4

Đi dạo bờ biển vào ban đêm dường như đã trở thành một sở thích và thói quen mới của Seokjin. Tâm trí anh được thanh thản bởi tiếng sóng vỗ bờ rì rào và làn gió biển mát lạnh. Anh ngước lên bầu trời sao, nhớ về Namjoon và nở nụ cười như đang hồi tưởng về một quá khứ xa xăm. Ước sao Namjoon ở đây....

Bỗng tiếng chuông điện thoại kêu lên khiến anh bừng tỉnh.

"A lô ?" Jin nhẹ giọng đáp.

"Em yêu à ? Cái xe hỏng mẹ nó rồi nhưng đừng lo, anh sẽ về sớm thôi. Không tin nổi xe đắt tiền mà lại rởm như này, thế nên anh đang mua cái mới. Chờ anh nhé, đừng đi đâu đấy, đêm nay là của hai đứa mình mà !"

Seokjin khúc khích.

"Nãy giờ em cứ thắc mắc mãi anh lang thang ở chỗ nào rồi Kim Namjoon ! Nhớ là anh đang "cua" lại em đấy và nếu cứ như thế này thì không tiến triển nổi đâu. Anh bị mất điểm và cuộc hẹn sẽ bị hủy nhé."

"Gì ? Đừng mà !" Giọng Namjoon năn nỉ dễ thương như một chú cún con.

"Xin lỗi nhé, luật là luật, chào nha !" Seokjin cúp máy.

Sau khi Namjoon sống sót thần kì qua cơn nguy kịch, hắn từ bỏ vị trí thủ lĩnh băng đảng và trở thành một doanh nhân. Không ai có thể tin nổi : Kim Namjoon tham vọng và tàn độc tự nguyện nhường ngôi.

Nhưng Namjoon hiểu rõ : nếu hắn để sự tham lam chiếm lấy mình, hắn sẽ hối tiếc cả phần đời còn lại. Vì vậy hắn từ bỏ tất cả những thứ tưởng như quý giá ấy để có lại được Seokjin, điều vô giá duy nhất trong cuộc đời.

Tuy vậy mọi việc lại không đơn giản, mặc dù Seokjin đã tha thứ nhưng anh không phải một đứa ngu. Namjoon đã khắc vào lòng anh một vết thương sâu hoắm khó lành. Anh từ chối quay lại với Namjoon.

"Chứng minh là anh đã thay đổi đi. Chứng minh là anh thực sự cảm thấy có lỗi và rồi thì tôi sẽ suy xét về việc đó."

"Chấp nhận thử thách" Namjoon đáp.

Rồi cuộc sống của Seokjin bắt đầu thay đổi, theo hướng tích cực. Một Namjoon lạnh nhạt biến mất, thay vào đó là người đàn ông ngọt ngào cùng hoa, thư tay và cả, tình ca, thỉnh thoảng cả những viên kẹo đủ màu đủ vị, chủ yếu là loại kẹo dẻo mà Seokjin ưa thích.

Hai người bắt đầu hẹn hò trở lại, giả vờ như thể họ chưa từng biết nhau cả chục năm rồi. Seokjin thích thú tận hưởng sự chăm sóc ân cần từ Namjoon. Trái tim anh được lấp đầy bởi tình yêu. Ngoài ra anh cũng trở nên trơ trẽn và hư hỏng hơn bởi thường xuyên "tra tấn" Namjoon bằng việc dụ dỗ, kích thích người yêu mình và rồi bỏ đi để mặc hắn cương cứng mà không được "giải quyết".

"Chịu đựng đi." Anh nói trong khi quay người đi ngủ.

Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, Seokjin chắc rằng rồi họ sẽ có thể trở lại cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như đã từng. Ồ, cuộc sống thật tốt đẹp và tương lai thì đầy hứa hẹn...

Nhưng tất nhiên, không phải mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Namjoon mặc dù đã cố gắng, nhưng đôi lúc Seokjin vẫn thoáng thấy con người cũ trong hắn xuất hiện.

Đến một ngày, họ đối mặt với một thử thách...

Lúc đó Seokjin đang loanh quanh trong khu trung tâm thương mại, chờ Namjoon xong việc ở công ty để cả hai có thể cùng ăn trưa. Mọi việc giữa họ đều diễn ra tốt đẹp, những vết thương đã dần lành....

"Kim Seokjin ?" tiếng nói khiến anh phải ngước lên từ cuốn sách trên tay.

Seokjin quay lại. Với một bé gái công kênh trên vai, người đàn ông đó, là tù nhân mà anh đã giúp trốn thoát.

"Ồ..." là tất cả những gì anh có thể nói.

"Ba ơi, đây là bạn của ba ạ ?" Bé gái hỏi.

Người đàn ông nhấc cô bé xuống khỏi vai và gật đầu. "Phải, đây là bạn của ba, người đã giúp ba...giúp ba trở về nhà."

Seokjin mỉm cười với cô bé.

"Vậy, đây là con gái anh..."

"Vâng. Con bé tên Ali."

"Chào con, Ali, chú tên là Jin, rất vui được gặp con !"

Ali nắm lấy tay anh lắc lắc "Cảm ơn chú đã giúp ba con về nhà ạ !"

Seokjin đột nhiên bật khóc. Người đàn ông hoảng loạn và để cô bảo mẫu đứng sau chăm sóc Ali, trong khi mình thì luống cuống hỏi Seokjin.

"Sao bỗng dưng anh lại khóc ?"

"Chỉ là anh làm tôi nhớ lại vài thứ..."

Người đàn ông cầm lấy tay Seokjin. "Sóng ngầm đã trở nên bình ổn hơn, kể từ khi Namjoon rời bỏ vị trí. Anh ta không còn là kẻ thù của tôi, tôi cũng không cần phải trốn tránh nữa. Và tôi rất mừng khi được gặp lại anh...Ơn nghĩa này không thể nào đong đếm nổi !"

"Giờ được nhìn thấy con gái anh, tôi biết là mình đã làm điều đúng đắn." Seokjin đáp.

Người đàn ông buông tay anh ra. "Thực lòng cảm ơn anh nhiều lắm ! Nếu anh có cần gì, bất cứ thứ gì cũng được, cứ tìm đến tôi. Tôi nợ anh cả cuộc đời này."

Seokjin chỉ cười. "Cảm ơn."

Hai bố con họ sau đó rời đi, để lại cảm xúc ấm áp khó tả trong lòng Seokjin. Nếu như anh gợi ý với Namjoon về việc có một gia đình thì sao nhỉ ? Nhận nuôi một đứa trẻ...có lẽ...

"Không thể tin nổi em." Seokjin giật mình. Namjoon đứng sau lưng anh nãy giờ.

"Gì cơ ? Em không nhìn thấy anh thôi mà !" Seokjin đáp.

"Tất nhiên là em không thấy rồi, vì em còn đang bận tiếp chuyện với thằng khốn đã hủy hoại cuộc sống của hai ta. Em bị điên rồi hay sao ? Mẹ nó phải chi mà mình còn trong nghề...Đáng lẽ anh phải xử nó khi mà..."

Seokjin nhăn mặt và lập tức giận dữ bỏ đi.

"Jin, đợi đã ! Em bị cái quái gì vậy ?"

"Đừng có đi theo tôi ! Anh đang trở nên ngu xuẩn và tôi không muốn nói chuyện với anh !"

Namjoon túm được tay Seokjin. "Khoan đã, Jin, khoan...em không hiểu sao ? Anh đã ghen kinh khủng...thằng đó...có phải em giúp nó vì em có tình cảm với nó không ?"

Thực tình là Seokjin hơi bị sốc.

"Gì cơ ? Anh đang hỏi cái quái gì vậy ?"

"Anh không thể ngừng nghĩ rằng...em giúp thằng đó là vì em thích nó ? Vừa rồi nó còn nắm tay em và..."

"Tôi giúp người đó, bởi vì gia đình của anh ta...anh có thấy đứa trẻ đó không ? Con bé suýt nữa đã mất bố, anh suýt nữa thì giết anh ta còn tôi thì không thể chịu nổi nữa ! Vì thế tôi mới giúp anh ta chạy trốn !"

Cả hai rơi vào im lặng.

Namjoon cáu bẳn suốt cả đoạn đường, còn Seokjin chỉ thấy rối bời. Họ về nhà mà không nói với nhau lời nào, còn không dám cả nhìn vào mắt nhau.

Tối đó, Seokjin vẫn cho phép Namjoon ngủ cùng anh. Ngạc nhiên thay, anh vẫn nhớ nhung hơi ấm của hắn.

"Anh xin lỗi vì những gì anh đã nói...Anh đã rất cố gắng để thay đổi, anh thề đấy Seokjin."

"Em biết...nhưng nhiều khi em vẫn tự hỏi liệu chúng ta có thể quay lại không. Cả hai ta đều có vấn đề Joon ạ."

Namjoon cười khẽ. "Anh biết...nhưng phải làm sao bây giờ. Anh cần em."

"Em cũng cần anh vậy."

Một nụ hôn nhẹ nhàng hóa giải mâu thuẫn, rồi họ ôm lấy nhau âu yếm dưới lớp chăn.

"Anh muốn hàn gắn lại mọi thứ." Namjoon nói.

"Em biết."

"Tại sao chúng ta không chuyển đi nơi khác nhỉ ?" Namjoon hỏi.

"Sao cơ ?"

"Hãy chuyển đi và kết hôn...một cách hợp pháp ấy và...một gia đình nữa...em nghĩ sao về việc đó ? Một đứa bé...có thể là hai đứa."

Seokjin gần như nhảy ra khỏi giường. "Cái quái gì cơ ?"

"Em không muốn sao ?" Namjoon nhíu mày.

"Tất nhiên là em muốn chứ ! Ôi chúa ơi em cứ tưởng anh...có lần anh đã nói là không muốn có con, kể cả với em đi nữa !"

"Em đã khiến anh thay đổi suy nghĩ. Lúc đó anh chỉ là tên khốn ích kỉ. Nếu bây giờ em ở bên và hướng dẫn anh, anh hứa sẽ là một người cha tốt."

Seokjin ôm chầm lấy người đàn ông của mình. "Cảm ơn anh nhiều lắm, Namjoon à. Trước tiên hãy sửa chữa vấn đề của chúng ta đã, và rồi, vâng, em muốn có một gia đình với anh."

"Yêu em, Seokjin. Quãng đời còn lại này cùng nhau hạnh phúc mãi mãi nhé ."

"Mãi mãi." Seokjin thầm thì đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip