Vũ bỏ vào trong bát y, chính y thì lại là vừa ăn vừa đắc ý, hoàn toàn triển khai bộ mặt kiêng ăn vốn có của mình, thích liền ăn, không thích, y liền làm một hành động khiến người một bàn đều trợn mắt hốc mồm, trực tiếp gắp lên, ném vào trong bát ông chủ Vũ, còn quệt mồm không cao hứng nói thầm: "Không muốn ăn cái này, không thích."Tất cả mọi người: "...!"Ông ba cười giống như cáo già thành ***, ngầm cho ông chủ Vũ cũng đang bị chiêu ấy của kỹ thuật viên Hứa làm cho khiếp sợ ngây người một ánh mắt: "Đây là say rồi, thằng nhóc, nhanh chăm sóc đi mày!""Đây là tửu lượng gì chứ?" Mấy người có thể uống dùng ánh mắt nhìn động vật quý hiếm chớp chớp nhìn kỹ thuật viên Hứa, xưa nay chỉ nghe nói qua "một chén gục", hôm nay xem như là nhìn thấy người thật việc thật .Kỳ thực bọn họ cũng thật là oan uổng Hứa Tư Văn, dù thế nào thì, y cũng đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tửu lượng vẫn có chút, nhưng mà đừng quên, ông chủ Vũ bọn họ đã quen uống rượu mạnh như thiêu dao, cho nên bọn họ có thể uống đến tám lạng nửa cân mới say.Mà Hứa Tư Văn là người phía nam, sinh trưởng tại trấn nhỏ Giang Nam, vùng đất phì nhiêu, từ nhỏ uống là rượu gạo rượu nhạt, lớn rồi uống nhiều nhất là bia cùng rượu đỏ, rượu trái cây cũng thường uống.Y cũng không phải là người thường uống rượu đế, nhiều nhất là lúc xã giao uống một ly nhỏ, là loại ly mà một hơi có thể cạn ly.Có điều cho dù là uống rượu đế, thì y uống cũng không phải rượu đế bình thường, cao nhất cũng chỉ là rượu đế bốn mươi độ cất trong hầm, *** khiết và thơm lâu.Còn thiêu dao hả?Ngoại trừ rượu xái, thì nó có số độ cao nhất, rượu này chính là rượu mạnh trước đây hành quân đánh trận dùng để đuổi khí lạnh, là nóng nhất có điều lại là thứ tốt, người Đông Bắc sau này dùng nó để đuổi khí lạnh cũng đã quen rồi, sản xuất hoàn toàn bằng lương thực, bảo đảm uống vào trong miệng toàn thân đều nóng."Hắn đây là uống không quen thiêu dao bên này của chúng ta, không thấy vừa nãy vừa xuống bụng cả người liền đỏ bừng?" Ông ba rất thông cảm khổ sở của đứa nhỏ phía nam Hứa Tư Văn này: "Hiện tại hai mắt hắn đều sắp không có tiêu cự rồi, nhóc Cương trông kỹ người, không thì sẽ hỏi mày đó."Ông hai nhìn nhìn ông ba, lại nhìn nhìn ông chủ Vũ, hai mắt đột nhiên trừng lớn, muốn nói gì đó, bị ông ba ở dưới đáy bàn hung hăng đạp một cước còn bấm một cái.Kết quả làm Thuận tử bên cạnh ông cụ rất ủy khuất nhìn ông ba, nước mắt xoạt một cái rớt xuống hỏi ông: "Ông ba, ông bấm con làm gì vậy?"Ông ba: "...!""Ăn cơm ăn cơm! Uống rượu uống rượu! Gắp đồ ăn gắp đồ ăn!" Vũ Nguyên Cát hết cách rồi, cha chất phác mẹ mạnh mẽ ông chú hiện tại chỉ lo người bên cạnh, cậu làm trưởng tử Vũ gia cũng chỉ có thể gánh vác chủ trì đại cục.Bởi vì Hứa Tư Văn uống say, hiện tại cảm thấy cực kỳ thú vị, tất cả mọi người muốn chọc y, bất đắc dĩ ông chủ Vũ ở một bên rất bao che cho con, không để người ta đắc thủ!Chờ ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, ông chủ Vũ trực tiếp xách kỹ thuật viên Hứa cùng mọi người đi chúc tết, bởi vì qua 0 giờ rồi!"Chúc tết ông hai và ông ba, chúc hai ông cát tường như ý thân thể khoẻ mạnh!" Tất cả mọi người dập đầu chúc tết hai người già ông hai và ông ba, Hứa Tư Văn dập đầu vang cả tiếng."Đều đỏ rồi! Dùng sức làm gì?" Ong chủ Vũ một bên xoa một bên đau lòng, con ma men nhỏ này sao uống cạn rượu rồi cái gì cũng là thật như vậy chứ."Năm mới vui vẻ! Lấy tiền lì xì ra!" Đừng thấy Hứa Tư Văn uống nhiều rồi, lại uống ra tính trẻ con, tựa như trở về khi còn bé, bái chúc tết người lớn trong nhà xong, thì có tiền lì xì để lấy, y thấy trong tay mình không tiền có lì xì, liền vươn tay đòi người ta."Nhanh nhanh!" Ông ba làm chủ, bỏ tiền vào bao, cho Hứa Tư Văn hai cái bao đỏ.Ông hai ở phía sau ông chuẩn bị một tá tiền lì xì, thuận tiện cho ông ba bỏ tiền lì xì vào cho mấy đứa nhỏ, hai lão hợp tác vui vẻ.Sau đó là ngang hàng, ông chủ Vũ thừa dịp kỹ thuật viên Hứa say, đồng thời cùng y nghiêng mình chúc tết anh hai chị hai hắn, sau đó cũng được tiền lì xì, đừng thấy Hứa Tư Văn say rồi, còn biết đem tiền lì xì bỏ vào túi mình."Vẫn là không có say đến hồ đồ, nếu hồ đồ rồi, bảo đảm tiền lì xì này sẽ nhét vào trong túi người khác." Vương Đại Lực hi hi ha ha nói thầm với Nhị Trụ.Nhị Trụ liếc xéo hắn một cái: "Ông cho rằng người khác đều giống ông à?"Thuận tử len lén vui vẻ xem trò cười."Năm mới vui vẻ nha!" Đối với ba anh em, ngay cả lưng và thắt lưng ông chủ Vũ đều không cong một chút, vì hắn còn đỡ kỹ thuật viên Hứa nữa.Các anh em không ngại, bởi vì ông chủ Vũ đều lớn hơn so với bọn họ, là ông chủ Vũ phát bao đỏ cho ba người bọn họ mà."Tôi cũng cho tiền lì xì!" Hứa Tư Văn thấy người ta nghiêng mình chúc tết y, eo nhỏ ưỡn lên thẳng tắp, sau đó đặc biệt tự giác từ đâu đó móc ra tiền lì xì phát cho người ta.Ba người cầm tiền lì xì: "...!""Cầm đi!" Đều phát ra ngoài rồi, không có đạo lý để người ta trả lại, năm mới không may mắn, ông chủ Vũ liền cho đi."Chú, năm mới vui vẻ!" Ba đứa cháu trai, từ lớn đến nhỏ, chặn ở chỗ cửa thang lầu, chúc tết cho ông chú là hắn."Ừ!" Ông chủ Vũ không nói hai lời, ba cái bao lì xì dày cộm liền đưa ra ngoài, bây giờ chỉ cầu ba thằng nhóc con này có thể nhường đường là tốt rồi, cái khác không tính đến.

Hết chapter 53  


CHƯƠNG 54. QUÉT TƯỚC VỆ SINH!

"Ừ!" Ai biết con ma men mình ôm đỡ cũng ừ gật đầu theo, cũng cùng đưa ra tiền lì xì, cho ba đứa cháu trai.Ba đứa nhỏ Vũ gia nói nhỏ cũng không nhỏ, Vũ Nguyên Cát cũng đã là sinh viên đại học năm nhất rồi, ông chú nhà mình thì còn nói được, còn chú Hứa lại là khách quý chân chính, nói cách khác, chỉ là người ngoài, sao có thể muốn tiền lì xì của y? Huống chi, không thấy cái mặt hổ kia của ông chú kéo còn dài hơn mặt ngựa sao, so với đáy nồi còn đen hơn?Ba thằng nhóc thúi được gấp đôi tiền lì xì, một đứa chạy nhanh hơn so với một đứa, khiến ông chủ Vũ vốn là không nghĩ nhiều, kết quả vừa nhìn ba đứa cháu nhỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay lập tức liền ghi một khoản ở trong lòng cho ba đứa tụi nó, ngày sau chờ tính sổ với tụi nó.Hứa Tư Văn đã say đến nông nỗi đầu thành hồ dán rồi, trong lòng rõ ràng hành vi của chính mình, nhưng mà tứ chi cũng không chịu khống chế của ý thức đại não, thể hiện suy nghĩ trong lòng Hứa Tư Văn một cách hoàn mỹ nhất, khiến người ta muốn che lấp cũng đều bất lực.Vừa lên lầu, Hứa Tư Văn liền tự động tự giác theo vào căn phòng đã ở mấy ngày, hai mắt ông chủ Vũ lóe bạch quang, giống như lão hổ nhìn thấy con mồi.Thế nhưng!Làm con mồi, còn là một con mồi đã say mèm, Hứa Tư Văn một chút cũng không có tự giác mà một con mồi nên có, hoặc là y ý thức được gì đó, thế nhưng hiện tại y say rồi mà!Vũ Khánh Cương nhìn nhìn Hứa Tư Văn đi bước mèo say, lòng nói lúc này chính là chờ được cơ hội rồi, không thể cái gì gì kia, nhưng ít nhất quan hệ có thể tiến thêm một bước, sáng hôm sau tỉnh lại, chết sống đổ thừa kỹ thuật viên Hứa, lại nghĩ người có ăn học cũng không đến nỗi ngay lập tức liền trở mặt với mình, dù sao say rượu thất đức gì gì đó cũng không phải chưa từng xảy ra ha!Ông chủ Vũ suy nghĩ thật tốt thật tốt thật tốt đẹp, Hứa Tư Văn bỏ qua cái nâng của hắn ngồi vào trên giường, ông chủ Vũ cười hì hì dùng giọng điệu dỗ con nít thương lượng với mèo say: "Tui xả nước tắm, cậu chờ tắm xong rồi ngủ nha!"Ngay cả khi bị bệnh Hứa Tư Văn cũng phải tắm rửa, Vũ Khánh Cương chính là nhớ tới thói quen này của y, cho nên muốn xả nước nóng, sau đó người có ăn học say rồi, hắn hỗ trợ tắm rửa gì gì đó...Phải biết, người làm thuê cao cấp như Ngụy Diên cũng không phải để trang trí được chứ? Hắn chính là gửi cho Vũ Khánh Cương thân là ông chủ, thật nhiều bưu kiện liên quan tới nam nam, nếu nói trước đây Vũ Khánh Cương là phúc hắc, thì hiện tại cả người hắn đều đen, so với mực nước còn đen hơn!Đen đến mức toả sáng rồi!Một bên ồn ào một bên đi xả nước tắm, hơn nữa bởi vì là nhà mình, nói thật, lúc trước thời điểm trang hoàng, đừng thấy xếp vào lung ta lung tung, nhưng đồ dùng tất cả đều là hàng cao cấp, ai bảo Vũ gia không thiếu tiền, Vũ Khánh Cương cũng chịu chi tiền để người nhà mình quá ư thư thả.Cho nên bồn tắm trong mỗi phòng ngủ của Vũ gia, đều là cái loại hàng cao cấp có thể đúng giờ xác định nhiệt độ, ông chủ Vũ nói là xả nước, kỳ thực chính là ấn chốt mở xác định tốt nhiệt độ, chứ chẳng có việc gì của hắn cả.Chờ lúc hắn vừa ra khỏi cửa nghĩ đến chuyện đẹp thế nào thế nào đó, cảnh tượng trước mặt, khiến Vũ Khánh Cương lập tức từ trong ảo tưởng kiều diễm bị người ta giội lên một chậu nước lạnh, còn là loại nước lạnh mang theo đá vụn tam cửu thiên mới có kia.Tiết tam cửu thiên: thời điểm lạnh nhất trong mùa đông."Cậu làm gì?" Vũ Khánh Cương nói chuyện đều có chút run rẩy.Hiện giờ kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn, đứng ở giữa một đống lớn đồ vật, gần như đem cẳng chân đều bao phủ lại, tủ quần áo trong phòng đều mở cửa ra, bên trong đã sạch trơn, chăn trên giường bây giờ đang bị kỹ thuật viên Hứa kéo ở trong tay, túi chữ nhật đã hủy đi một nửa, còn có gối cùng một cái chăn khác đang ở trên giường đôi, cái màn giường còn treo, thế nhưng cái rèm treo đã bị kéo xuống trước một bước, cùng một chồng áo khoác Hứa Tư Văn thay ra chất thành một đống."Quét tước vệ sinh!" Hứa Tư Văn đáp lời mười phần phấn khích, nếu không phải nhìn hai mắt của y hiện giờ mông mông lung lung, căn bản không giống một người uống nhiều rồi.Nếu là bình thường, Vũ Khánh Cương nhất định có thể chỉ vào chúng nó nói những thứ này là phải giặt đi? Cơ mà hiện tại là ngày tết, uống nhiều quá muốn dọn dẹp phòng!Hứa Tư Văn vẫn là vâng theo tập tính nhất quán của mình, đến một nơi liền phải quét dọn trước một lần!

Hết chapter 54  


CHƯƠNG 55. TIÊU ĐỘC CHO ANH!

Ông chủ Vũ không nói biết rõ tường tận về kỹ thuật viên Hứa, tuy nhiên tuyệt đối đủ hiểu, hắn vừa nhìn Hứa Tư Văn như vậy liền cảm thấy chuyện không tốt, vẫn còn chưa có chuẩn bị đâu, Hứa Tư Văn đã bạo phát."Cái kia, ngày hôm nay đã trễ thế này, nhanh tắm một cái rồi ngủ đi?" Ông chủ Vũ dự định văn không thành liền trực tiếp thượng tay."Vậy anh đi ra ngoài tắm rửa ngủ đi!" Hứa Tư Văn nói nhẹ nhàng."Vậy cậu làm sao?" Ông chủ Vũ cũng không phải dễ đuổi như vậy."Dễ thôi!" Hứa Tư Văn đột nhiên không biết ở chỗ nào rút ra một bình thuốc tiêu độc phun sương, lại gần ông chủ Vũ liền phun lên.Ông chủ Vũ nhất thời không kịp né, bị phun đầy!"Cậu làm gì vậy!" May là Vũ Khánh Cương phản ứng nhanh, trước tiên nhắm hai mắt lại, bằng không liền trực tiếp ngã xuống đất chạy gấp đến bệnh viện tẩy mắt."Tiêu độc cho anh!" Hứa Tư Văn phun rất chăm chú, khắp toàn thân ông chủ Vũ từ trên xuống dưới, từ đầu tóc đến gót chân đều không buông tha."Cuối năm tiêu cái gì độc chứ? Ông không phải bệnh khuẩn!" Ông chủ Vũ oan uổng chết, cuối năm vốn là bầu không khí vô cùng tốt, kết quả sao lại biến thành như vậy chứ? ?Hứa Tư Văn không trả lời, phun thuốc tiêu độc phun sương xong, trực tiếp động thủ đem áo khoác ông chủ Vũ cởi ra, Vũ Khánh Cương bị động tác của Hứa Tư Văn làm sợ ngây người, đàn ông Đông Bắc thân cao mã đại lại không dám nhúc nhích một chút, tùy ý Hứa Tư Văn đem áo khoác cởi ra lại cởi áo bông, quần bông cùng giày đều không buông tha, cuối cùng ông chủ Vũ mặc áo lót quần lót cùng dép lê, bị kỹ thuật viên Hứa đẩy ra ngoài phòng: "Trở về dùng dịch tiêu độc tám tư rửa một chút, là có thể ngủ, ngủ ngon!""Cạch!"Lúc ông chủ Vũ há mồm còn muốn gào gào, cửa lập tức đóng lại trước mắt hắn, cách mũi của hắn không tới 3cm.Vũ Khánh Cương: "...!"Vì cái nhà này nói thế nào cũng là của Vũ Khánh Cương, cho dù chỉ ở mấy ngày, nhưng Hứa Tư Văn vẫn có thể cảm nhạn được hơi thở của một người khác, nếu là dưới tình huống tỉnh táo, y tuyệt đối sẽ nhẫn nại đến cùng, dù sao cũng là làm khách người ta, nhưng bây giờ y say rồi nha!Trời đất bao la, người uống say là to nhất!Trong tiềm thức, thói quen của Hứa Tư Văn vẫn là chủ đạo tất cả, đem tất cả quần áo phân loại dùng máy giặt tự động trong phòng vệ sinh giặt tẩy một lần, bao gồm cả ra trải giường vỏ chăn cùng áo gối, đương nhiên, giặt chính là bộ của ông chủ Vũ, của chính Hứa Tư Văn thì ngược lại là không động tới, cũng may là không động tới, động tới buổi tối y sẽ không có dùng.Có điều cái khác thì xin lỗi, ngay cả dép lê y cũng chà hai lần, một lần dùng bột giặt quần áo chà, một lần dùng bột clo mình mang tới tiêu độc, sau đó dùng nước rửa sạch sẽ.Cảm tạ Vũ gia thổ hào bố trí, máy giặt trong phòng vệ sinh cũng là máy giặt dung lượng lớn nhất toàn bộ tự động, Hứa Tư Văn giặt hai lần, bỏ ra hai mươi phút, chờ khắp phòng tràn đầy mùi thuốc tiêu độc, Hứa Tư Văn rốt cuộc buông lỏng thần kinh, chính y còn có thể thay quần áo xông tới tắm nước nóng một phenCũng bởi vì phen tắm nước nóng này, tắm xong rất thoải mái, y lại có chút tỉnh rượu, thế nhưng thật sự là quá buồn ngủ, vừa nhìn đồng hồ, đồng hồ hiện thời gian là một giờ rưỡi sáng.Lúc ấy Hứa Tư Văn liền không suy nghĩ nữa, lập tức dùng khăn mặt bao tóc, miễn cưỡng cọ cọ khô hơn phân nửa, gục trên gối kéo chăn khò khò.Toàn bộ quá trình không nói một câu, không rầm rì một chữ, giống như sinh hoạt của y trong dĩ vãng, tựa như kịch câm.Chỉ là đáng thương ông chủ Vũ.Vũ Khánh Cương biết Hứa Tư Văn uống nhiều rồi, nhưng lại không ngờ người có ăn học uống nhiều, ngay cả say rượu cũng làm khác người ta!Hắn không dám rời đi, sợ người ở bên trong có mệnh hệ gì, không kịp xông vào, nhưng cũng không dám xông vào lúc này, ai biết có thể dọa sợ gì hay không chứ? Nghe mấy người già nói, người uống say đều là hồn phách bay ở ngoài, lỡ như doạ mất hồn thì làm sao?Liền giống như con thằn lằn cỡ bự, dán ở trên cửa nghe động tĩnh, kết quả cả người hắn đều dán ở trên cửa, cũng không thể nghe thấy một chút tiếng người, ngược lại là âm thanh máy giặt, nghe đặc biệt rõ ràng."Nhóc Cương mày làm gì vậy?" Anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa vừa lên, liền thấy thằng em nhà mình giống như thằn lằn dán trên cửa, còn mặc áo lót quần lót, dép lê một cái rớt trên đất, một cái khác mang trên chân.Hai người trợn tròn mắt, đây là làm cái gì vậy?"Anh hai, chị hai, cái cửa này có thể mở ra không?" Vũ Khánh Cương vừa thấy được anh hai chị hai liền cao hứng khỏi nói."Sao?" Anh hai Vũ gia đem dép lê một cước đá tới: "Mang dép vào, cũng không sợ lòng bàn chân lạnh.""Chị đi lấy chìa khóa!" Chị dâu Thúy Hoa trước tiên đi lấy chìa khóa, muốn hỏi cũng không phải nhất thời lúc này, trước tiên tìm chìa khóa lại nói."Kỹ thuật viên Hứa uống say, xong rồi quậy!" Ông chủ Vũ dùng một loại giọng điệu bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều giải thích.Đáng thương anh hai Vũ thần kinh thô nghe không ra, có điều anh hai Vũ rất thuần phác thật thà nở nụ cười: "Người trẻ tuổi, ai mà không có lúc uống say? Quậy thì quậy đi, già rồi quậy không nổi, còn có thể nhớ năm đó. Đừng có giống như tao, ngay cả năm đó cũng không nghĩ ra."Anh hai Vũ gia lúc còn trẻ, chính là lúc trong nhà nghèo rớt mồng tơi, đừng nói uống rượu uống đến say, ngay cả cơm cũng sắp ăn không nổi, thế nào có cơ hội uống rượu chứ?"Anh năm đó dạng gì? Hiện tại là dạng gì? Có thể so sánh à!" Chị dâu Thúy Hoa mang theo một chuỗi chìa khóa lại đây, nghe được vài âm cuối."Cái này là phòng em, kỹ thuật viên Hứa ở bên trong làm gì vậy? Xem khiến em gấp đến đầu đầy mồ hôi, không phải là nghịch lửa đi?" Chị dâu Thúy Hoa nghĩ đến đây, lập tức cũng sốt ruột luống cuống theo, cô sợ nhất chính là nhà đốt lửa, trước đây trong làng có một nhà, lửa thiêu toàn bộ gia sản, may là có quan trên đến, cho không ít trợ cấp còn tìm người xây phòng ở, không thì thảm."Hắn không phóng hỏa, trong phòng không bật lửa, thế nhưng hắn đang giặt quần áo, còn tiêu độc gì đó, rất hăng hái, còn phun thuốc tiêu độc cho em, em cũng không phải thứ gì bẩn thỉu, còn phải tiêu độc... Ặc...." Ông chủ Vũ vừa nói vừa cầm chìa khóa vặn mở cửa phòng, kết quả vừa mở cửa chính là một luồng mùi vị tiêu độc quen thuộc, lại nhìn tình huống trong phòng, lúc này liền hết chỗ nói rồi.Lúc họ tiến vào, đúng là sau khi Hứa Tư Văn vừa nằm xuống đã ngủ, chỉ thấy trong phòng sạch sẽ không dính một hạt bụi giống như phòng giải phẫu, hết thảy quần áo giặt sạch, tất cả đều treo trong tủ quần áo, cửa tủ quần áo không đóng, mở ra, giống như phơi quần áo vậy dép lê ở cửa vào giống như mới trên đất còn có chút nước chưa khô kỹ thuật viên Hứa nằm trên giường đã khò khò ngủ say trên hai cái ghế trước bàn máy vi tính, đặt vỏ chăn ra trải giường cùng áo gối..."Ai nha má ơi!" Chị dâu Thúy Hoa hung hăng khoa trương kinh ngạc một phen: "Thế mà lại nhìn thấy đứa nhỏ sạch sẽ rồi!"Cô tự nhận mình đã rất biết sạch sẽ, nhưng bây giờ nhìn thấy kỹ thuật viên Hứa, thành quả sau khi làm ra như thế, ngay lập tức liền bội phục, một nam nhân lại chú ý như vậy, hiếm thấy nha!Đồng thời, chị dâu Thúy Hoa cũng có chút u buồn, ngươi nói xem một nam nhân sạch sẽ như vậy, đi tìm dạng con gái gì làm cô dâu hả?Ngày sau hai người chung sống... Quả thực không có cách nào tưởng tượng!"Vào xem xem có thứ gì không ổn không? Nếu không có, hôm nay mày liền đến phòng bên cạnh ngủ đi, người ta làm cho sạch sẽ như vậy, mày lại làm bẩn đi rất không tốt." Anh hai Vũ cũng cứng lưỡi không thôi, anh nhớ rõ lúc mình làm giải phẫu cắt ruột thừa, trong phòng giải phẫu kia cũng là mức độ này.Ông chủ Vũ đã sớm thấy qua, ngược lại là người trấn định nhất trong ba người, nghe vậy nhẹ giọng rầm rì: "Đây là phòng em."Ý là dựa vào cái gì phải đi phòng khác ngủ hở?Anh hai Vũ nhắm ngay cái gáy ông chủ Vũ cho một tát: "Cái ổ heo của mày có thể so với người ta sao? Chần chờ cái gì mà chần chờ? Lề mà lề mề có là đàn ông không hả?"Đáng thương anh hai Vũ gia thuần khiết cho rằng cái tính tình gia súc của thằng em mình lại tái phát, không cho người khác dừng chân trên địa bàn của hắn, nên cho hắn một tát.Từ nhỏ tính cách Vũ Khánh Cương đã mạnh mẽ, đừng thấy người nghèo nhưng lại không cho người khác mạo phạm, dùng một câu hiện đang lưu hành để nói, chính là địa bàn của hắn hắn làm chủ, dám không nghe lời liền một mực đập chết đánh chết ngăn chặn tất cả âm thanh phản đối.Trước đây lúc ở bên ngoài làm công, không trả tiền công hắn liền dẫn đầu quậy, nếu không như vậy, thì chỗ nào có thể tích góp được tiền? Có điều nếu như không trả tiền công, hắn nuốt không trôi cơn giận này, chết sống quậy đến mức đối phương cũng không ở lại được, dọn nhà chơi trò biến mất, hắn mới yên tĩnh.Cũng bởi vì Vũ Khánh Cương rất bao che khuyết điểm, người cùng làm công với hắn đều lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, người khác đều biết Vũ Khánh Cương trọng nghĩa khí, đáng tin, vì vậy đừng thấy Đông Bắc Hổ không có tên tuổi, nhưng khi đó vừa bắt đầu thông báo tuyển dụng, tất cả người tới đều là thành viên nòng cốt từ trước của Vũ Khánh Cương, tiếp theo mới là người bên ngoài.Ông chủ Vũ bị chỉnh đốn không dám công khai làm trái lại anh hai Vũ gia, đổi dép lê ở cửa, đi vào chạy hết một vòng, giống như dò xét lãnh địa, anh hai Vũ gia nhìn mà lắc đầu cười không ngừng, chị dâu Thúy Hoa ở một bên than thở, đứa em như vậy, không nhìn giá trị bản thân, chỉ nhìn con người hắn, con gái nhà ai có thể để ý chứ hử!Ông chủ Vũ đi vào giống như chó săn đánh một vòng lớn, không phát hiện dị thường, chỉ là mùi tiêu độc hơi nhiều, lại tới trước giường nhìn kỹ thuật viên Hứa, phát hiện người này ngủ rất ngon.Chỉ là tóc có chút ẩm ướt.Ông chủ Vũ ấn mở điều hòa, công hiệu trừ ẩm ướt cùng đổi mới không khí chính là toàn bộ khai hỏa, mùi vị cả một phòng này quá gay mũi, cũng không sợ kích thích đến mức viêm mũi.Qua mười phút, ông chủ Vũ mới đóng máy điều hòa, không khí trong phòng rực rỡ hẳn lên, mùi vị tiêu độc phai nhạt rất nhiều, lộ ra một bầu không khí trong lành, là hương chanh, phóng tới trong góc, lại đặt một ly nước sôi ở trên tủ đầu giường cho Hứa Tư Văn, lúc này ông chủ Vũ mới lui ra ngoài dưới ánh mắt chớp chớp của anh hai chị hai."Em trai à, đàn ông không thể nhỏ nhen như thế, kỹ thuật viên Hứa người ta chỉ là ngủ nhờ mấy đêm mà thôi, mày đến mức đó sao?" Anh hai Vũ gia cho rằng ông chủ Vũ không vui là bởi vì Hứa Tư Văn chiếm đoạt phòng của hắn, còn khuyên bảo hắn vài câu.Ông chủ Vũ: "...!"Lại nói, Vũ gia bọn họ ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, làm sao mà đầu óc anh hai chị hai vẫn chậm chạp như vậy? Nhìn đứa cháu lớn, lại nhìn đứa cháu thứ hai, ngay cả thằng cháu út cũng thông minh hơn ba mẹ nó... Ai!"Anh, chị, hai người ngủ một giấc đi, ngày mai, ấy, không phải, hôm nay mùng một, còn phải đi chúc tết nữa đó." Ông chủ Vũ nói xong cũng chui vào căn phòng bên cạnh không đi ra.Anh hai Vũ gia cùng chị dâu Thúy Hoa: "... ! ? !"

Hết chapter 55  


CHƯƠNG 56. VỎ GIỮ LẠI, RUỘT NÉM...

Có chút đau đầu... ưm... không phải có chút, mà là đau đầu!Hứa Tư Văn say rượu tỉnh lại nửa ngày mới từ trên giường bò lên, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một ly nước, ngay lập tức lấy tới uống, cảm giác tốt hơn rất nhiều.Chậm rãi rời giường, chậm rì rì rửa mặt, chờ mặc quần áo tử tế ra cửa phòng, đại não Hứa Tư Văn mới chậm rì rì vận chuyển.Một tên trông coi cỡ bự đang ngồi xổm ở cửa.Hứa Tư Văn ngửa đầu: "...!"Kỳ thực lúc Hứa Tư Văn thức dậy, đã là xế chiều, ngày hôm qua y gây sức ép quá ác, hừng đông mới ngủ, vốn là gác suốt đêm giao thừa, phần lớn người hiện đại đều chỉ canh gác đến qua 0 giờ liền đi ngủ, nhưng Hứa Tư Văn dằn vặt đến hơn một giờ mới ngủ, lại uống say, tự nhiên ngủ dậy trễ cũng sẽ trễ hơn rất nhiều."Uống!" Ông chủ Vũ bưng một bát nóng hầm hập để dưới mũi kỹ thuật viên Hứa, bát canh kia không lớn nhưng mùi vị rất nồng nặc."Cái gì vậy?" Hứa Tư Văn cau mũi một cái."Canh giải rượu." Ông chủ Vũ chỉ còn thiếu nước cưỡng ép rót vào cho kỹ thuật viên Hứa nữa thôi.Bởi vì hiện giờ sắc mặt của kỹ thuật viên Hứa không thể gọi là tốt, trắng cũng sắp trong suốt rồi, trong mắt cũng là tơ máu thì nhiều tròng trắng thì ít, lại phối hợp với cái thân hình nhỏ nhắn mỏng manh, ông chủ Vũ gần như không nỡ nhìn thẳng."Ồ." Hứa Tư Văn ngoan ngoãn uống vào."Dưới lầu chuẩn bị cơm tối, ăn chút gì đi." Ông chủ Vũ thấy người không có gì khác thường, cho rằng chuyện này xem như qua rồi, kéo người đi ăn cơm tối.Vừa lên bàn ăn, Hứa Tư Văn chậm nửa nhịp mới phản ứng được, ngày hôm qua có vẻ như y uống say đi?"Ngày hôm qua tôi uống say đúng không?"Y không hỏi còn may, vừa hỏi ra, tất cả mọi người bao gồm cả ông chủ Vũ đều dở khóc dở cười khóe miệng không ngừng co rút, thậm chí có người không nhịn được, đều xoay người bả vai luôn run rẩy...Xem tình huống như vậy, Hứa Tư Văn lập tức hiểu ra."Nói!" Với người khác thì Hứa Tư Văn không quen, thế nhưng y cùng ông chủ Vũ quen biết như vậy đủ rồi, dù sao thì ngày sau hai người lại càng không có dính líu, cho nên y cũng không cần giữ tôn kính cao nhất gì đó với ông chủ Vũ, liền dứt khoát kéo vạt áo ông chủ Vũ, đôi mắt trợn thật lớn ép hỏi bạn cùng phòng lâm thời ông chủ Vũ."Cái kia, cậu uống mơ hồ...." Ông chủ Vũ dùng từ ngữ cố hết sức không tổn thương đến lòng tự trọng của kỹ thuật viên Hứa: "...Lại nói, ai mà không có lúc uống say đâu? Say rượu thất đức gì đó đều bình thường mà!"Hứa Tư Văn đã đỏ cả mặt muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi!Trước đây y rất ít uống rượu, chính là uống cũng thật sự không uống rượu đế quá mạnh như vậy, không biết một chén vào bụng, tác dụng chậm mười phần!Lúc ăn cá, y còn uống một chút bia nữa, bằng không bữa tiệc đêm giao thừa cũng sẽ không ai cho y đầy một chén rượu đế, còn tưởng rằng là một chiến tướng trải qua khảo nghiệm bàn rượu, kết quả lại chứng minh, đây chỉ là một tân thủ "một chén gục" trên đấu trường rượu thôi."Tốt tốt, chuyện đều qua rồi, say rượu, lại không phải chuyện phạm pháp!" Ông chủ Vũ dùng sức xoa xoa đầu kỹ thuật viên Hứa, khó được quang minh chính đại động tay động chân với người ta như thế."Quá mất mặt!" Hứa Tư Văn vùi đầu không còn mặt mũi gặp người.Tự cho là mình rất tự hạn chế, y đích xác cũng là một người rất biết tự hạn chế, nhưng sao uống nhiều rồi sẽ biến thành như vậy chứ? Không phải y chưa từng uống say, cơ mà không phải là như vậy nha!Chỉ có thể nói, y vẫn là không đủ hiểu chính mình."Không mất mặt không mất mặt!" Ông chủ Vũ nhe răng toét miệng cười cười: "Tui cũng từng uống say sau đó làm mấy chuyện ngu ngốc mà."Hứa Tư Văn ngẩng đầu nhìn ông chủ Vũ, ý tứ không cần nói cũng biết."Ặc!" Ông chủ Vũ sờ sờ mũi: "Uống say, khát nước, gọt một nửa quả dưa hấu lớn, vỏ giữ lại, ruột ném...."Hứa Tư Văn: "...!"

Hết chapter 56  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip