♡2♡
Thời gian quả nhiên là thứ vô tình nhất, chẳng hề chờ đợi ai bao giờ, cũng không chút khoan dung, độ lượng.
Seoul nhanh nhanh chóng chóng đã tới thềm đông. Kể ra cũng đã 3 tháng trời từ cái đêm mà SeokJin say đến ngẩn ngơ ấy.
Thời gian trôi đi, có một số thứ tưởng như đã lãng quên nhưng chỉ đến khi bất chợt nhìn lại mới bất ngờ phát hiện, thì ra... nó vẫn còn ở đó...
- SeokJin à, nghe nói các chuyên gia tâm lý học nổi tiếng sắp tổ chức họp mặt, giao lưu ở trường đại học của anh đấy!
YoonGi một tay lướt màn hình máy tính, một tay cầm chén trà táo bạc hà SeokJin pha, tiện miệng hỏi.
- Chú muốn đi sao?
SeokJin hôm nay không có tiết, trùng hợp YoonGi cũng không phải trực ở bệnh viện nên tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi, thuận tiện nấu mấy món ăn ngon.
- Phải, em muốn đi xem thử một chút. Nghe nói toàn tinh anh trong ngành cả đấy, toàn là nể mặt nhau nên mới tới cả thôi chứ chẳng ai đủ mặt mũi mà mời tất cả bọn họ.
- Ừ, anh có nhận được giấy mời. Nhưng hôm ấy vốn không có tiết nên cũng không định tới, nếu chú muốn đi thì cùng đi luôn đi.
Nói rồi SeokJin đứng lên, đi qua đảo lại nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp.
Cả căn nhà tuy chỉ có hai người nhưng may mắn thay lại có khói nghi ngút từ nồi canh thơm lừng và cả hơi ấm từ lò sưởi YoonGi mới mua mà cũng ấm cúng lên không ít. Đặc biệt là so với đám gió Bắc heo hắt, lạnh giá đang gõ cửa ầm ầm bên ngoài kia.
Chạng vạng, màu trời thật kì diệu, khiến cho hai anh em nào đó đang ngồi ăn cơm cũng không khỏi lặng đi mà ngắm phong cảnh bên ngoài cửa kính.
- Anh này... hay là em xin nghỉ vài hôm, anh em mình đi du lịch nhé.
Min Suga cắn đũa chờ đợi SeokJin lóc xương thịt, cắt vào bát mình, nhè nhẹ hỏi.
- Chú thích thì cứ đi, chứ anh bận. Kế hoặch nghiên cứu mới lại bắt đầu rồi, việc ở trường cũng nhiều hơn. Anh chỉ rảnh có mấy ngày này thôi.
SeokJin nghĩ lại cũng thấy nên cho YoonGi ra ngoài nhiều hơn, nó còn trẻ, còn chưa trải nghiệm nhiều, không thể cứ cả ngày luẩn quẩn hết nhà lại bệnh viện.
Về phần mình, anh lại chỉ đơn giản cảm thấy không có hứng thú.
SeokJin quen với cuộc sống này, yêu Seoul, yêu y học. Có lẽ, quả thật nơi tốt nhất là nhà, nếu nơi khác không tốt bằng thì ta còn phí thời gian làm gì nữa?
- Vậy... thì thôi.
YoonGi cũng chẳng hứng thú gì, nghĩ tới việc này cũng đều là vì SeokJin, nhưng anh đã nói vậy... thì biết làm sao bây giờ.
Cuộc hội thoại ngắn ngủi là thế, nhưng giữa sự đối lập của thời tiết trong nhà và bên ngoài cùng với sự đối lập cả trong tâm tưởng hai chàng trai tưởng như hoàn mỹ bỗng chốc trở nên đáng suy ngẫm đến lạ.
Tình cảm chân thành nhất giữa những người xa lạ, đến với nhau bằng thứ lạ kì gọi là tình anh em, đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi. Một ly trà táo ấm nóng, một bữa cơm thơm ngon hay chỉ một ý nghĩ dành cho nhau cũng đủ rồi.
Màn đêm khép lại là khi hai chàng trai đã yên giấc nồng. Cả căn nhà yên ắng tới mức ngay cả khi ta lắng tai nghe thật kĩ cũng chỉ thấy những tiếng hít thở khe khẽ thật đều.
Còn mặt trời chói chang trên cao lại là khi họ thức dậy, bắt đầu một ngày mới.
Hơn 11 giờ, hai anh em mới thay đồ ra ngoài ăn trưa, chủ yếu là do SeokJin sau bữa tối qua lười biếng nấu cơm, quyết định ra ngoài ăn.
Lần này, họ chọn đến một nhà hàng đồ Tây nổi tiếng, thực ra là SeokJin không đói lắm, chỉ muốn ăn nhẹ, nhưng lại muốn thử vài món mới xem sao.
Họ nhanh chóng tìm được chỗ ngồi. Vẫn là cạnh cửa sổ.
Đợi đồ ăn mang lên, hai người ngồi đối diện nhưng mỗi người lại rơi vào một thế giới riêng. YoonGi nghe điện thoại, giải quyết công việc. SeokJin lại theo thói quen nhìn ra cửa sổ.
Bên dưới đường, có một chiếc xe Benz vuông vắn đắt tiền đang đỗ, sang trọng và quý giá, đến mức như ở một thế giới khác.
Tựa vào xe là bóng một chàng trai cao lớn, mái tóc cắt gọn đơn giản cùng với áo sơ mi, quần âu và áo khoác dài nhưng rất đơn giản, thoải mái. Thứ không phù hợp với khung cảnh ấy nhất, có lẽ là khối rubik hình hài kì dị mà người âý đang xoay vần trong tay.
SeokJin chợt nhận ra... thì ra lại là cậu ta.
Kim NamJoon?
Anh nghĩ vậy.
Bỗng nhiên, SeokJin kích động, đứng lên bước ra ngoài đi về phía thang máy, bỏ lại ánh mắt khó hiểu của đứa em phía sau.
Thời gian đối với anh chưa bao giờ dài lê thê đến thế, cánh cửa đóng lại như khép anh vào một thế giới riêng. Bất chợt, SeokJin nhận ra điều quan trọng hơn cả. Đó là gặp nhau rồi thì đã sao? Họ cũng không quen biết gì, nói gì được đây?
Trong khoảnh khắc, Kim SeokJin do dự.
Đến khi anh tỉnh lại, nhìn lên thì bóng dáng kia đã không còn.
Cuối cùng, SeokJin trở về với bữa ăn trong sự ngẩn ngơ, xao xuyến của buổi giao mùa và sự khó hiểu của Min YoonGi.
Cái cảm xúc thẫn thờ khó nói ấy nó đeo bám Kim SeokJin cả ngày, cho tới tận khi trời nhá nhem tối, anh và Suga tới buổi giao lưu ở trường đại học.
Đại học nơi SeokJin giảng dậy vốn nổi tiếng là một đại học đẹp, nay được trang hoàng lộng lẫy thì trông thật như một cung điện.
Mời người tài tới đương nhiên là không thể bôi bác, đơn giản mà phải làm cho thật hoành tráng rồi.
- Đây là buổi giao lưu giữa các chuyên gia sao? Trông như tiệc rượu hoàng gia vậy.
Tiếng làu bàu đâu đó bay theo gió truyền tới tai hai chàng trai, dù không biết là ai nhưng YoonGi đi bên cạnh SeokJin cũng phải khẽ gật đầu đồng tình.
- Xa hoa quá!
Hai người tới bàn đồ uống cầm lấy hai ly rượu vang đỏ, sau đó hòa vào đoàn người trong sảnh lớn.
Chợt bắt gặp vài nụ cười quen thuộc, ánh mắt chào hỏi là hai người lại phải qua nói chuyện, chào hỏi. Rồi thì tiếng nhạc du dương cũng dừng lại, ai nấy cũng trở về chỗ ngồi.
- Chào mừng quý vị đã tới đây trong buổi tối ngày hôm nay...
Sau đó thì tâm hồn SeokJin đã ngẩn ngơ tới tận phương trời nào, nghe cũng không nghe thấy gì nữa.
- Này, ngẩn ngơ gì vậy, anh xem nhân vật chính đã đến rồi kia kìa.
YoonGi huých huých người ngồi bên cạnh, lúc này anh mới chợt nhận ra hình như mọi ánh nhìn đều đổ dồn về hướng ấy.
- Ai vậy?
SeokJin tiện miệng hỏi.
- Anh ngồi đây mà còn không biết sao? Kim NamJoon, chuyên gia tâm lý tội phạm, nghe nói cậu ta còn rất khá về nhân chủng học. Còn trẻ lắm, hình như còn nhỏ hơn em. Cậu ta là con nhà nòi, bố cậu ra cũng là giáo sư hay gì đó. Theo em, so với đám giáo sư già cả kia thì cậu ta khá hơn nhiều. Rất có khí chất.
- Sao trước nay anh chưa nghe nói nhỉ?
- Cậu ra mới về nước thôi, nghe nói là được nhà nước trải thảm đỏ mời về đấy chắc là giải quyết xong mấy vụ trọng án rồi cũng sẽ đi thôi. Ai nấy ngồi đây đều là mong muốn được diện kiến cậu ra một lần.
SeokJin đưa mắt theo bóng hình NamJoon cho đến khi cậu ấy ngồi xuống rồi mới tỉnh táo lại đôi chút.
NamJoon đã thay bộ quần áo hồi trưa, giờ đã mặc một bộ vest trạng trọng, lịch lãm, tóc được chải chỉnh chu, cẩn thận hơn nhiều.
Nhưng dù có thế thì SeokJin cũng phải công nhận, NamJoon có phong thái rất khác lạ, các phong thái mà ngay cả khi chỉ nhìn bóng lưng anh cũng cảm nhận đấy. Nhàn nhã, bất cần nhưng cũng rất ngây thơ...?
Tiệc đã chính thức mở màn, sân khấu nay đã nhường chỗ cho ban nhạc jazz tinh tế. Nghe YoonGi nói loáng thoáng, đại khái bữa tiệc này là dành cho thiếu gia họ Kim kia.
Mở màn là tiếng cello sao mà réo rắt, SeokJin bị YoonGi bỏ lại cầm ly rượu vẫn còn phân nửa đi tìm người kia.
Anh đã quyết tâm dù gì thì gì, gặp nhau vài lần cũng coi như là duyên phận, thôi thì cứ thử ra nói chuyện, cũng chẳng cần tính toán quá nhiều.
Nhưng quả nhiên, số phận làm trung tâm, NamJoon bị hết đám người này đến đám người khác tiến tới bắt chuyện, căn bản là không có chút tự do nào hết.
SeokJin vỗn muốn cứ coi như tình cờ trò chuyện, vậy nên lặng yên chờ đợi. Quan sát một hồi, anh nhận ra, dường như không ai nói chuyện với anh quá 5 phút, ai nấy chào hỏi, thỉnh giáo vài ba câu là anh có cách tống khứ đi ngay.
Cuối cùng đám người cũng tản ra, SeokJin lặng lẽ tiến gần người kia, tiện tay đặt ly rượu xuống bên cạnh ly người kia vừa đặt xuống.
- Xin chào... tôi là Kim SeokJin... là giảng viên ở đây.
- Xin chào. Tôi là Kim NamJoon.
Nghe người ta nói xong, SeokJin cũng hơi ngại ngùng, tìm vài vấn đề về tâm lý đem ra hỏi cậu ấy, vừa nghe đáp án vừa uống rượu.
...
- Á...
Bỗng nhiên có ai đó va vào vai SeokJin, rồi anh thấy ngực áo mình ươn ướt...
- Xin lỗi! Thành thật xin lỗi anh! Tôi vụng về quá!
Nhìn ngực áo loang lổ rượu, SeokJin thở dài đỡ trán...
Hôm nay anh uống hơi nhiều, chủ yếu là vì phải tiếp rượu mọi người lại thêm mùi nồng nồng trên áo nên đặc biệt khó chịu.
- Nên thay đi.
NamJoon dùng một câu giải quyết vấn đề.
- Tôi cũng nghĩ vậy đấy.
SeokJin gật đầu.
.....
Sáng hôm sau, SeokJin mơ màng tỉnh dậy, đầu óc đau như búa bổ. Lưng, eo cũng tê tái như muốn rụng rời đến mức ngay cả cựa mình cũng không làm nổi.
Anh khẽ dụi mắt, hé mi lờ mờ nhìn thấy người bên cạnh thì không khỏi giật mình, dây thần kinh trong đầu bỗng nhiên như đứt phựt một lượt.
...
Chờ mãi thì cuối cùng đông cũng đã đến. Đông yêu thương, ấm áp và ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip