Hồi 4: Về Nhà

"Lấy thân báo đáp đi." Thạc Trân một mặt đầy vẻ nghiêm túc đối đáp với Nam Tuấn. Y còn sợ hắn nghĩ là mình đang nói đùa bèn lấy trong tay áo một tờ giấy đề rõ ba chữ giấy bán thân. Đây là giấy bán thân của một trong số mười người kia, lúc ngồi trên xe ngựa không biết may rủi gì mà lại rớt ra ngoài, đúng lúc bên ngoài lại có chuyện bất ổn y đành nhét vội vào tay áo. Ai ngờ được lại có dịp sử dụng đến. Mà chắc tên cướp này không biết chữ đâu há.

Nam Tuấn nhìn tờ giấy trong tay Thạc Trân, hắn không biết nên bày ra biểu cảm nào nữa. Quan gia đây đang nghĩ là hắn không biết chữ đúng không. Dù cho có che đi phần lăn dấu tay phía dưới thì phần tên họ nào phải là Nam Tuấn. Nhưng lời giao kèo của Thạc Trân quả thật không tồi. Bán thân thì bán thân. Hắn dù sao cũng chỉ mong em gái mau chóng khỏi bệnh, có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng là được. Vấn đề ở đây là số người ngoài kia. Nam Tuấn đâu thể bỏ mặc họ, càng không thể để họ theo hắn, chắc gì quan gia đã chịu. Còn cách nào vẹn toàn hơn không. Huynh đệ đã bao nhiêu năm, bây giờ nói bỏ là bỏ được sao.

Nhưng hắn thật tâm rất muốn đồng ý. Bệnh tình của Tiểu Hồng không thể để lâu. Bây giờ có người ngỏ ý muốn giúp đỡ, nếu hắn từ chối, đêm nay sẽ đưa bức thư này đến Kim phủ, sau đó nhận được tiền, rất có khả năng sẽ bị quan binh truy đuổi. Thế lại càng khó sống hơn. Nam Tuấn thật không biết nên chọn thế nào. Hắn nhìn đến em gái mình đang run lên vì lạnh, lại nhìn đến các vị huynh đệ ngoài kia. Có lẽ, Nam Tuấn phải chọn thôi.

"Ta không thể." Nam Tuấn lắc đầu.

"Ngươi có nghe về thân thế của ta chưa? Kim Thạc Trân, con trai thứ của quan tri huyện trấn Kinh Đàng." Thạc Trân hỏi.

"Có nghe qua. Người đời đồn ngươi là kẻ xui xẻo." Nam Tuấn đáp lại. Nhưng tự nhiên lại nhắc đến chuyện này. Nó có liên quan gì đến chủ đề ban nãy chứ.

"Từ lúc sinh ra ta bị cả trấn nói rằng ta xui xẻo, không sống qua một năm. Nhưng kết quả là bây giờ ta vẫn đang sống tốt sống khỏe. Họ nói ta xui xẻo, ắt hẳn không làm được việc lớn. Ngươi nhìn xem, bây giờ ta đang làm quan, trước đó còn làm quan trong triều. Chỉ là cái xui xẻo trời cho này đã quyết sẽ theo ta suốt đời không thay đổi được, nhưng ta chưa từng chán ghét nó, ta xui xẻo lên ta chứ có phải lên người khác đâu mà bận tâm họ nói gì. Còn ngươi, trước khi làm cướp cũng từng là người tốt, vậy sao lại nói không thể hoàn lương? Người ta nói ngươi không làm được thì ngươi nhận là mình không làm được sao? Cuộc đời là của ngươi hà cớ phải sống theo suy nghĩ của kẻ khác." Thạc Trân tuôn một tràng chữ nghĩa. Y đang muốn nói với Nam Tuấn rằng là tự bản thân hắn nghĩ mình không làm được thôi chứ đâu bắt ép hắn. Vốn dĩ có thể đường hoàng mà sống nhưng cứ chọn con đường tối tăm để đi. Có đáng không chứ.

Trong một khắc, Nam Tuấn cảm thấy tuổi thơ của Thạc Trân thật là đáng thương. Có lẽ y không thấy vậy nhưng sống trên đời này ai lại muốn bản thân mình xui xẻo đâu chứ. Chỉ vì Thạc Trân có bát tự xấu mà y phải nghe những lời bàn tán không hay về mình. Đối với một đứa trẻ, làm vậy có hơi quá đáng. Nhưng y vẫn vượt qua được. So với Thạc Trân, ít ra tuổi thơ của Nam Tuấn vẫn còn vui vẻ hơn nhiều. Dù rằng người trong thôn ít cho con mình tiếp xúc với hắn (vì là con của cướp) nhưng hắn vẫn còn bạn bè trong bang. Thạc Trân nói đúng, cuộc đời là của hắn, tại sao phải nghe theo người khác. Chỉ là bên cạnh Nam Tuấn, ngoại trừ Tiểu Hồng, vẫn còn huynh đệ ngoài kia. Nam Tuấn đâu thể bỏ mặc họ.

"Nhưng ta không thể bỏ mặc huynh đệ."

"Ta cũng đã nghĩ đến chuyện ngươi lo lắng rồi. Ta nhận thấy mấy người các ngươi rất giỏi về mộc. Ta có người quen bên trấn Mộc Đà, vừa hay hắn ta làm nghề điêu khắc. Ta có thể giới thiệu với hắn về huynh đệ của ngươi. Thế nào?"

Thạc Trân ngồi xuống ghế gỗ cạnh giường, tuy rằng nhìn nó rất chắc nhưng vừa đặt mông lại nghe rõ tiếng rắc rắc, thế là y đành phải đứng lên. Lỡ ngã ra đó, xấu hổ lắm. Ban chiều, khi bị tên cướp nọ lơ đi, Thạc Trân đã bắt chuyện được với một tên khác, không rõ là do Thạc Trân có tài ăn nói, hay do Thạc Trân quá khí chất hay do cả hai kết hợp lại, tên cướp ấy khai báo toàn bộ thông tin cá nhân, lịch sử làm người của tên Bang chủ không sót một chi tiết nào. Nhờ đó, Thạc Trân biết Bang chủ tên Kim Nam Tuấn, hắn ta có một vị muội muội tên là Kim Tiểu Hồng. Còn về quá khứ hoành tráng của các nhân vật còn lại là rất giỏi đục đẽo chạm khắc, toàn bộ dụng cụ đi cướp hay săn bắt đều do họ làm. Hóa ra, làm cướp cũng có tinh thần tự giác lắm. Không biết mấy tên này có tinh thần tự giác đi đầu thú không ta.

Nam Tuấn có chút hoài nghi. Không trừ trường hợp là Thạc Trân nói dối gạt người. Nhưng nếu lời y nói là thật, vậy chẳng phải mọi người đều tốt sao. Cơ mà chuyện này liên quan đến họ, có phải Nam Tuấn nên hỏi ý của họ chưa khi đưa ra lựa chọn không. Đối với hắn, nếu trên phân nửa số người không tán thành, hắn cũng sẽ không đồng ý. "Ta cần hỏi ý họ."

"Được thôi. Ta đi với ngươi." Thạc Trân vừa định bước đi lại bị Nam Tuấn ngăn lại. Y có lòng tốt mà. Dù sao, trong đêm nay Thạc Trân phải giải quyết xong chuyện để ngày mai tin tức y bị bắt cóc đến tai cha y là càng rối hơn á. Mà cũng may, ban nãy y có làm công tác tư tưởng với vài cá nhân, chỉ mong họ còn biết đường quay đầu.

"Không cần đâu."

Nam Tuấn nói xong liền bỏ ra ngoài, hắn cũng không trói tay Thạc Trân nữa, vì hắn tin tưởng y. Bước ra tới ngoài, cả đám huynh đệ đều đã thức giấc. Có lẽ họ đều đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Thạc Trân. Quan sát sắc mặt của mọi người, Nam Tuấn biết ai nấy đều khó mở lời. Nhưng chuyện này đều là chuyện tốt. Lần này bọn hắn may mắn gặp được quan gia tốt, nếu lỡ như chuyện này thương lượng không xong, Thạc Trân nếu không tính toán chuyện này thì thôi, lỡ như y phát lệnh truy nã, chỉ sợ là cả đời này băng cướp của hắn sẽ phải trốn chạy mãi. Vì tội danh bắt giữ mệnh quan triều đình là tội không nhỏ. Ban đầu, khi hay tin người bị bắt về là quan gia, hắn có chút bất ngờ nhưng rồi lại đành theo lao. Chỉ có những người như này mới có nhiều tiền. Bây giờ, có người cho bọn hắn cơ hội đổi đời, nếu từ chối có phải có lỗi với bản thân quá không.

"Bang chủ, bọn ta thật sự rất không muốn cướp nữa. Nhưng người kia là quan, lời của quan lại nói ra có bao nhiêu phần là thật chứ." Một người nọ lên tiếng.

"Phải đó Bang chủ. Lỡ như đây là kế hoạch của tên quan ấy thì sao? Mọi người có chuyện cũng không sao, nhưng huynh là cháu trai duy nhất của lão thúc thúc, dòng dõi họ Kim không thể mất huynh được." Vài người đồng ý theo. Lỡ như trúng kế của quan gia, tính mạng bọn bọ làm sao cũng được, nhưng lão thúc thúc có ơn với họ, nếu cứ như thế mà để cháu của lão vào con đường chết. Thử hỏi xem, bọn họ biết ăn nói làm sao đây. Lại thêm trước giờ Nam Tuấn đối xử với họ rất tốt. Đứng trên cương vị là huynh đệ với nhau, họ không thể để anh em của mình có chuyện.

Nam Tuấn trầm ngâm, hắn quay đầu nhìn về hướng Thạc Trân đang ngồi. Lời nói của mọi người không phải không có lý. Nhưng hắn tin tưởng y. Thạc Trân sẽ không nói dối. Chỉ là Nam Tuấn không thể chứng minh được. Mọi người đều không muốn chém giết nữa, hắn cũng không muốn làm nữa nhưng bọn họ đều sợ, vốn dĩ quan với cướp không cùng chí tuyến. Một ngày làm cướp, cả đời chỉ có thể tiếp tục làm cướp. Nhưng nếu hắn có thể để các anh em nhận được công việc tốt, chi bằng cứ liều một lần.

"Mọi người trước giờ đều nghe lời ta đúng không? Tuy việc này liên quan đến mọi người nhưng nếu tin tưởng hãy để ta chọn giúp mọi người. Đến trấn Mộc Đà được không? Mọi người đều nghĩ quan gia gạt mọi người? Nhưng nếu y không nói dối thì sao? Chẳng phải chúng ta đang từ bỏ cơ hội được làm lại chính mình hay sao?"

Không khí trở nên im lặng. Không ai nói gì chỉ nhìn nhau rồi chìm vào suy nghĩ. Nam Tuấn chờ đợi, hắn cũng có tính toán rồi. Chỉ khi mọi người đều yên ổn ở Mộc Đà, hắn mới quy thuận quan gia. Dù sao cũng mấy ai biết trước chuyện gì. Nói Nam Tuấn đa nghi cũng được, hắn không thể vì một quyết định có thể sai của mình mà đẩy mọi người vào thế bí.

***

Kim phủ.

Kim lão gia thấp thỏm mãi, ông nhận tin con trai mình từ kinh thành về, nhưng chưa kịp thấy con đã bị cả đám mười người chạy đến báo tin quan gia bị cướp bắt. Vừa hay tin, Kim phu nhân liền ngất xỉu tại chỗ, con trai cả hớt hãi từ phường dệt may chạy về, còn về phần ông, mặt mày tuy có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang dậy sóng từng hồi. Đứa con trai này của ông, sao mà xui xẻo thế không biết. Quan gia mới vẫn chưa về nhậm chức, còn ông đã hết nhiệm kỳ, bây giờ muốn huy động quan binh thì cần phải có quan gia điểm chỉ. Mà khổ nỗi quan gia lại bị cướp bắt. Bây giờ muốn quan binh thì phải làm giấy gửi lên hình bộ, nhưng đi đi về về tốn nửa tháng. Tới đó, con ông chết ngắt rồi còn đâu. Bây giờ Kim lão gia như ngồi trên đống lửa, không biết phải xử trí làm sao. Chi bằng dùng người trong phủ. Nhưng mà đám người kia là cướp đó, lỡ như cứu người không thành mà còn liên lụy thêm cả chục mạng người nữa thì phải tính sao đây. Mà bây giờ ông không còn biện pháp nào khác, vậy đành phải chơi liều thôi.

Con trai à, ta tới đây.

Cả một đám người nào gậy nào cuốc, cùng đi theo Kim lão gia hướng về phía cổng trấn. Ai nấy đều hừng hực quyết tâm phải đưa được nhị thiếu gia trở về. Chỉ là, cả đám người dưới sự chỉ huy của Kim lão gia còn chưa bước ra khỏi cửa phủ, từ đằng xa, Thạc Trân cùng một người thanh niên lạ mặt, trên lưng còn cõng theo một cô gái chạy vội lại phủ họ Kim. Kim lão gia mừng rỡ vì nhìn thấy con trai, ra lệnh mọi người bỏ vũ khí xuống. Ông dang hai tay ra chờ đón cái ôm nồng nhiệt từ con trai yêu quý. Có điều, Thạc Trân lại không nghĩ đến cha mình đang chờ một màn phụ tử tình thâm gì đó. Y đang lo cho bệnh tình của Tiểu Hồng nhiều hơn. Thế là Thạc Trân cũng chạy lại nhưng mà là chạy đến chỗ người làm tên Đại Bảo, kêu cậu ta mau chóng gọi đại phu đến, đồng thời giải tán đám đông.

Chừng mười phút sau, một người râu tóc bạc phơ đến Kim phủ, người nọ chưa kịp chào hỏi đã bị Thạc Trân đẩy thẳng vào phòng. Cứu người trước đi, chào hỏi cái gì. Người này là đại phu họ Lý, tuổi ngoài tứ tuần, sở dĩ râu tóc bạc phơ là do máu xấu chứ không phải là già. Thạc Trân sau khi xong việc ở chỗ Nam Tuấn liền đi ra đại sảnh, nơi có cha mẹ và huynh trưởng đang chờ câu trả lời từ y. Vừa ra đến, cả một bàn tiệc thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn, họ là đang ăn mừng Thạc Trân thoát nạn á hả.

"Mẹ có dặn nhà bếp nấu mấy món con thích đó. Con xem con đi, ốm hốp cả má lại rồi này. À mà vị công tử kia là người đã cứu con sao? Còn cô nương kia, cũng bị bọn cướp đó bắt luôn hả? Thật tội nghiệp." Kim phu nhân đau xót con trai tức giận nói. Kinh Đàng trước giờ đều bình yên, nay tự dưng lại có cướp, lại còn dám bắt cóc con của bà. Thật là quá lộng hành mà.

"Phải rồi Thạc Trân, con có nhớ gương mặt của tên cướp đó không? Con mau hoạ lại để cha sai người đi dán khắp trấn, truy nã bọn người đó." Kim lão gia nói vào. Phải thật mạnh tay trị tội đám người đó. Nếu Thạc Trân có thể phá án ngay vừa khi nhậm chức, vua trên sẽ chú ý đến con ông, may mắn còn được xóa bỏ tội danh nữa. Không biết Thạc Trân đã đắc tội gì với vua mà bị đày về đây nữa. Đứa trẻ này mang mệnh khổ mà.

"Cha nói đúng đó. Người đâu mau mang giấy bút ra cho nhị thiếu gia. Đệ phải mạnh tay lên. Nếu không để bọn cướp lộng hành sau này càng lúc càng đông thì lại khó giải quyết." Huynh trưởng Thạc Trịnh nói.

Còn về quan gia của chúng ta, từ nãy đến giờ chỉ có ăn, gật đầu rồi lại tiếp tục ăn. Tại sao lại vậy hả. Thạc Trân làm gì có cơ hội xen vào, ba người họ cứ thay phiên nhau nói, khi y vừa định mở miệng lại được Kim phu nhân gắp cho một miếng. Quay sang phía Kim lão gia, chưa kịp nói lại tiếp tục được nhét thêm đồ ăn vào miệng. Còn huynh trưởng Thạc Trịnh, không cho nói mà cũng không cho ăn. Vậy chi bằng để họ nói xong hết rồi, Thạc Trân lên tiếng cũng không muộn.

"Không cần đâu cha." Thạc Trân vừa gặm đùi gà vừa nói. Cần gì phải vẽ cho phiền phức vậy không biết nữa.

"Sao lại không cần. Ta nói này, con làm quan tri huyện là phải thẳng tay trừng phạt cái xấu. Con dung túng cho bọn cướp đó như thế lỡ như chúng làm hại dân trong trấn thì sao?" Kim lão gia cau mày. Con ông quá nhân từ là không thể được đâu.

"Đệ phải vẽ Tiểu Thạc à. Để cho người dân trong trấn đề phòng. Đây giấy bút đây, mau vẽ nhanh. Vẽ xong huynh thưởng cho đệ một con gà to."

Vị huynh trưởng này dùng cách thức dụ dỗ Thạc Trân năm lên tám để áp dụng với Thạc Trân năm lên hai mươi hai. Mấy người nghĩ có công dụng không. Dĩ nhiên là có đó, nhưng không phải vì con gà to đó mà là nếu y nhất định không chịu vẽ, Thạc Trân sẽ phải nghe họ phân tích đủ thứ trên đời. Nhưng cái vấn đề đáng quan tâm ở đây là không một ai chịu để cho y nói. Thạc Trân vốn định nói là không cần vẽ vì Kim Nam Tuấn, tên Bang chủ băng cướp đang ở chình ình trong phủ họ Kim rồi đây. Vẽ làm quái gì. Thế mà không ai chịu hiểu, nhưng có khi như vậy lại càng thú vị hơn. Chẳng hạn như sau khi họ nhìn thấy người trong bức vẽ lại quá giống người được cho là ân nhân cứu mạng của y.

Thạc Trân hoàn thành sứ mệnh vẽ tranh cao cả xong liền đưa sang cho Kim lão gia, ông hài lòng nhìn người con thứ rồi tiếp tục gắp thức ăn bỏ vào chén cho con. Thạc Trân cười cười nhìn cả ba người họ, song lại lấy lý do đi giải quyết nỗi buồn chạy thẳng vào phòng Tiểu Hồng. Vừa đúng lúc Nam Tuấn cùng đại phu họ Lý bước ra dặn dò hắn điều gì đó, y đứng bên cạnh không tiện xen vô. Đợi cho người làm tiễn đại phu ra về, Thạc Trân mới quay sang Nam Tuấn hỏi chuyện. Thế nhưng y còn chưa kịp mở miệng, Kim Nam Tuấn kia lại tự dưng quỳ xuống. Lại thêm một kẻ không cho Thạc Trân nói. Làm ơn học cách lắng nghe giùm đi. Thạc Trân khổ quá mà.

"Quan gia, đa tạ ngài."

Quan gia? Ngài? Ồ, mới đây đã thay đổi cách xưng hô rồi. Lời cảm ơn của hắn, Thạc Trân xin nhận. Nhưng đâu cần phải quỳ gối như thế này. Y là quan, có thể khuyên nhủ một tên cướp quay về con đường chính đạo là một việc tốt. Làm quan là vì giúp dân, Thạc Trân đâu cần được báo đáp.

"Ngươi đứng dậy đi. Đại phu nói thế nào?"

"Bệnh tình tuy có trở nặng nhưng vẫn có thể chữa được, cần phải mặc ấm và uống thuốc mỗi ngày." Nam Tuấn nói, em hắn cuối cùng cũng được chữa bệnh đàng hoàng. Tiền thuốc mà đại phu đưa ra rẻ gấp mười lần tên lang băm kia. Nếu không nhờ Thạc Trân, có lẽ hắn đã mất tiền oan mà không khéo còn mất cả em gái. Ân tình này, Nam Tuấn nguyện dành cả đời để trả.

"Không sao là tốt. Đợi sau khi em ngươi khỏe hẳn, sẽ bắt đầu công việc ở đây. Còn ngươi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy. Thật là muốn ký vào giấy bán thân." Thạc Trân ngồi lên lan can hành lang. Y đảo mắt một vòng. Ý định ban đầu của Thạc Trân không phải muốn mua người. Y chỉ đơn giản muốn thuyết phục người ta hoàn lương. Lúc đó tự dưng lại nổi hứng muốn trêu đùa Nam Tuấn một chút, nên mới nói là lấy thân báo đáp. Ai có ngờ là hắn một lòng vì cứu em mình mà cái gì cũng chịu. Thật ra Nam Tuấn vào Kim phủ làm việc cũng được nhưng Thạc Trân lại thấy hơi tiếc cho hắn. Tuy không biết y tiếc cái gì ở hắn nhưng nói chung là tiếc lắm. Với gương mặt đó, thân hình đó, sự lươn lẹo đó, làm một gia đinh. Thật là phí hoài của trời. Bây giờ y chỉ còn cách câu giờ thôi, chứ ký giấy còn chưa tốn năm giây.

"Ngài có lựa chọn khác dành cho ta?" Nam Tuấn dựa lưng vào cột, dò hỏi. Bán thân vào đây cũng tốt, vừa có việc làm, vừa có thể chăm lo cho em gái. Thật không tệ. Nhưng Thạc Trân lại hỏi hắn có hối hận không. Lẽ nào là đang có tính toán khác.

"Ngươi biết võ không?"

"Rất giỏi."

"Biết dùng kiếm đao dao kéo cuốc xẻng mã tấu gậy gọc gì không?"

Nam Tuấn cau mày không hiểu, này là đang tính cho hắn đi đầu quân à.

"Tinh thông kiếm và đao."

"Vậy ngươi biết chữ không?"

"Lúc nhỏ đã từng học qua."

Thạc Trân im lặng một hồi lâu. Ủa ê vậy là Kim Nam Tuấn biết chữ. Nhục ghê nơi luôn. Tờ giấy bán thân mà Thạc Trân lấy ra hồi nãy, hắn đọc được. Hèn gì biểu cảm ban nãy có chút hoang mang. Nhưng cái không ngờ là Nam Tuấn giỏi võ cũng biết luôn về văn. Thế mà phải đi làm cướp à. Hắn có thấy bản thân đang lãng phí tài năng không vậy. Đây được gọi là hoàn cảnh đẩy đưa ta vào con đường hắc đạo? Nghe miễn cưỡng ghê. Giờ thì xem như Nam Tuấn đồng ý rồi á. Cơ mà  Kim Nam Tuấn dù sao cũng là người tài, hắn lại thường xuyên thay đổi chỗ sống ắt hẳn là biết được nhiều chuyện. Khi y nhậm chức, cũng phải tuyển chọn cận vệ. Đến lúc đó lại phải đau đầu xem là chọn người nào bỏ người nào. Vậy chi bằng Thạc Trân chọn hắn.

"Ngày mai ngươi theo ta đến nha môn. Bắt đầu từ hôm nay, Kim Nam Tuấn sẽ là cận vệ của quan gia trấn Kinh Đàng."

.
.
.

Trở về bàn ăn phủ họ Kim, Thạc Trịnh buông đũa nhận lấy bức tranh do Thạc Trân hoạ. Y xúyt xoa. Nhìn thì tên cướp này có chút tuấn tú ấy chứ. Nếu không phải y tận mắt chứng kiến tiểu đệ của mình vẽ ra và nói đây là tên cướp, chắc hẳn Thạc Trịnh còn tưởng đây là bức hoạ của các vị công tử gửi đi hỏi cưới ấy chứ. Tuy vậy nhưng nhìn có chút quen mắt nha. Hay y đã gặp ở chỗ nào rồi nhỉ. Hay là người y quen biết. Cùng lúc đó, Thạc Trân cùng Nam Tuấn bước đến. Thạc Trịnh tình cờ nhìn thấy vết sẹo bên cổ trái của Nam Tuấn, còn định cảm thông cho tinh thần hành hiệp trượng nghĩa mà bị thương. Thì chợt, trong đầu y nổi trống liên hồi. Thạc Trịnh lén nhìn bức tranh dưới gầm bàn rồi đưa mắt nhìn Nam Tuấn. Vết sẹo đó ở cùng một vị trí... Không thể nào. Tay y run lên, trán đổ đầy mồ hôi. Thạc Trịnh cố gắng bình tĩnh, y khều Kim lão gia, nhưng bây giờ nào có người nào quan tâm Thạc Trịnh. Cha mẹ y đang bận tuyên dương lòng tốt của tên cướp kia. Trong nhất thời, y không biết nên làm gì. Thạc Trân, em y lại quá bình thản. Có khi nào Thạc Trân đã bị uy hiếp nên khi nãy mới từ chối không chịu vẽ tranh không. Hiện tại rất bình thản nhưng trong lòng đang sợ hãi chăng. Vậy bây giờ Thạc Trịnh lật tẩy bộ mặt của tên cướp kia có khi nào hắn vung đao chém người không. Nhưng nếu không làm gì thì làm sao cảnh báo cho cha mẹ biết đây. Tiêu rồi, Kim gia tiêu rồi.

.
.
.
.
.
.
.

Kim gia sẽ tiêu đời sao? Xin mời đón chờ hồi sau...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip