Khai sáng
Mùa đông ngỡ như vừa đến lại trôi qua thật nhanh làm cho con người ta khó có thể bắt kịp vòng xoay thời gian của đất trời.
Hai hàng hoa anh đào tỏa sáng rực rỡ dọc bên sông Hàn tạo thành 1 khung cảnh nên thơ thật đẹp đẽ.
Kim Seok Jin thả từng bước chân trên con đường đầy hoa, ngân nga vài câu hát trong bài "Ngày Xuân" mà anh yêu thích. Cảm giác này thật thoải mái, gần như có thể xoa dịu bớt nỗi đau của mấy ngày Giáng sinh thêm một chút. Chốc chốc lại có vài cánh hoa đáp nhẹ trên đầu của Seok Jin, rồi lại rơi xuống bả vai, theo gió bay xuống đất. Mùi hương xung quanh thật dễ chịu, loài hoa màu hồng nhạt này chả hiểu sao lại làm anh mê mẩn đến thế. Lựa đại một băng ghế không người trong công viên, anh ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi áo ra:
- 15 cuộc gọi nhỡ? Số này của ai vậy nhỉ? - Anh thắc mắc.
Dãy số này rất lạ, trước đó cũng chưa từng thấy qua, nếu gọi nhầm thì cũng không cần gọi nhiều lần như vậy, đã thế mã vùng cũng chẳng phải của Hàn Quốc. Chắc người này có chuyện gấp lắm. Nhưng rốt cục thì ai lại gọi cơ chứ?
Trong lúc đang băn khoăn không biết xử trí thế nào về dãy số kia, điện thoại của Seok Jin lại reo thêm 1 lần nữa. Bên ngoài ánh sáng nhiều quá, khó khăn lắm anh mới nhìn ra được chữ "Em trai...". Sau khi xác nhận là người quen mới chịu bắt máy:
- Có chuyện gì thế TaeHyung?
- Em về gần tới nơi rồi, hiện đang trên taxi từ sân bay về. Anh có ở nhà không?
- Anh đang ở sông Hàn, có lẽ sẽ về nhanh thôi. Còn chuyện gì nữa không?
- À không, mà nhà anh có sẵn phòng cho tụi em không đấy? - Đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi.
- Bảo về thì về đi, lắm chuyện!
- Chậc, thôi em cúp máy đây, JungKook đang mệt lắm!
- Mày lại bơ con mày đấy à? Lo cho cả nó nữa!
- Aiya biết rồi, bye hyung~ - Thế là cúp máy.
Tên nhóc này! Lại giở cái thói dám tắt máy trước! Thật là...
Seok Jin cười nhẹ, mới tới chưa kịp ngồi ấm chỗ đã phải về, tiếc thật. Nhưng nghĩ tới mấy đứa kia về nhà lập tức than đói, anh phải nấu một vài món cho chúng nó dằn bụng. Đi hẳn là mệt lắm!
Nghĩ cũng nhanh thật, mới ngày nào TaeHyung còn ngây thơ, thấy bạn học đến gần hay có cử chỉ thân mật chắc chắn sẽ đỏ mặt mà chửi mắng. Ấy thế mà bây giờ lại là người đàn ông của gia đình, làm chỗ dựa vững chắc cho JungKook và đứa con gái nhỏ, còn 1 tay phát triển Kim thị nữa chứ. Thật làm người anh như Seok Jin thấy hổ thẹn.
Mà công nhận, sức mạnh của thời gian quả thật rất ghê gớm. Có thể làm người ta quên đi nỗi đau mà tưởng thành, cũng có thể làm người ta đau đớn mà chìm sâu vào quá khứ. Đưa tay đón lấy cánh hoa anh đào đang rơi xuống, anh nghĩ thầm:
"Nếu em không bước vào cuộc đời anh thì sao nhỉ? Nam Joon à..."
Thở dài 1 hơi, anh bỏ cánh hoa xuống rồi về nhà. Chẳng hiểu sao lại cảm thấy, mùa xuân này đối với mình ắt hẳn sẽ không được bình thường...
.
.
.
.
.
Tiếng nồi chảo va vào nhau nghe thật thích tai, mang từ gian bếp ra ngoài hương thơm phưng phức của từng món ăn đang được nấu, sẵn sàng đánh thức bất kì cái bụng rỗng nào. Tài năng nấu nướng của Seok Jin quả thật rất đáng khâm phục, ngay cả cử chỉ nhỏ nhất cũng cho thấy sự tinh tế, quả là mẫu đàn ông hiếm có khó tìm.
Ở ngoài cửa truyền vào tiếng chuông, Seok Jin tạm ngưng việc đang làm, tháo bỏ chiếc tạp dề, rửa tay rồi ra ngoài. Không ngoài dự đoán, là gia đình TaeHyung:
- Em trai! Lâu ngày không gặp vẫn còn tươi chán ha?
- Anh cũng có vừa đâu? Còn giữ được nét ngây thơ hồi 18 tuổi mà!
2 anh em gặp nhau, tay bắt mặt mừng, nói cười rôm rả. Nhưng mọi sự chú ý ngay lập tức đổ dồn về chàng trai đi sau:
- JungKook! - Anh vui vẻ kêu lên.
Cậu trai tên JungKook lập tức mỉm cười, ôm ôm Seok Jin chào hỏi, sau đó quay lưng lại, gọi:
- Kim Yoo Jung, con đâu rồi?
- Dạ~~~ - Phía sau truyền tới giọng nói trong trẻo của trẻ con, như liều thuốc làm tâm hồn người khác sảng khoái.
Yoo Jung tay cầm cây hoa cúc vừa hái gần đó, nhìn thấy Seok Jin lập tức nhào tới, sà vào vòng tay đang dang sẵn của anh, rít lên đầy hào hứng:
- Oa~ chú Jinnie đẹp trai đây rồi! - Con bé chìa bông cúc ra - Cháu tặng chú!
Seok Jin ôm con bé, nhẹ nhàng xoa đầu:
- Yoo Jung dễ thương quá! Cháu càng lớn càng xinh! Lại lễ phép nữa!
Sau màn chào hỏi, mọi người cùng nhau vào nhà. TaeHyung vừa vào nghe mùi thức ăn đã la lên:
- Đói quá đi mất!
- Đây nè, ra ăn đi nào! - Seok Jin cốc đầu TaeHyung 1 cái đau điếng làm Yoo Jung trong bàn ăn cười toe toét.
Cả nhà cùng nhau quây quần bên bàn, vừa ăn vừa khen:
- Chú đẹp trai nấu ăn ngon ghê~
Seok Jin cười:
- Thật dẻo miệng, hệt như ba của nó! - Sau đó lại nhìn TaeHyung hỏi - Công ti thế nào rồi? Ổn không nhóc?
- Bình thường anh ạ, chỉ thiếu cái ghế phó giám đốc của anh chưa ai ngồi thôi. Chừng nào anh vào?
- Hiện tại nếu công ti vẫn ổn thì anh không vào đâu, chỉ muốn an an ổn ổn sống thế này thôi là được rồi.
- Em nghĩ anh nên đi làm, vậy mới không nhớ Nam Joon hyung nữa! Ách...
Nhận ra mình lỡ lời, TaeHyung cười gượng, liền bị JungKook đánh 1 cái thật mạnh vào vai, sau đó nhìn Seok Jin:
- Em xin lỗi!...
Anh cười buồn, nhàn nhạt đáp lại:
- Không sao không sao! Mấy đứa cứ ăn tiếp đi, anh lên phòng có chút chuyện. - Seok Jin đứng dậy, bước lên cầu thang, vào phòng đóng cửa.
Anh vừa đi, JungKook liền nộ khí xung thiên, quay sang TaeHyung mà mắng:
- Anh có khiếu làm người ta buồn lắm đó!
Yoo Jung còn bồi thêm:
- Chú Jinnie giận rồi, ba không dỗ thì con sẽ không chơi với ba nữa!
Thấy vợ con trút tội lên đầu mình, TaeHyung liền ríu rít:
- Xin lỗi xin lỗi.
JungKook nhìn ông chồng ngốc nghếch đang luôn mồm kia, nhếch miệng nói:
- Giờ chắc ảnh rầu lắm, không chừng khóc rồi.
Mắt của cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía xa. TaeHyung trầm ngâm suy nghĩ khá lâu mới chịu mở miệng nói chuyện với JungKook:
- JungKook à...
- Hửm? - Cậu thắc mắc nhìn anh.
- Nam Joon hyung hình như còn yêu anh hai nhiều lắm...
- ...
- Anh ấy có liên lạc với anh, hỏi về Seok Jin hyung. Hai người này còn yêu lại chẳng dám can đảm tỏ tình, kết quả là đau cùng 1 lúc, nói ai ngốc chứ? Là anh hai ngốc thì có...
JungKook suy tư, anh Nam Joon không định làm anh Seok Jin tổn thương nữa đấy chứ?
Chuyện anh ta đối xử với anh hai thế nào, TaeHyung thật sự không biết nhiều. Chỉ biết anh trai mình vì người ta mà đau đớn tột cùng, tổn thương nhưng vẫn một mình đơn phương người đó. Đồ anh hai ngốc!
JungKook thì biết nhiều hơn, tất cả là nhờ cậu có quen biết với Richard Lee làm chung công ty với Nam Joon. Từ việc Nam Joon còn thương nhưng lại buông tay, sau đó về Mỹ vì cái gì cho tới việc vì lí do bất đắc dĩ mà không về Hàn cậu đều biết. Dù đã nói với TaeHyung nhưng cậu thật sự chẳng biết làm sao để hai người ngưng dày vò nhau nữa...
- TaeHyung à!
- Gì vậy?
- Em nên làm gì đây?
- Hả? Em nói cái gì thế?
- Em muốn 2 người kia về với nhau, nhưng sợ họ sẽ tổn thương thêm lần nữa... - Giọng JungKook nhỏ như kiến.
- Em cứ làm đi! Anh ủng hộ. Anh không muốn thấy anh hai suốt ngày ủ rũ thế này nữa.
- Hừm.........
- Vậy bây giờ em định làm gì?
- Đầu tiên là khai sáng đầu óc cho 2 người họ biết mình còn yêu đã, sau đó chúng ta sẽ tác hợp.
- Ok, vợ anh đỉnh nhất!
Yoo Jung bỗng thò đầu ra:
- Ba lúc nào cũng bơ con, đi nói mấy lời sến súa với ba JungKook! Hứ! - Nói xong liền phủi mông nhảy xuống ghế đi mất.
_______________
Yêu nhau thì phải chấp nhận đau khổ để có nhau. Trải qua sóng gió 1 lần để xác định đối phương quan trọng thế nào với mình rồi phải kiên nhẫn giữ lấy. Đừng để vuột mất nhau, cứ cố gắng và tin tưởng thì chắc chắn ai cũng sẽ hạnh phúc.
_______________
S9NIM
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip