♡10♡

Seoul lại là một chiều đông. Những hạt nắng cuối cùng dần tàn, rơi rụng xuống mái nhà, hòa tan cũng màu hồng tím xinh đẹp của màu trời, biến thành màu vàng đỏ rực rỡ biết bao. Vẫn là căn biệt thự lớn, vẫn là bên mái hiên, SeokJin và Jun ngồi uống trà, chơi đùa cùng Ador những đã là chuyện 2 năm sau rồi. Vừa đúng lúc, Nam Joon trở về, thấy cảnh này thì mấy chuyện công việc gì đó đều vứt ra sau đầu, bước tới ngồi xuống bên cạnh SeokJin.

- Ngày hôm nay thế nào?

- Rất vui.

SeokJin không quay đầu, mắt vẫn đặt trên hai bóng dáng đang chơi đùa trong sân. Mỗi ngày như vậy thật tốt. Hai người sóng vai ngồi bên cạnh nhau, Nam Joon nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài choàng cho người kia. Cuối đông tuy có lò sưởi nhưng bên ngoài thì vẫn có gió lớn lắm.

Trong nhà, nồi canh gà nhân sâm của SeokJin đặc biệt chuẩn bị để tẩm bổ cho Jun đang sôi sùng sục, may mà anh có hé nắp, nếu không chắc chắn sẽ trào. Ba người ngồi vào bàn ăn, còn để phần cho JungKook và Jimin nữa chứ. Hai đứa nhóc dạo này bận rộn quá.

Không gian ấm áp thật đấy.

Nam Joon uống một ngụm canh, cái ấm áp nó cứ lan tỏa từ từ theo từng nhịp thở của tâm hồn.

Xuân sang.

...

- Nam Joon, không xong rồi!

Taehyung chạy điên cuồng vào văn phòng làm việc của anh, bất chấp người ta đang công việc họp hành, mặc kệ bao ánh mắt liếc trộm lộ liễu nhìn theo.

- Sao?

Nam Joon cũng chẳng buồn để tâm, tiếp tục lật giở tài liệu trong tay.

- Bố mẹ nói rằng năm mới năm nay sẽ đón ở Mỹ. Tất cả các thành viên đều phải có mặt.

Nam Joon cuối cùng cũng ngẩng đầu, mục đích chính là muốn kiểm tra xem tên nhóc kia đang nói thật hay nói đùa.

...

Hôm nay Jun đi học ở trường mới, lớp mới, nó ngại ngùng và cũng rất sợ, cứ nắm tay nhìn SeokJin mãi, hỏi rằng nếu các bạn lại không thích con thì sao? SeokJin không trả lời, chỉ lặng yên vỗ vai nó, Nam Joon dạy anh như vậy đấy, trấn an nó chứ không bảo bọc, Jun nên mạnh mẽ chứ không ỷ lại.

- Chào con.

SeokJin chào tạm biệt thằng bé, hôn nhẹ nhàng lên trán nó, rồi mới bước đi.

Mùa chia ly có phải chăng là đang về?

SeokJin đi trên con đường đông đúc nơi trung tâm của Đại Hàn, hai tay đút túi áo, cổ áo kéo cao để tránh đi phần nào cái lạnh cuối mùa. Hôm nay anh hẹn YoonGi đi uống trà, từ ngày chuyển sang sống với Nam Joon, anh thảnh thơi lắm, cả ngày cứ lo chuyện ăn ăn uống uống, bồi bổ cho một đám anh em kia cộng thêm đứa nhỏ kia và Ador.

Công việc ở đại học anh đã ngừng rồi, cũng do công việc vốn bận rộn lại có nhiều áp lực, nhìn Nam Joon lo lắng nhưng khuyên nhủ mình cứ làm điều mình thích, SeokJin không đành lòng. Nhưng bù lại, mỗi khi rảnh rỗi, anh lại tới bệnh viện phụ giúp mọi người ở đó.

Và hôm nay cũng là một ngày như thế đây.

Nhưng cái khác là YoonGi giờ này đã xong xuôi mọi việc rồi, nên là hai người quyết định đi uống trà một chút. Từ trong gió, trong nắng, và cả trong giọng nói của Min thiên tài, Kim SeokJin quả quyết rằng nó đang có tâm sự, có lẽ tới tám phần nguyên do là bởi tên Kim Taehyung đó.

- Cảm ơn.

Nhân viên phục vụ đặt ly trà bạc hà lên bàn, YoonGi gật đầu, theo phép lịch sự mà quay qua cảm ơn.

- Dạo này có chuyện gì sao?

SeokJin cắt một miếng bánh táo, đưa lên miệng, nói xong rồi mới ăn. Mùi quế nhẹ nhàng thơm quá đi mất...

- Ừ. Em nghe con khỉ điên đó nói rằng năm mới năm nay em phải qua Mĩ, ba mẹ cậu ấy muốn tụ tập cả đại gia đình, nghe chừng là có chuyện hệ trọng muốn thông báo. Cậu ấy muốn em đi cùng.

SeokJin dường như thấy có điều không đúng nhưng rất nhanh gạt bỏ sự nghi ngờ ấy, an ủi YoonGi trước mặt vẫn là quan trọng hơn.

- Vậy thì đi thôi.

YoonGi vừa khuấy ly trà vừa nheo mắt hướng ra bên ngoài, dường như cũng là có chuyện canh cánh trong lòng.

- Em còn công việc ở bệnh viện nữa. Dạo này bệnh nhân mới có thêm 3 đứa nhỏ, tình hình nguy cấp lắm rồi.

SeokJin ngẩng đầu, tưởng có chuyện gì nữa chứ, nếu chuyện chỉ có như vậy thì dễ dàng giải quyết rồi.

- Cứ đi đi, để đấy anh lo cho.

SeokJin cười cười nhận công việc về mình.

- Anh cũng cùng đi mà, với lại theo dõi lâu ngày, em đương nhiên hiểu rõ bệnh trạng hơn ai hết.

- Anh?
...
Cuối cùng thì SeokJin cũng nhận ra cái không phải ở đâu đó mà anh đã ngờ ngợ, đại gia đình họ Kim họp mặt, bao năm gắn bó rốt cuộc lại không có mình? 

Chiều buông là khi gió đổi hướng, mây đổi chiều, nhưng có điều, lòng người cư nhiên lại vẹn nguyên chẳng thay đổi. Nam Joon tan ca về nhà, Rich cũng đi bên cạnh, trong tay là đồ dùng, tài liệu thường ngày của ai đó. Rich tiễn boss đến cửa rồi thì cũng trở về, cũng tranh thủ thu xếp cho bản thân một chút. SeokJin đang tựa vào ban công, ngắm nhìn thành phố lên đèn đẹp đẽ biết bao nhiêu, nghe tiếng xe của người trong lòng trở về, môi lại hé lên một nụ cười hiện hậu, có phần dịu dàng.

Jun tối nay đi cưỡi ngựa, ngày mai đi trượt băng với đám anh em không chịu lớn của Nam Joon, SeokJin cũng mặc kệ. Nó được tiếp xúc nhiều với họ cũng tốt vả lại nó cũng được nghỉ vài ngày, đi giải trí cho đỡ cuồng chân.

- Muộn rồi, xuống ăn thôi.

Nam Joon gõ cửa phòng, nhìn người thương đang đắm chìm trong suy tư thì cũng không quá vội vàng, xem chừng phải ngắm nhìn cho đủ rồi mới đánh thức người ta.

SeokJin quay đầu, ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt Nam Joon đang hướng đến phía này.

....

Nếu đọc tới đây, bạn ngỡ rằng rồi SeokJin sẽ nghi ngờ, rồi thì cứ chờ đợi người kia giải thích. Nhưng Nam Joon lì lượm muốn tạo sự bất ngờ, giữ kín đến phút cuối. Ân oán, ngang trái sẽ cứ thế chồng chất, dồn nén, là sự khởi đầu cho một bi kịch, cho những đổ vỡ. Nhưng, có lẽ nhân duyên của họ sâu dày, chắc chắn tới mức sẽ chẳng bao giờ có cơ hội xảy ra. Thật tiếc nếu làm bạn thất vọng rồi...

Trở lại với câu chuyện, khi ánh mắt giao nhau cũng là khi mọi nghi ngờ phai dần theo màu nắng của bầu trời.

SeokJin theo thói quen dọn cơm lên bàn. Bát cơm nóng hổi, nghi ngút khói, từng hạt dẻo thơm, đều đặn như một món quà tuyệt vời nhất sau một ngày dài. SeokJin hôm nay có đặc biệt nướng bạch tuộc YoonGi hôm trước đem qua, cùng với một nồi canh xương bò thơm lừng, ăn kèm với rau củ luộc và kim chi. Nam Joon đã cầm đũa lên ăn rồi, mà người kia vẫn cứ ngắm nhìn như chẳng thiết gì ăn uống như thể nhìn thôi cũng đủ no.

Đêm cứ thế dần trôi trong cái ngẩn ngơ của SeokJin, còn có ánh mắt trìu mến kì lạ của ai đó nữa chứ...

Sáng sớm. Mặt trời ló rạng, là lúc Nam Joon rời giường, bắt đầu ngày mới, nhưng người nằm cùng giường thì lười biếng tới độ mặt trời lên cao tít tắp rồi mới cựa mình. Cũng may, SeokJin biết bản thân dậy muộn, cũng không có tìm kiếm bóng dáng kia, chỉ là thấy trên đầu giường có một hộp quà tinh xảo bằng gỗ, có hoa văn nổi hết sức hoa mĩ nhưng cũng đơn giản kì lạ.

Trên cạnh có gắn một tờ giấy nhỏ, chỉ viết đúng hai chữ " Tặng em" bằng bút máy, nét chữ này, SeokJin cũng chẳng còn lạ lẫm gì.

SeokJin nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong có một ít giấy và bông trang trí đặt bên dưới một bó hoa khô, ướp tinh dầu. Mùi hương hoa nhẹ nhàng, thanh nhã như mang tất cả cái hương vị thuần khiết nhất của lá cỏ ngày xuân.

Là hoa tử đinh hương trắng và tím, toàn bộ đều là hoa năm cánh. Tử đinh hương yếu đuối và mong manh, nhưng một khi nó đã nở hoa, hoa của nó sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim của những người nhìn thấy, giống như tình yêu đầu khó phai nhòa. SeokJin còn nghe nói, tìm được tử đinh hương năm cánh, chính là tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Anh ngồi nơi đầu giường, xoa xoa mái tóc bù xù còn chưa tỉnh ngủ, cái gì cũng u u mê mê còn chưa rõ, chỉ duy nhất có tình cảm dành cho Nam Joon là bản thân đã thật tường tận rồi.

Hoa tử đinh hương - Anh đã yêu em thật lòng, cảm ơn em.

***Author's note***

Thực ra Grace viết gần xong rồi, tầm gần 3000 chữ mà thấy dài quá nên cắt đôi ra, up chap 10 trước cho mọi người khỏi chờ lâu, chap end sẽ lên sàn sớm thôiii.

Lần trước tỏ tình Grace đã qua loa rồi, thôi bù lại cảnh cầu hôn cho mọi người nhé 😂😂😂. Đấy spoil trước thế thôi haa. Yêuuuu 💋💋💋

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip