Chương 1
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên từng hồi, tất cả nhân lực của bệnh viện đều tập trung ở trước sảnh để đón một khối lượng bệnh nhân lớn.
- Bác sĩ Kim Taehyung, phụ trách bệnh nhân Kim Namjoon!
Taehyung nói với tất cả bác sĩ trong bệnh viện, chính tay y cùng hộ tá đẩy băng ca mà Namjoon đang nằm để tiến sâu vào phòng cấp cứu chuyên trị.
Cả bệnh viện toàn là một khung cảnh hỗn loạn, toàn bộ đều là thuộc hạ của KOW, với tổn thất vô cùng lớn, ai nấy cả người không nhiều thì ít cũng đầy những vết thương. Máu vương vãi dưới sàn nhà đến mức nhìn cũng phát sợ.
* Rầm*
Cửa vào bệnh viện khi này bị mở tung, lập tức lại thêm một băng ca mới được đẩy vào, trên áo blouse của các bác sõ và y tá dính đầy máu, thêm nạn nhân đang nằm trên băng kia đã sớm mất đi ý thức, cổ bị một miếng kính cắt vào sâu hoắm.
- Anh Seokjin, làm ơn....đừng xảy ra chuyện gì, làm ơn....
Jungkook ngồi lên cả băng ca kia mà lấy băng gạc cầm máu trên cổ cho người đang mất ý thức kia- Kim Seokjin. Gương mặt cậu lo sợ tột độ, miệng liên tục lẩm bẩm lời cầu khẩn, cậu cầu mong người kia sẽ không xảy ra chuyện gì, tình hình có vẻ nguy kịch hơn cả.
____1 ngày trước.
Chuyến đi tuần trăng mật của cặp vợ chồng mới cưới kia cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.
Du thuyền lớn của Kim gia lao vun vút trên dòng nước mát lạnh, họ quyết định sẽ trở về nhà bằng đường biển, vừa có thể ngắm cảnh, lại vừa thoải mái hơn là dùng máy bay.
Namjoon ôm lấy Seokjin từ đằng sau, hắn đặt cằm của mình lên bờ vai rộng kia, đôi tay to lớn vòng chặt vùng hông eo ót.
- Thế nào? Làm vợ của Namjoon vui chứ?- hắn cười
- Cũng vui đấy...nếu em không quay lại hoạt động trong tổ chức kia...
Nụ cười của hắn tắt ngấm, dường như là bị cứng họng, Namjoon hắng giọng một cái, đôi tay vẫn thuỷ chung đặt lên hông vợ mình, giọng nói hắn nhẹ đi đôi phần
- Nó là thứ tâm huyết của mẹ em...em không buông bỏ được!
- Nhưng nó có thể khiến em chết bất cứ lúc nào...anh sợ lắm.
Quay người mà đáp lại cái ôm của Namjoon, Seokjin vẫn chưa thôi nét mặt thổn thức, đã quá nhiều lần nguy hiểm xảy đến với hắn, bằng chứng là tuần trăng mật này đã bị lùi đến tận nửa năm để chờ Namjoon bình phục sau chấn thương vì giải quyết tranh chấp tại sòng bạc của hắn.
- Đừng lo Jinie à, em chỉ có thể chết vì không được ở bên cạnh anh, chứ súng đạn thì không.
Giọng điệu có phần hóm hỉnh hắn đáp lời người thương của mình đang thở dài thườn thượt. Namjoon đưa bàn tay đang được điểm tô bởi chiếc nhẫn cưới sáng bóng kia lên xoa mái đầu nâu mượt mà, hắn vòng tay qua cổ anh mà hôn lên má Seokjin một cái thật kêu.
- Có yêu em không?
- Hông! - Seokjin cười lém lỉnh, giả vờ ngoảnh mặt sang chỗ khác vờ dỗi hắn
- Trả lời lại, có yêu em không? - Namjoon vẻ mặt đầy thách thức, cánh tay càng thêm siết chặt, tay còn lại luồn vào trong vùng bụng kia mà cù léc anh.
- Hahaha...nào nhột quá đi Namjoon...yêu...anh yêu em mà...bỏ ra nào!
Seokjin uốn éo người vì nhột, miệng cười ha hả lên cố thoát khỏi vòng tay đang siết mình thật chặt, cười đến mức chảy cả nước mắt. Namjoon chỉ chờ đến lúc mình nhận được câu trả lời ưng ý mới chịu dừng lại hàng động của mình, hắn yêu chiều hôn lên mái tóc anh một cái thật mạnh mới đành lòng buông tay.
" Lão đại! Phát hiện thuộc hạ tổ chức đối thủ đang mai phục xung quanh du thuyền!"
Bộ đàm trên bàn vang lên tiếng nói nghiêm túc cùng lãnh đạm từ phía thuộc hạ của hắn, ngay lập tức Seokjin và Namjoon dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau, cả hai nhanh chóng đi vào gian phòng ngủ.
Lật nệm ở giường lên mà mỗi cầm lấy một khẩu súng, Seokjin cẩn thận kiểm tra bộ phận và lên nòng đầy chuyên nghiệp, vẻ mặt anh đầy chán nản và ghét bỏ.
- Mẹ kiếp! Mãi mới được hưởng thụ một chút...- Seokjin khẽ chửi thề một câu
- Em sẽ bù cho anh vào tối nay - hắn cười đầy lạc quan- Anh ở im trong đây, em sẽ ở bên ngoài xem xét.
Không đợi anh trả lời, Namjoon ngay lập tức đi ra ngoài khoang thuyền, đóng chặt phòng ngủ lại, tư thế sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì xảy đến.
Chiếc thuyền rung lắc dữ dội, tựa như có ai đang bám vào mạn du thuyền của hắn vậy, ngay lập tức hắn đi ra trước mũi thuyền. Từ đâu đó dưới nước trồi lên 10 tên áo đen bặm trợn, bước chân hùng hồ dần tiến gần hắn.
- Chúng mày là người ở tổ chức nào? - * cạch* một tiếng, súng đã lên nòng, và hắn sẵn sàng bắn chết bất cứ đứa nào dám tiến thêm một bước lại gần
- Mày không cần biết điều ấy!
Một cước đá đến hòng đá văng khẩu súng trên tay hắn, nhưng may thay Namjoon né được, ánh mắt hắn sắc lẹm cùng bàn tay còn lại bắt lấy bắp chân gã đàn ông kia.
* Rắc*
- Arggggg
Chỉ với một tay, Namjoon bẻ oặt chân của một tên thuộc hạ, hắn ném tên kia xuống dưới biển. Một hành động vô cùng ngang tàn, chúng khiến những tên còn lại phải phát run lên một hồi khi bị ánh mắt lạnh lẽo kia găm thẳng vào.
- Nói! Nếu không thì....
- Joon....
Lời hắn chưa kịp thốt ra hết đã nghe phía sau lưng mình truyền đến tiếng rít lên nho nhỏ. Trực giác nhạy bén Namjoon xoay người ra phía sau, lập tức trừng to mắt khi nhìn thấy Seokjin bị một tên thuộc hạ trong số đó bắt lấy mà kề dao vào cổ anh.
Hắn gần như mất bình tĩnh mà lao đến, nhưng con dao làm bếp trên cổ Seokjin lại dí mạnh thêm một phần, và máu của anh cũng bắt đầu ứa ra.
- Bỏ súng xuống! Nếu không vợ mày sẽ chết!
Namjoon bắt gặp ánh mắt đôi phần khó chịu vì đau nhưng vẫn không quên giữ bình tĩnh, tránh để cho bản thân mình lo lắng mà mất tập trung. Hắn nhìn chung quanh mình, đặt súng đang cầm trên tay xuống dưới đất, Namjoon giơ hai tay lên mà thoả hiệp.
- Trả anh ấy cho tao, súng cũng bỏ rồi!
- Tốt, tốt lắm haha - gã đàn ông đang bắt giữ Seokjin làm con tin kia cười lớn, ánh mắt có lẽ là đang ra hiệu cho mấy tên đứng phía sau
* Xoẹt*
- KHÔNG!!
Hai tai của Namjoon như ù đi và đôi mắt thập phần ánh lên tia bàng hoàng. Tên thuộc hạ kia...một đường cứa ngang cổ của Seokjin, dòng máu đỏ tươi ứa ra. Gã thả anh vật xuống đất và dần ngất lịm.
- Lão đại!
Thuộc hạ của Namjoon lúc này đã từ thuyền viện trợ đã đến và chạy nhanh sang, lập tức một cuộc hỗn chiến xảy ra cực điểm hỗn loạn, nào là tiếng súng, rồi đánh đấm liên hồi. Nhưng có lẽ là hắn không thể ngờ được, quân mai phục ở tàu phía sau cách du thuyền của hắn vài chục mét lại đang có hơn 30 tên lạ mặt đang hăm hổ tiến đến, có lẽ chuyến này lành ít dữ nhiều đây.
Con dao dưới đất còn vương tia máu được hắn nhặt lên, Namjoon đanh mặt lại, hắn cầm ngang con dao ấy lên, từng đường hắn chém qua những tên kia đều mang theo tia lửa giận bừng bừng.
.
* Kenggg*
Con dao trên tay Namjoon rơi xuống đất, cả người hắn chằng chịt các vết thương lớn nhỏ, hơn nữa....phía bụng dưới còn bị trúng đạn.
Cả khoang thuyền lênh đênh giữa biển hỗn độn chẳng còn ra dạng gì, chai rượu vang vỡ tan tành nằm ngổn ngang dưới sàn. Namjoon ôm bụng từng bước từng bước khệ nệ đến bên cạnh Seokjin, gương anh đã chẳng còn chút hồn, đôi môi trắng bệch cùng vết máu trên cổ đã loang lổ chảy xuống.
Hắn xé tay áo mình một cái mà cẩn thận áp lên cổ anh, bản thân cũng đã sớm gọi điện cho lão nhị và lão tam ở trên đất liền. Namjoon ôm lấy anh, hắn bao trọn anh trong lòng như chẳng để cho ai có thể chạm đến, cứ như vậy mà ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip