Bị ốm

Khung cảnh ban nãy vừa lúc được quản gia Lee trong nhà nhìn thấy hết, bà đẩy gọng kính của mình rồi nhìn Seokjin thơ thẩn bên lọ hoa kia, nhiêu đó cũng đủ để bà hiểu, giữa Namjoon và Seokjin có điều gì đó không bình thường.

- Thiếu gia, đêm qua cậu không về nhà, làm tôi lo quá.

- À...xin lỗi bác, đêm qua điện thoại cháu hết pin, cậu bạn kia...- em nhìn vào lọ hoa đặt trên bàn- anh ấy đã cho cháu ngủ nhờ

- À dạ...- bà cung kính cúi đầu

Quản gia Lee trước đến nay luôn âm trầm nay tâm tình lại dậy sóng cực điểm, bà ghé vào tai Seokjin đang ngẩn ngơ mà nói với em

- Seokjin, con vẫn nên chỉ giữ mức quan hệ bạn bè với cậu trai đó...con biết bà chủ đối với những người không thuộc nhà khá giả thế nào mà.

Phải rồi, em quên mất, mẹ của em sẽ chẳng bao giờ đồng ý nếu như bản thân có tình cảm với những người chẳng mấy khá giả như Namjoon, Seokjin thu lại ánh mắt của mình, em vẽ vòng tròn trên bàn mà ngẫn ngờ suy nghĩ. Có lẽ bản thân sẽ không thể có chút cảm giác nào khác với gã đâu, em nghĩ vậy, đến là bạn bè hai người còn chưa thành nữa kia mà.

- Bác Lee đừng lo, con đối với cậu ấy chỉ là bạn cùng lớp mà thôi....

Quản gia khẽ thở dài nhìn cậu chủ mà bà xem như đứa con trai của mình đang lộ rõ vẻ hụt hẫng của mình, cũng thật là hết cách, bà chủ luôn không thích Seokjin giao du với những người ở tầng lớp trung lưu, hạ lưu thì lại càng không muốn nói đến. Chỉ sợ nếu Seokjin có tình cảm với những người ấy sẽ bị gây khó dễ, vậy nên tốt nhất là đừng nên có đi

Dưới con mắt tinh tường của bà, ánh nhìn của gã đối với em chính là đã rung động, đoạn tình cảm này vốn không nên có, kết cục e là không tốt đẹp.

__________

Seokjin đi dọc hành lang lớp học, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến câu nói của người quản gia khuyên bảo em sáng nay, em phân vân quá, mong là đối với nhau chỉ là hữu duyên vô phận, Seokjin mong mình sẽ không tiếp tục phải kết thân với Namjoon nữa.

* Bụp*

- A...thật xin lỗi!

Vì mải mê chìm trong dòng suy nghĩ, em cắm đầu đi mà chẳng để ý cảnh vật phiá trước, điều gì đến thì cũng sẽ đến khi đầu em va thẳng vào một lồng ngực vững chãi. Seokjin xoa xoa cái trán ê ẩm của mình mà ngước mắt lên

- Ồ, học sinh mới sao? Tôi chưa bao giờ thấy cậy

- À...ừ...mình là học sinh mới...

Đập vào mắt em là một chàng trai cao lớn, mặt mũi thì bặm trợn, hắn nhìn em bằng cặp mắt chẳng mấy đứng đắn, dường như còn có ý soi xét thân mình của em nữa kìa. Seokjin nắm chặt quai balo, cụp ánh mắt của mình xuống, em khẽ cúi đầu

- Xin lỗi bạn, mình không để ý, vậy...mình đi trước nhé!

- Ấy, đi đâu hửm? - bàn tay hắn kéo em lại - làm quen với nhau xem ra cũng không tồi đâu!

- À ừm...cảm ơn cậu, nhưng mình đang có chút việc bận - Seokjin định bụng bản thân sẽ chạy đi càng sớm càng tốt, vừa nhìn qua đã thấy đây chẳng phải bạn học sinh đứng đắn rồi.

Nhưng bàn tay kia siết tay em như muốn đứt ra, hắn ta đô con như vậy, chắc chắn là đánh không lại,đừng nói với em là muốn gây sự chứ? Chỉ một chốc lực đạo đó khiến cổ tay em phải đỏ ửng

- Định ra vẻ chảnh choẹ à thằng nhóc?- hắn túm lấy cổ áo em mà xách lên

- Gan cũng to quá nhỉ?

Từ phía đầu hành lang nam nhân 8 thước hùng hùng hổ hổ đi đến mà chẳng ai khác lại là gã cùng bàn to bự của em. Namjoon bắt lấy tay nam học sinh kia mà bẻ ngoặt ra sau.

- Argg....anh Namjoon làm gì ở đây vậy?... - hắn đau điếng và có phần rụt rè đối với gã mà lên tiếng

- Mày có thể đụng vào bất cứ ai, trừ nó - gã hất mặt về phía em

- Vâng, tôi biết rồi, mong anh lượng thứ...tôi đi

Gã bỏ tên học sinh đó ra mà đẩy hắn sang một bên, ánh mắt ra hiệu cho nam học sinh đó biến khỏi, lập tức hắn ba chân bốn cẳng mà chạy mất hút sau phía dãy cầu thang. Seokjin nhìn dáng vẻ ngầu đét của gã mà vỗ tay tán dương, em chỉnh lại cổ áo của mình, hai mắt cong lên cười tươi hết cỡ nhìn Namjoon đầy thán phục

- Cười cái gì? - gã cốc đầu em

- A...đừng có làm thế chứ, đau đó - Em xoa xoa đầu mình - mà này....

- Hửm?

- Anh ngầu thật đó! Rất giống đại ca - em bật ngón cái của mình lên

Câu nói này làm cho Namjoon bật cười đến mức suýt ngã xuống đất, hai tay gã đút vào túi quần mà miệng vẫn cười lớn trả lời em

- Đúng là con chuột cống - gã nhấn đầu em một cái - bị bắt nạt cũng không biết phản kháng sao?

- Nhưng cậu ta to con lắm....

Gã chép miệng chán nản mà bỏ vào trong lớp, để lại Seokjin cứ tươi tỉnh chân sáo mà theo chân Namjoon, em chính thức thần tượng con người này mất rồi.

_____

Namjoon muốn đánh trống kêu trời lắm rồi. Rốt cuộc Seokjin là thứ gì mà cứ bám riết gã như vậy chứ? Thà cái đêm ấy gã chẳng mang em về nhà, có phải là bớt đi một cục nợ không?

Bằng chứng là sau khi tan học, em đã theo chân gã về hẳn tiệm hoa mà không về nhà, tính đi tính lại, Seokjin đã cắm trại ở đây được 3 tiếng rồi đấy!

- Namjoon, hoa này là hoa gì vậy?

-....

- Namjoon, bao giờ anh về nhà?

-....

- Namjoon, hay mỗi ngày tôi đều đến đây nhé?...này...áaa

Chưa kịp để em lải nhải thêm bất cứ một câu nào, gã một tay xách em lên mà ném ra bên ngoài cửa hàng, em nói nhiều đến mức Namjoon phát đau đầu, thầm nghĩ muốn mang Seokjin đi vứt đi cho rồi.

- Cậu về nhà đi, bố mẹ cậu sẽ rất lo lắng đấy!

- Họ sẽ chẳng bao giờ lo lắng cho tôi đâu....

- Ít nhất thì cậu vẫn còn bố mẹ!

Nói rồi Namjoon thu dọn lại sổ sách và đống hoa còn thừa trong cửa hàng, gã hôm nay có ý định đóng cửa sớm một chút, gã cảm thấy mình không khoẻ một chút nào, đóng cửa hàng sớm một chút cũng chẳng có vấn đề gì đi. Gã cứ như vậy khoá cửa rồi lướt qua Seokjin dắt xe đạp đi một mạch.

Seokjin nghe lời của Namjoon nói thì có chút chột dạ, đúng rồi, hoàn cảnh của em tốt hơn gã rất nhiều, than vãn như vậy thật chẳng khác nào làm cho gã thêm một tầng tổn thương?

Nhìn bóng lưng đang dắt xe đạp chưa đi được bao xa, em vội chạy theo và dần bắt kịp Namjoon, hình như...gã không ổn cho lắm

- Anh sao vậy? - em vỗ vai Namjoon

- Không sao...cậu về trước đi.

Buổi sáng ẩu đoảng vì quên áo khoác làm Namjoon lĩnh đủ hậu quả, gã liên tục hắt xì và đầu còn hơi choáng nữa, Seokjin cũng nhanh nhẹn khi nhận thấy tình hình không ổn, em chặn gã đứng lại rồi kiễng chân lên mà sờ trán gã

- Anh bị ốm rồi, lên xe đi, tôi chở anh về nhà!

- Về nhà của cậu đi! Đồ phiền phức - gã gạt tay em xuống mà khó chịu bước tiếp

- Đừng có bướng, tôi là người duy nhất có thể cứu anh đó!

-....

.

Đường phố tối đó lại có một thân ảnh thư sinh đang hì hục đạp xe mà chở nam nhân cao lớn phía sau, thực sự gã cao lớn đến như thế, em đạp xe đến mức chật vật. Nhưng dù gì người ta cũng cưu mang em một lần, Seokjin thật sự không thể thấy chết không cứu.

Nụ cười của Namjoon khẽ ẩn hiện, suốt bao nhiêu năm trời, cuối cùng gã cũng biết được mùi vị được quan tâm chăm sóc là như thế nào đi.

- Anh ăn gì mà lại to lớn đến thế chứ? Nặng quá đi.... - em thở hồng hộc mà đạp xe lên con dốc kia

- Cứu người, thì cứu cho trót!

-.....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip