Hồi 1: Ký sự về Quan Gia Đại Nhân
Lại lơ ~ Lại lơ ~ Để tôi kể cho mấy bạn nghe một câu chuyện buồn.
.
.
.
.
.
.
.
Thiên hạ đồn rằng, trấn Kinh Đàng xưa nay là mảnh đất trụ vương, được thần phù hộ, nơi hội tụ những vị tinh anh của đất nước cả văn lẫn võ. Mỗi ba năm khoa bảng lại mở ra thì trong số ba người đậu lại có một người ở trấn Kinh Đàng không kể đến thứ tự. Không những thế, chuyện làm ăn sinh sống cũng đặc biệt thịnh vượng hơn. Nếu so với chốn kinh thành phồn hoa diễm lệ kia, nơi đây cũng không khác mấy. Điều làm người ta tò mò hơn nữa chính là Hà Sa quốc đến nay đã trải qua tám đời vua trị vì, ắt hẳn sẽ có vua tốt và vua chưa được tốt lắm. Vào năm Lý Giai thứ ba, Hà Sa quốc được cho là suy thoái nhất. Vua ăn chơi bỏ bê triều chính, quần thần chia bè phái muốn tạo phản. Mùa màng thất bác, nạn bão lụt liên tiếp kéo đến, dân sinh nghèo đói, dân chúng lầm than, tệ nạn hoành hành. Cả một đất nước phồn vinh trước đó suýt chút nữa đã bị xóa sổ, đến bây giờ khi nhắc lại dân chúng vẫn phải cảm tạ trời đất vì đã cho họ thoát khỏi tình cảnh ấy. Thế mà Kinh Đàng vẫn không thay đổi gì cho lắm. Nói là thịnh vượng như trước thì không đúng, nhưng vẫn không thấy suy tàn gì nhiều. Hơn nữa nạn lụt lại không xuất hiện ở đây trong khi Kinh Đàng là nơi có nhiều sông ngòi nhất Hà Sa quốc. Họ vẫn đủ cơm ăn áo mặc thậm chí còn quyên góp ngược lại cho các vùng gặp nạn. Nghe nói Kinh Đàng vượng tài thế này âu cũng nhờ có vị quan tri huyện họ Kim, một trong những vị quan nhàn rỗi nhất của triều đình. Vì trấn an bình thế này lấy đâu ra kiện cáo mà xử.
Nhưng vào năm Dương Thái thứ bảy, Kinh Đàng bỗng xuất hiện hiện tượng lạ. Bầu trời đêm hôm trước ngày rằm tháng bảy lại bỗng nhiên xuất hiện một đàn quạ đen không biết từ đâu bay tới, chuyện vốn trước đây chưa từng có. Các ông lão bà lão trong trấn truyền tai nhau về việc Kinh Đàng sắp có nạn. Rằm tháng bảy đêm trăng, quạ bay ngập trời. Nếu trong trấn có đứa bé nào chào đời. Ắt là họa trời đày xuống. May phước chỉ sống sót qua hết con trăng này một tháng. Vì tích xưa truyền rằng, những ai có ngày sinh bát tự vào ngày trăng tròn tháng bảy âm lịch, đó chính là con của quỷ, sẽ mang lại xui xẻo, nhẹ thì chỉ riêng bản thân, nặng sẽ liên lụy cả gia đình, làng nước.
Đúng lúc ấy, ở phủ tri huyện họ Kim, phu nhân đang mang thai ở tháng thứ bảy liền trở dạ. Cả phủ sáng đèn suốt đêm. Ai nấy đều cầu mong mẹ con họ bình an và vạn lần đừng chào đời vào giữa đêm. Vì chỉ còn một canh giờ nữa là qua ngày hôm sau. Gia nhân liên tục chạy vào chạy ra, nào là nước nào là khăn. Quan tri huyện lại đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm mãi. Những lời đồn đại bên ngoài đương nhiên ông vẫn nghe thấy nhưng đây là máu mủ ruột thịt với ông. Dù cho con nó có xui xẻo ra sao thì làm sao ông lại mong nó gặp chuyện bất trắc.
Cuối cùng, tiếng khóc trong trẻo vang lên từ phủ tri huyện họ Kim đã báo hiệu phu nhân họ Kim mẹ tròn con vuông, ông quan tri huyện vui mừng vì đứa con thứ chào đời bình an, liền đặt tên là Kim Thạc Trân. Nhưng cũng đúng lúc đó, tiếng gõ mỏ vang lên báo hiệu đúng ngọ. Cả đêm hôm ấy, Kinh Đàng mất ngủ.
Phải nói là lời đồn từ mấy bô lão trong trấn rất có hiệu lực. Chỉ là con trai thứ nhà quan tri huyện họ Kim sống khỏe sống tốt đến hú hồn. Nhưng cũng từ hôm đó, Kinh Đàng liên tiếp xảy ra thiên tai. Ba năm đầu Thạc Trân chào đời, trấn vẫn không có xảy ra chuyện gì. Nhưng đến năm Kim Thạc Trân tròn sáu tuổi, Kinh Đàng gặp nạn châu chấu, mùa màng tuy thất bác nhưng vì biết tiết kiệm nên vẫn còn có gạo sống sót qua hết nạn. Đến năm công tử nhà ấy lên mười, nạn dịch hoành hành, trấn Kinh Đàng cũng không tránh khỏi. Năm mười ba tuổi, nạn lụt kéo đến Kinh Đàng và đó là nạn kiếp lớn nhất cũng như cuối cùng Kinh Đàng phải chịu.
Về phía nhị công tử kia lại càng đáng nói hơn. Tuy cho mang mệnh xui xẻo nhưng vì tính tình hoạt bát thông minh lại còn biết giúp đỡ người khác nên được lòng kha khá người dân trong trấn. Họ càng không ngại xui mà thường cho quà bánh hay mời vào nhà với mong muốn con nhà họ cũng được như thế. Chỉ có điều. Kim Thạc Trân thật sự rất xui xẻo. Dân gian có câu nói, trong cái rủi có cái may. Còn với y, trong cái rủi sẽ có cái xui hơn. Đang yên lành đi ngang qua một con chó cũng bị nó rượt chạy té khói, dù cho khối người đi ngang nó đều không bị gì. Hay chơi chung cả đám con nít, y sẽ là người chơi thua nhiều nhất. Đi ngoài đường thì vô cớ bị tạt nước. Nói chung là bla bla bla...
Mọi người bắt đầu đổ tội lên đầu vị công tử họ Kim kia. Nhưng có một điều không ai dám bác bỏ, là công tử Kim Thạc Trân tài giỏi hơn người. Tinh thông văn học ở tuổi lên tám, tính tình hoạt bát nghịch ngợm. Nếu không vì lời đồn kia, Thạc Trân công tử chính là người gặp người thương, hoa gặp hoa nở. Tưởng chừng vị công tử ấy toàn thân yếu ớt nhưng có ai ngờ so với những đứa trẻ cùng trang lứa, Thạc Trân đặc biệt hoạt bát hơn người. Quan tri huyện từng rất nhiều lần mệt mỏi vì đứa con trai thứ. Năm lên bảy, y trốn nhà đi theo vị thầy thuốc trong trấn lên núi hái thuốc, làm cho cả nhà cuống cuồng đi kiếm. Đến khi phu nhân khóc lên khóc xuống, từ đằng xa y tò tò lén trèo tường về. Kết quả là được thưởng hai mươi roi vào bàn tọa. Thạc Trân ở tuổi lên mười sẽ được đi học cùng với các đứa trẻ trong trấn. Nhưng khi y lên tám đã đọc được chữ, viết được thư, mấy cái nhất tự vi sư, bán tự vi sư ấy có là gì. Thế là Kim công tử leo tường trốn học. Bị gia phụ bắt về giáo huấn liền gật đầu nhận sai, hôm sau lại trốn đi chơi tiếp. Đến độ, trong lớp học chữ của thầy đồ họ Tâm đã xuất hiện một học trò bị trói vào ghế, hai bên còn có thêm hai vị quan sai canh giữ. Ông Kim chỉ sợ y không nên người. Cơ ngơi chủ tiệm vải sau này sẽ do người con cả quản lý, còn Thạc Trân ông vẫn mong đến khi thành niên y sẽ chững chạc hơn, có trong tay một cái nghề kiếm cơm. Hoặc là với vốn tài cao đó có thể ứng thí khoa bảng. Chỉ còn hai năm nữa là khoa bảng sẽ mở, vừa đúng lúc Kim Thạc Trân sẽ tròn mười tám vào hai năm tới. Thế nên vẫn nên uốn nắn dần dần. Lỡ như đậu khoa bảng vào triều làm quan, chỉ sợ với tính khí ấy, Kim gia trên dưới sẽ bay đầu sớm thôi.
Điều quan tri huyện lo lắng không phải vô căn cứ. Bằng chứng là khi khoa bảng còn cách đúng một tháng. Kim Thạc Trân lại tiếp tục bỏ nhà ra đi, lần này có tâm một chút còn biết viết thư để lại.
"Con lên kinh thành dạo chơi sẵn tiện thi tuyển luôn. Cha, mẹ, huynh trưởng đừng lo lắng. Yêu mọi người nhiều. À còn có chôm ít bạc ở phía sau tủ ở đại viện. Nếu có phải của cha thì coi như tiền quà bánh đi nhá."
Đêm ấy phủ quan tri huyện lại sáng đèn một đêm.
***
Một tháng sau.
Tân trạng nguyên được vinh danh, bảng vàng đề lớn ba chữ Kim Thạc Trân. Lại nói với tính cách như vậy, ai có ngờ là vua rất thích nên liên tục gọi vào triều yết kiến. So với những câu chuyện kỳ lạ bên ngoài, vua lại yêu thích cái sự xui xẻo của Thạc Trân. Y từ bé đã quen với việc bản thân xui xẻo ra sao nên cũng không ngại ngần mà tâu rõ với vua. Sau khi đậu khoa bảng, Thạc Trân được vua phong làm Nhất đới đại học sĩ, lo chuyện văn vở của các hoàng tử, công chúa trong cung. Công việc tương đối nhàn hạ. Nhưng mà đời Kim Thạc Trân nhẹ nhàng trôi như thế thì còn gì là vui nữa. Trời không hành ta thì ta tự hành ta. Hành tới hành lui làm sao mà để lọt vào mắt phượng của đích trưởng công chúa Hoa Niên. Vua lại vừa ý cậu con rể là Thạc Trân đây, không thèm hỏi ý, nhất chỉ thị gả con gái cho Nhất đới đại học sĩ Kim Thạc Trân.
Nhân vật chính của chúng ta được một phen kinh hãi nhưng mà bây giờ bỏ chạy là bay đầu cả nhà đấy. Tóm lại chỉ có thể đi thương lượng với công chúa. Một việc còn khó hơn lên trời. Sau hơn ba ba chín ngày cộng thêm một, công chúa càng muốn lấy nhanh hơn. Cái gì mà lời chàng nói như rót mật vào tai ta. Lần này toi thật rồi.
Vậy nên Thạc Trân chỉ có thể sử dụng chiêu cuối. Trời cho cái gì xài cái đó. Sự xui xẻo của y bây giờ nên phát huy tác dụng rồi.
"Thưa công chúa, thần vốn mang mệnh xấu. Lỡ như không may liên lụy đến kim chi ngọc diệp là người đây thần có mười cái đầu cũng không đền hết tội. Mong công chúa suy xét."
"Xui xẻo mà chàng nói ta đã từng nghe. Nhưng ta đây là thân phượng hoàng biết đâu lại có thể giúp chàng hóa giải kiếp xui đó."
"Nếu thật thì Thạc Trân càng không thể lấy người. Xui xẻo bên cạnh thần từ bé đến lớn thề hẹn có nhau. Bây giờ muốn đá nó đi phải chăng đang nói thần là kẻ không có giữ chữ tín."
Nói không thì không đủ đô. Chi bằng dùng hành động chứng minh vậy. Thạc Trân tản bộ cùng công chúa Hoa Niên từ Sử thiên giám đến Ngự hoa viên. Tính tổng lần ngã xuống đất, ngã xuống ao, bị gia nhân lỡ tay đập chổi chà trúng, bị chim cho ăn phân không dưới mười lần. Và tệ nhất là y ngã bà nó xuống hồ sen trong sự thản hốt của công chúa. Lần này còn không mau tâu vua cha từ chối y đi.
Kết quả là ngày hôm sau, vua trên rút lại lời nói. Ban cho Thạc Trân một nguyện vọng như bồi thường, nên y liền tâu muốn từ chức cáo lão về làm việc ở Kinh Đàng trấn. Vua thấy người tài muốn rời đi tuy không nỡ nhưng lỡ như hắn ta lây cái xui cho cả cái triều đình này thì toang. Thế là Nhất đới đại học sĩ từ quan sau hơn một năm rưỡi nhậm chức. Nhưng cũng bắt đầu từ đây, câu chuyện chính của chúng ta mới thật sự bắt đầu.
Mời đón đọc kỳ sau...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip